*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Chuyện Từ Lĩnh sắp đến An Hà Từ Bắc hoàn toàn không biết, hắn và Từ Lĩnh từ sau lần gặp mặt hồi Tết thì chưa từng liên lạc, đây là tình trạng bình thường của bọn họ, một năm không liên lạc cũng không phải việc hiếm lạ gì.
Từ Bắc tựa vào đầu giường nghĩ rất lâu, hắn lại không biết Từ Lĩnh sắp tốt nghiệp, trong ấn tượng của hắn Từ Lĩnh vẫn là đứa trẻ, đứa trẻ chỉ biết theo sau lưng hắn vừa gọi anh ơi vừa liều mạng đuổi theo.
“Thế mà sắp thực tập rồi, nhanh thật…” Từ Bắc không hiểu sao có chút thương cảm, một mặt hắn muốn đặt mình ở một nơi không ai có thể tiếp cận nội tâm mình, một mặt lại cảm thấy cô đơn.
“Bố sao vậy?” Lang Cửu ngồi bên cạnh hắn, tay nhẹ nhàng huých hắn một cái, bộ dạng có hơi lo lắng.
“Không sao, mày còn nhớ em trai bố không, lần trước lúc theo bố về nhà đã gặp đấy.” Từ Bắc cầm điếu thuốc hút, Lang Cửu lập tức vươn tay cầm bật lửa đánh lên, kê tới.
“Ừm.”
“Nó sắp đến An Hà thực tập rồi… chỉ là bố không biết,” Từ Bắc cảm thấy người hơi nhũn, dựa dựa ra sau, Lang Cửu như cái đệm tựa vững vàng chống sau lưng hắn, “Chú Kiều của mày cũng biết rồi, nó lại không nói với bố… nó là em trai bố mà, cái gì cũng không nói với bố…”
“Ừm.”
“Cơ mà, chuyện của bố không muốn cho nó biết, còn muốn biết chuyện của nó, thế thì không công bằng đúng không,” Từ Bắc cười khổ một tiếng, nhấc tay sờ sờ mặt của Lang Cửu đằng sau, “Mày nói xem người như bố có phải sống nhàm chán lắm không.”
Lang Cửu không hiểu Từ Bắc đang nói gì, chỉ có thể cảm thấy tâm trạng Từ Bắc xuống dốc, cậu rất sốt ruột, không biết nên làm sao để khiến Từ Bắc trở lại như bình thường, cậu chỉ có thể căn cứ vào tí tẹo ý tứ nghe ra được từ những lời lẩm bẩm tự nói này mà đáp một câu: “Tôi sẽ.”
“Sẽ cái gì?” Từ Bắc cười cười.
“Chuyện của tôi đều sẽ nói với bố.” Lang Cửu học theo dáng vẻ của Từ Bắc nhẹ nhàng gãi mấy cái lên tóc hắn.
Lang Cửu có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể Từ Bắc run lên một cái, cậu bất giác ôm lấy Từ Bắc, không biết câu này của mình có nói sai không.
“Mày đúng là áo…” Từ Bắc cảm thấy mũi hơi cay mắt hơi rát, nhấc tay xoa xoa đầu mày, lại vỗ vỗ tay Lang Cửu, hắn muốn nói áo bông(1), lại cảm thấy đó là từ chuyên dùng cho con gái, vì vậy đổi từ khác, “Mày đúng là quần lót của bố mày.”
Vì sao mình lúc thì là con trai, khi thì là em trai, cuối cùng lại biến thành quần lót, Lang Cửu cũng không hiểu cho lắm, nhưng cậu có thể từ biểu cảm của Từ Bắc phán đoán ra đây là một lời khen, Từ Bắc đang biểu dương cậu, vì vậy yên tâm trở lại.
Từ Bắc tổng kết quần lót xong thì dựa vào người cậu không nói nữa, giống như đang nghĩ gì đó. Lang Cửu cũng không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Từ Bắc, làn da Từ Bắc rất mịn, không tính là trắng, nhưng cậu nhìn thấy sẽ có xung động muốn sờ một cái.
Lang Cửu biết trên người Từ Bắc có rất nhiều vết thương, nhưng chỉ duy trên mặt không có, không như Thẩm Đồ, vết sẹo trên mặt mỗi lần cậu nhìn thấy đều sẽ có cảm giác bất an. Đương nhiên, cậu không biết từ nhỏ đến lớn thứ Từ Bắc để ý nhất chính là tay và mặt mình, gặp phải đánh nhau ẩu đả các kiểu, liều chết cũng không để bị thương hai bộ phận này.
Nơi bị cắn rách trên miệng Từ Bắc cơ bản đã hết sưng, Lang Cửu hồi tưởng lại chuyện hôm đó thì có hơi ái ngại, nhưng nhìn miệng Từ Bắc ngậm thuốc lại cảm thấy đúng là rất đẹp. Lúc nói đến vấn đề hút thuốc với Giang Việt, cậu từng nói bộ dạng Từ Bắc hút thuốc rất đẹp, Giang Việt nghĩ một hồi sửa lời cậu, đó gọi là gợi cảm.
Vì vậy lúc này Lang Cửu lại cảm thấy Từ Bắc trông có vẻ rất gợi cảm, cậu sáp sáp lại gần Từ Bắc. Từ Bắc bỏ điếu thuốc xuống quay đầu lại nhìn cậu: “Làm gì đấy?”
Chỉ là muốn chạm một cái, Lang Cửu nghĩ như vậy, cũng không do dự, ghé đến chạm chạm lên môi Từ Bắc, sau đó lại ngừng, nghiên cứu xem Từ Bắc có nổi giận không.
Động chạm nhẹ nhàng lần này thậm chí không tính là cái hôn, cho nên Từ Bắc căn bản không có cảm giác gì, chỉ là cảm thấy thằng bé này khiến người ta sầu quá, không thích con gái cũng thôi đi, suốt ngày tình thâm với mình sau này biết làm sao?
Lang Cửu thấy Từ Bắc không có phản ứng, lại ghé tới chạm một cái, lần này to gan hơn nhiều, dừng lại trên môi Từ Bắc đến mấy giây, hơi thở của Từ Bắc thốc lên mặt cậu, lỗ chân lông cả người cậu gần như đều thoải mái nở rộng ra.
“Mày đang luyện tập đấy à?” Từ Bắc thấy dáng vẻ cẩn thận của Lang Cửu thì hơi buồn cười, quên mất dưới tình huống này bình thường mình nên nổi giận mới phải.
Lang Cửu nhìn nụ cười của Từ Bắc, động tác hơi ngừng, tiếp theo đầu nóng lên, mặc kệ bất chấp hôn tới, lần này hôn mạnh mẽ vững vàng, thậm chí vì động tác quá mạnh, răng đập vào răng Từ Bắc một cái.
“Ưm…” Từ Bắc nhíu mày né ra sau, vươn tay vừa đẩy vừa xô Lang Cửu ra, “Dừng, kỹ thuật này của mày, đập rớt răng của lão tử bố phục mày luôn, đi chỗ khác.”
Lang Cửu rất phiền muộn ngồi xuống sô pha, Từ Bắc đã sang đối diện tìm Bệ Nhã, nói là muốn hỏi địa chỉ tiệm bánh kem đặt bánh sinh nhật cho cậu. Đây là chuyện khiến cậu rất vui, nhưng cậu vẫn có chút phiền muộn, kỹ thuật là ý gì?
“Siêu thị quẹo qua có một cái, bố tự đi đặt hay đi với mày,” Từ Bắc đẩy cửa ló đầu vào hỏi cậu, “Chi bằng đi cùng đi, cho mày chọn khẩu vị mày thích.”
Nghe Từ Bắc nói như vậy, Lang Cửu lập tức bật dậy, gác vấn đề kỹ thuật sang một bên, chuyện này để sau hỏi Giang Việt, trọng điểm bây giờ là cùng Từ Bắc ra ngoài mua đồ, chuyện này rất tốt đẹp.
Từ Bắc ngoại trừ chocolate thì không thích ăn đồ ngọt khác, thứ như bánh kem căn bản là không ăn, từ nhỏ bánh kem trong nhà mua đều cho Từ Lĩnh ăn hết, không biết tại sao, mỗi lần hắn nhìn thấy Từ Lĩnh ăn hết phần bánh kem của mình đều hết sức thỏa mãn.
Tiệm bánh kem Bệ Nhã giới thiệu rất nhỏ, nhưng nghe nói bánh làm rất tinh xảo, mùi vị cũng rất ngon, chỉ là không biết tại sao tiệm bánh kem này có một cái tên vô cùng quái lạ – Lục Cầu Cầu.
Lúc Từ Bắc và Lang Cửu bước vào Lục Cầu Cầu, em gái nhân viên trong cửa hàng rất nhiệt tình nghênh tiếp, hô một câu chào mừng ghé thăm Lục Cầu Cầu. Cùng lúc Lang Cửu nghiêng đầu hắt hơi, em gái đã đến rất gần.
“Chúng tôi muốn đặt bánh sinh nhật,” Từ Bắc cười cười với cô bé, trở tay kéo Lang Cửu đang chuẩn bị quay đầu bỏ ra ngoài, thấp giọng cảnh cáo cậu, “Mày yên tĩnh tí cho lão tử.”
Từ Bắc kéo giật tay Lang Cửu, Lang Cửu ngây ra một lúc, rất vui vẻ trở tay cầm lấy tay hắn. Từ Bắc hơi bối rối hất tay, hất không ra, cô bé kia nhanh chóng quay mặt sang một bên: “Bánh sinh nhật rất nhiều kiểu, tiên sinh qua chọn đi.”
Hất liền ba lần cũng không hất rơi được tay Lang Cửu nắm chặt tay hắn, Từ Bắc chỉ đành thở dài, lôi cậu đi chọn bánh kem.
Hình ảnh để lựa chọn có rất nhiều, em gái giới thiệu một đống lớn, Lang Cửu bịt mũi nhíu mày chủ kiến bất định, chật vật mười mấy phút, cuối cùng cậu chỉ vào một hình: “Cái này.”
Trên hình là một con chó con ngồi trên nền tuyết, có điều là một con chó đốm con, Từ Bắc cười: “Cái này đi, có điều có thể làm con chó màu trắng không?”
“Vậy thì sẽ thành trắng một cục, bên dưới là bơ đấy,” em gái nhắc nhở, “Có thể sẽ không được đẹp.”
Từ Bắc nhìn Lang Cửu một cái, phỏng chừng cậu không nhìn ra được đẹp hay không đẹp, cậu chỉ cần một cái bánh kem trông gần giống mình là được rồi, “Không sao, cái này đi, một cục thì một cục.”
“Được, vậy viết gì đây?”
“Chúc Hồ Hồ sinh nhật vui vẻ.” Từ Bắc nhận lấy hóa đơn cô bé đưa sang, ngả đông ngả tây viết chữ lên.
Kiều Khiêm vẫn luôn nói chữ Từ Bắc là thiên hạ nhất tuyệt, người khác viết hơi xấu thì hơi xấu, ít nhất bản thân vẫn có thể nhận ra, chữ Từ Bắc viết nghiêng đầu đi chính hắn cũng không nhận được, hồi cấp hai viết xong bài làm văn, thầy giáo gọi Từ Bắc lên đọc, hắn nghẹn đến mấy phút ngơ ngác không hiểu được mình đã viết cái gì.
Bây giờ hắn dùng tay trái để viết chữ, hắn cảm thấy tay trái tuy trước giờ chưa từng viết chữ, nhưng dựa vào cảnh giới xuất thần nhập hóa của cái tay này, chữ hắn viết ra không nên giống như hiện tại… hoàn toàn là nét bút của đứa bé mới nhập học.
Hắn nhìn chữ ngây ra một lúc, đột nhiên nhớ ra, dùng tay che chữ lại, nhìn Lang Cửu, biểu cảm nghiêm túc dạy dỗ cậu: “Mày viết chữ đừng nhìn của bố, tuyệt đối đừng nhìn, mày cứ viết theo chữ của Giang Việt, hiểu chưa?”
“Ừm.” Lang Cửu cũng rất nghiêm túc gật gật đầu, cậu không biết tại sao Từ Bắc nói như vậy, nhưng cậu có thể nhìn ra chữ Từ Bắc và chữ Giang Việt khác biệt vô cùng lớn.
Chọn ảnh xong Lang Cửu vịn mặt kính quầy ngửi qua một lượt tất cả bánh kem, cuối cùng chọn bánh hạt dẻ. Trong lòng Từ Bắc hơi khẩn trương, lại vô cớ nghĩ đến Từ Lĩnh, Từ Lĩnh thích bánh hạt dẻ…
Lúc ra khỏi cửa Lang Cửu có hơi không hiểu, cứ mãi quay đầu nhìn vào trong tiệm Lục Cầu Cầu, hai tờ giấy 100 đưa cho cô gái trong tiệm, chỉ trả lại một tờ giấy mỏng màu đỏ, cậu nhịn một lúc quả thực không nhịn nổi nữa, kéo kéo tay áo Từ Bắc: “Bánh kem đâu?”
“Bánh kem ngày mai mới lấy được, đây là đặt trước, người ta giúp chúng ta làm xong mới được…” Từ Bắc nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Lang Cửu, vỗ vỗ mặt cậu, “Mày ở đây đợi bố lát.”
Từ Bắc quay trở vào tiệm mua một cái bánh kem hạt dẻ nhỏ cho Lang Cửu, thằng bé dường như vừa gặp đã thích loại bánh kem này, cầm lên tay hai ba miếng là thồn hết, sau đó khóe miệng dính bơ nhìn Từ Bắc: “Bố không ăn?”
“Ăn cái lồng ấy,” Từ Bắc đột nhiên muốn trêu đùa cậu, nhíu mày rất ưu sầu nhìn bơ trên khóe miệng Lang Cửu, “Mày cũng ăn hết trơn rồi mới nhớ phải hỏi bố à…”
Lang Cửu nghĩ cũng không nghĩ, tay trực tiếp móc túi Từ Bắc, lấy ví tiền của hắn ra, sau đó xoay người định đi: “Tôi mua giúp bố.”
“Ê ê ê, được rồi được rồi, bố không thích ăn cái này,” Từ Bắc bước tới kéo cậu, tìm trên người cậu nửa ngày cũng không tìm thấy khăn giấy, chỉ đành dùng tay lau bơ trên khóe miệng Lang Cửu, sau đó tiện tay chùi lên quần jean của mình, “Bố không thích ăn bánh kem… mày lấy ví tiền của lão tử đến là lưu loát nhỉ…”
“Lưu loát.” Lang Cửu lặp lại một lần, thả ví tiền trở vào túi Từ Bắc, tiếp theo tay lướt một cái, ví tiền lại quay về trên tay cậu.
Quá trình này rất ngắn, tay lão luyện như Từ Bắc nếu không nhìn thấy động tác này, căn bản sẽ không phát giác được gì.
Từ Bắc nhìn Lang Cửu lúc cầm ví tiền của hắn trên mặt là nụ cười mang mấy phần đắc ý, thoắt cái liền cảm thấy như rơi vào hầm băng, cả người lạnh phát buốt. Mỗi lần Lang Cửu học được thứ gì mới cần đạt được sự khẳng định của Từ Bắc, đều sẽ lộ ra nụ cười này.
Cậu đã học được cách móc túi.
Từ Bắc cảm thấy đầu rần rần từng cơn, gió lạnh hít vào phổi giống như kết thành băng khiến hắn hít thở không thông, hắn lấy lại ví tiền trên tay Lang Cửu, kiềm lại ngữ điệu hỏi một câu: “Mày học ở đâu đấy?”
“Nhìn bố…” Lang Cửu cảm nhận được cảm xúc của Từ Bắc, đáp có phần do dự.
“Đệt!” Từ Bắc đạp một cước lên nền tuyết, lấy thuốc ra hút, nhưng tay hơi run, nửa ngày cũng không đánh được lửa.
Lang Cửu cầm lấy bật lửa, đánh lên giúp hắn châm thuốc, Từ Bắc hung hăng rít một hơi, phun ra hai chữ: “Về nhà.”
Móc túi là phương thức sinh tồn của Từ Bắc mười mấy năm nay, bắt đầu từ ngày trong nhà cắt tiền học phí của hắn.
Ý lão khốn kiếp là, thành tích của Từ Bắc đã như vậy, suốt ngày gây sự, học như vậy cũng chỉ lãng phí tiền, không bằng không học. Nhưng Từ Bắc cảm thấy tuy hắn không có hứng thú đến trường học hành, nhưng cái này và sau này không đi học nữa là hai chuyện khác nhau.
Kết quả cuối cùng chính là trong nhà không đưa học phí cho hắn nữa, mà Từ Bắc lại tiếp tục học lên đến cấp ba. Trước khi trường đuổi học hắn, nguồn học phía luôn là móc túi, sau đó, móc túi trở thành phương thức chủ yếu nhất để hắn bảo đảm cuộc sống.
Công nhân không trộm, bệnh nhân không trộm, tiền mua đồ Tết không trộm, tiền của người già không trộm… đây về cơ bản chính là giới hạn cuối cùng của hắn, hắn cảm thấy như vậy cũng tạm được, dù sao cũng là sống qua ngày như thế.
Chỉ là không ngờ, có một ngày hắn sẽ vì chuyện móc túi này mà đầu đau muốn nứt ra.
“Con trai,” Từ Bắc về đến nhà vừa đóng cửa lại, đã ấn Lang Cửu ngồi xuống sô pha, bản thân thì ngồi xổm trước mặt cậu, “Bây giờ bố mày hối hận bầm cả ruột, sao mày thấy cái gì cũng học vậy, hả?”
Lang Cửu không hé răng, nhìn Từ Bắc, không biết mình có chỗ nào không đúng khiến Từ Bắc đến giọng cũng hơi biến đổi.
“Bố nói với mày này con trai, đồ trên người người khác không được lấy, hiểu không? Đó gọi là trộm,” Từ Bắc chụp tay Lang Cửu, cấu mạnh một cái, “Trộm đồ của người khác… con mẹ nó là khốn nạn nhất, thứ hành vi này mày không được làm nữa, có hiểu không!”
“Nhưng mà bố…” Lang Cửu cúi đầu nhìn nhìn mấy vết hằn sâu hoắm Từ Bắc để lại trên tay mình, có hơi hoang mang.
“Bố thì sao! Bố thế nào thì mày phải thế ấy sao!” Từ Bắc đánh chát vào miệng Lang Cửu, bật dậy chỉ vào cậu, “Con mẹ nó bố không muốn nhất chính là có người khốn nạn giống như lão tử! Chuyện thế này nếu còn có lần sau, lão tử băm mày ra!”
Từ Bắc rống xong một hơi, cũng không nhìn Lang Cửu nữa, tung cửa ra ngoài.
Trên người không có bao nhiêu tiền mặt, quà sinh nhật cho Lang Cửu hắn định mua điện thoại di động, sáng mai ra ngoài làm mấy cú đi mua điện thoại là xong việc. Nhưng bây giờ hắn quyết định đến ngân hàng rút tiền, trong thẻ có chút tiền cứu mạng, vốn dĩ không đến mức ra phố xin ăn hắn không định động tới, tình hình trước mắt hắn xem ra còn phiền phức hơn bây giờ đi xin ăn.
Tiền trong thẻ đều là lúc trước làm công kiếm được, trộm cắp mười mấy năm khiến chuyện lập địa thành Phật rửa tay chậu vàng của hắn trở thành chuyện không thể, về điều này Từ Bắc tự mình hiểu được, nhưng món quà sinh nhật đầu tiên mua cho Lang Cửu, nhất định phải dùng tiền sạch.
Chú thích:
(1) Thường nói con gái là “áo bông nhỏ của lòng bố mẹ”, bởi vì vừa ấm áp vừa biết yêu thương bố mẹ. Cái quần lót này… Từ Bắc, rốt cuộc anh có ý gì đây