*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Từ Bắc từ lần đầu tiên trộm ví tiền năm 14 tuổi đến nay đã có thời gian mười mấy năm, “kinh nghiệm” về mặt này có thể viết một cuốn 《Chuyện móc túi》hoặc 《Hiện tượng lạ trong giới trộm tiền》các kiểu.
Hắn không biết Bệ Nhã làm sao phán đoán ra người kia chính là kẻ trộm tiền của bà cụ, hắn chỉ biết bây giờ trước mặt bọn họ có hai con đường, một là người nọ hào phóng để cô soát người, trong tình huống không tìm thấy tang vật, Bệ Nhã sẽ bị vũ nhục một phen, một là bắt được người cầm tiền bên ngoài, báo cảnh sát hay không ảnh hưởng không lớn, những người này ra vào đồn đã ngựa quen đường cũ, kết quả của hai con đường đều là những kẻ này chắc chắn sẽ đợi ở nơi nào đó bên ngoài bệnh viện…
Từ Bắc lùi lại một bước, lúc Bệ Nhã bước vào cách hắn một khoảng cách, vẫn chưa có mấy ai chú ý hai người họ đi cùng nhau, Từ Bắc không chỉ không muốn bị cuốn vào chuyện phiền phức này, hắn còn muốn cân nhắc xem sau khi Bệ Nhã bị cuốn vào mình nên xử lý thế nào.
“Em gái, nói năng không được bậy bạ! Nếu không phải tôi thì em làm sao?” kẻ bị Bệ Nhã chỉ mặt bộ dạng oan ức, giọng điệu rất ôn hòa, nhưng hung ác trong ánh mắt lại rất rõ ràng.
“Đương nhiên là anh, chỉ là tiền không nhất định ở trên người anh, các anh có đồng bọn!” Bệ Nhã lại quay đầu nhìn ra ngoài cổng, giống như đang tìm kiếm đồng bọn của người này.
Từ Bắc thở dài, con nhỏ này quả nhiên là sứ giả chính nghĩa ngốc nghếch, người ta sẽ ở yên đó cho em tìm sao.
Từ Bắc tức tốc cúi đầu đi ra khỏi cổng lớn bên cạnh, đuổi kịp kẻ giữ tiền trên người đang rút lui ra ngoài, hắn đã rất lâu không hớt tay trên từ trên người đồng nghiệp, lần này để Bệ Nhã ép đến hết chiêu rồi.
Mấy kẻ này cũng không phải lão luyện, động tác và ánh mắt đều lộ rõ, Từ Bắc chạy đến đối diện đường cái, băng qua con phố tiếp theo của người kia, mặt đối mặt đi lướt qua gã, vừa đi vừa cúi đầu nghịch băng gạc trên tay mình. Người kia cũng khẩn trương, nhìn đông ngó tây, Từ Bắc thấy mà buồn cười, mình cũng đụng lên người gã rồi, người này mới thoắt cái hồi thần.
“Xin lỗi xin lỗi,” Từ Bắc giơ giơ tay mình, “Mải nhìn tay, xin lỗi nhé.”
Lúc Từ Bắc cầm tiền trở lại bệnh viện, kẻ bị Bệ Nhã tóm được đã hào phóng cởi áo khoác ra, túi tiền trên người đều lộn ra ngoài, đang nhìn Bệ Nhã mang mấy phần đắc ý, người vây xem cũng nhiều lên, đều đợi xem náo nhiệt.
Bệ Nhã ở giữa đám người có hơi bất lực, những vẫn kéo người nọ không thả gã đi: “Chắc chắn anh đã chuyển tiền đi rồi!”
“Cô nói năng cho cẩn thận! Không bằng không cứ tôi đã để cô soát người, cô còn mạnh mồm à!” người đó giơ tay hung hăng đẩy Bệ Nhã một cái, chuẩn bị đi.
“Không được đi!” Bệ Nhã đuổi theo định tiếp tục kéo gã.
Từ Bắc cản cô lại, lấy ra trung túi phong thư bà cụ dùng đựng tiền: “Hỏi bà ấy xem phải cái này không.”
Bà cụ ré lên nhà tới: “Trời ơi—— là tiền của tôi, là tiền của tôi—— tôi đã dùng bao thư giấy thô này, một vạn ba…”
“Bà ơi, bà đếm lại đi đã.” Bệ Nhã càng kinh ngạc hơn bà cụ, nhưng nhất thời không chú ý hỏi Từ Bắc, vội vàng giúp bà cụ đếm tiền trước.
Người đang chuẩn bị đi dừng lại, quay đầu nhìn, sắc mặt rõ ràng biến đổi, phỏng chừng là không ngờ lại có người có thể lấy tiền về được từ trên tay bọn họ, gã lập tức xoay người chỉ vào Từ Bắc: “Nhìn thấy chưa, tiền ở chỗ hắn đấy!”
“Xin lỗi nhé, tiền này nhặt được bên ngoài,” Từ Bắc không muốn sinh sự lớn, “Em gái tôi nóng nảy quá, xin lỗi nhé, làm lỡ thời gian của anh rồi.”
Người đó không nhúc nhích, đồ cũng đã đến tay rồi, lại xảy ra biến cố như vậy, gã quả thực nuốt không trôi, chỉ Bệ Nhã: “Cô ta phải xin lỗi tôi! Phải xin lỗi! Bắt tôi lộn hết túi trước mặt bàn dân thiên hạ, còn mở miệng kẻ cắp này nọ, chuyện này không thể cứ vậy mà xong được!”
“Tôi không nhìn nhầm được, chính là anh, tôi nói rồi, anh đã chuyển tiền đi, tôi không thể xin lỗi anh!” Bệ Nhã vô cùng tức giận, mặt cũng đỏ rần, trong mắt loang loáng ánh lệ.
Thứ Từ Bắc không nhìn nổi nhất chính là nước mắt của con gái, hắn vỗ vỗ vai Bệ Nhã, xoay người qua liền tóm lấy cổ áo người kia đẩy gã vào tường, người kia vùng vẫy muốn đẩy tay Từ Bắc ra.
“Nhóc con, cậu là mổ chính,” sức Từ Bắc rất lớn, dùng cánh tay thúc vào trước ngực người kia, dán vào lỗ tai gã thấp giọng, “Chuyến này đại bác coi như bị nghẹt, dao của cậu vẫn còn trên người nhỉ, đừng ép tôi lấy ra cho mọi người xem!”
Người kia ngây ra một lúc, không nói tiếng nào, biết đã đụng phải Phật gia.
“Thật xin lỗi, người anh em, em gái tôi không hiểu chuyện,” Từ Bắc buông gã ra, giúp gã sửa lại cổ áo, “Đừng so đo với con bé.”
Người xem náo nhiệt chầm chậm tản ra, bà cụ cũng trăm ơn ngàn tạ bịn rịn rời đi, Bệ Nhã theo sau lưng Từ Bắc, đợi lúc hắn bốc số xong lên lầu mới sáp lại bên cạnh hắn: “Anh làm sao lấy được tiền đó vậy?”
“Nhặt được trong sân.” Từ Bắc có hơi đau đầu.
“Không thể nào, chú hai, chú xem thường em quá rồi,” Bệ Nhã dừng bước, Từ Bắc quay đầu lại vừa hay đối diện ánh mắt cô, cô cắn cắn môi, “Chú hai cũng làm nghề này đúng không.”
Từ Bắc trầm mặc một hồi, tiếp tục lên lầu, Bệ Nhã ở sau lưng hắn nhỏ giọng nói một câu: “Thật không ngờ…”
Thật không ngờ. Câu này Từ Bắc từng nghe rất nhiều người nói, phải, thật không ngờ, đến bản thân hắn cũng không ngờ mà.
Thực ra chuyện không ngờ được vẫn còn rất nhiều, nhiều lắm.
Giang Việt có hơi buồn bực, cậu ta lớn thế này rồi vẫn là lần đầu tiên khi dạo phố cùng con gái lại là theo sau lưng các cô, bởi vì Lang Cửu chết cũng không chịu đi nhanh mấy bước sóng vai cùng bọn con gái, cậu ta chỉ đành ủ rũ cùng Lang Cửu theo phía sau số đông.
Lang Cửu lại không có cảm giác gì, hai tay đút túi nhàn nhã tự đắc thỉnh thoảng lại hắt hơi, rất nhiều thứ đều có thể thu hút sự chú ý của cậu, tiệm bán đồ chơi bên đường, hay tiệm đồ nướng các thứ, nếu không phải Giang Việt vẫn luôn chú ý động hướng của cậu, có thể cậu sớm đã đi mất rồi.
“Anh Cửu à, tôi đúng là phục cậu luôn, cậu xem các em ấy bây giờ cũng không nhìn hai chúng ta nữa rồi.” Giang Việt nhìn Lang Cửu, có hơi bất đắc dĩ.
Trước đó lúc bắt tay, tay của Trình Manh Manh đờ ra trong không trung ít nhất mười giây, Lang Cửu lại cứ bình tĩnh mà nhìn, không hề động đậy, lúc Giang Việt đến giải vây, rõ ràng cảm nhận được lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng của Trình Manh Manh đang hóa thân thành hàng vạn mũi tên sắc bén đâm cậu ta và Lang Cửu thủng lỗ chỗ.
“Tại sao phải nhìn hai chúng ta.” Lang Cửu ngẩng đầu, hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt cậu, cậu rất hưởng thụ nhắm mắt lại.
“Bởi vì chúng ta chính là vì khiến các cô ấy nhìn chúng ta mới ra ngoài, không chỉ phải khiến các cô muốn nhìn, còn phải khiến các cô muốn đi cạnh cậu, muốn cậu nắm tay cô ấy…”
“Không muốn!” Lang Cửu cúi đầu hắt hơi, trả lời rất dứt khoát.
“Vậy cậu muốn gì, tôi thật không hiểu rồi, là yêu cầu của cậu quá cao hay là tính tình quá quái, hay là cậu thật sự mất trí nhớ quên mất chuyện mình thích con gái rồi.” Giang Việt kéo Lang Cửu đuổi theo đám đông.
“Muốn Từ Bắc.”
Giang Việt dừng phắt bước chân, quay đầu nhìn Lang Cửu, mắt trừng thật lớn: “Cậu thật sự… tôi chết ngất… anh ấy biết không?”
“Bên đó có tiệm thú bông, chúng ta đến xem thử,” Trình Manh Manh ở phía trước nói một câu, quay đầu lại nói với phía sau, “Nam sinh mấy bạn đi mua chút đồ uống đi.”
“Tuân lệnh,” Giang Việt cười cười, kéo kéo Lang Cửu, “Nào, dạy cậu tiêu tiền, chuyện ‘muốn Từ Bắc’ bàn sau với cậu, cậu thế này không được, Từ Bắc biết được sẽ nổi điên.”
Lúc Lang Cửu cầm hai cốc cà phê nóng đi vào tiệm thú bông, Trình Manh Manh đang cùng mấy cô gái khác đứng trước một con gấu bông to bằng người sờ tới sờ lui la lên dễ thương quá dễ thương quá…
Lang Cửu cắn cắn răng, theo chỉ thị của Giang Việt đi đến bên cạnh Trình Manh Manh, đưa cà phê cho cô, lúc Trình Manh Manh nhận lấy cà phê còn nói một câu: “Coi chừng nóng.”
Trình Manh Manh cười cười, nhìn Lang Cửu trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, phát hiện mắt cậu lại là màu nâu rất sáng, hơn nữa hơi có cảm giác sâu không thấy đáy, tay cô run lên một cái, cà phê suýt nữa sánh ra ngoài: “Cảm ơn.”
Lang Cửu không trả lời, Giang Việt cũng không nói cậu biết nên trả lời thế nào, ánh mắt cậu dừng trên gấu bông bự.
“Dễ thương không?” Trình Manh Manh bóp bóp mũi con gấu, “Mềm mềm.”
“Ừm.” Lang Cửu đáp một tiếng, vươn tay sờ sờ tay gấu, “Dễ thương.”
Giang Việt ở phía sau vừa nghe lời này đã biết ý Trình Manh Manh, vừa định dùng tay chọc chọc Lang Cửu bảo cậu mua, Lang Cửu đã quay đầu lại nói với cậu ta: “Tôi muốn mua con gấu này.”
“Được.” Giang Việt liều mạng gật đầu, mừng rỡ đến sắp khóc, đây là đột nhiên thông suốt mà, đột nhiên mở thiên nhãn rồi, lại không cần mình nhắc nhở đã có thể phản ứng được.
Cậu ta kéo Lang Cửu đi trả tiền, con gấu này 240, Lang Cửu cũng không có khái niệm, không trả giá trực tiếp móc tiền. Giang Việt tuy cảm thấy nên trả giá một chút, nhưng với biểu hiện lúc này của Lang Cửu, trả giá hoàn toàn có thể đợi sau này hẵng dạy, lại nói trả giá trước mặt con gái cũng không dễ coi lắm.
“Tôi gói lại giúp các cậu.” ông chủ cầm túi nilon lớn bắt đầu đóng gói.
“Thực ra không gói cũng được, ôm đi còn ấm nữa.” Trình Manh Manh sờ một cái lên đầu gấu, tâm trạng cô rất tốt, thái độ của Lang Cửu đối với cô không có gì khác trước, nhưng về hành động vẫn khiến trong lòng cô rất thỏa mãn.
“Gói, sẽ bẩn.” Lang Cửu ở bên cạnh nói một câu.
“Vậy gói đi.” Giang Việt chêm một câu, Trình Manh Manh phỏng chừng đã nhìn trúng Lang Cửu rồi, tuy Giang Việt cảm thấy tuổi tác chênh lệch hơi nhiều, nhưng nếu khẩu vị của Trình Manh Manh như thế, vừa hay có thể theo ý nguyện của Từ Bắc, xem như đã giới thiệu bạn gái cho Lang Cửu.
Gói gấu xong, ông chủ đưa gấu cho Trình Manh Manh, cô vừa vươn tay định đón, Lang Cửu đột nhiên xách gấu lên, xoay người đi ra khỏi tiệm. Trình Manh Manh sững người, không biết đây là ý gì.
“Cậu ta cầm giúp cậu.” Giang Việt vội vàng nói, con người Lang Cửu về giao tiếp quả thực là trống trơn, dù cậu muốn giúp con gái cầm đồ cũng không thể có thái độ như vậy được.
“Vậy để cậu ấy cầm đi.” Trình Manh Manh cười cười, bên cạnh cô rất nhiều đàn ông vây quanh săn đón, các loại cách thức đều đã thấy qua, nhưng mặt lạnh không nói tiếng nào như Lang Cửu vẫn là lần đầu gặp phải, cô có chút động lòng không hiểu vì sao đối với cậu trai kém mình đến mấy tuổi này.
Ra khỏi tiệm Giang Việt đuổi theo Lang Cửu, định nói với cậu mua đồ cho con gái xong không thể cầm lấy quay đầu bỏ đi như vậy, còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đã vang lên, cậu ta lấy ra nhìn: “Là anh cậu, chắc là muốn báo cáo rồi…”
“Tôi nghe.” Lang Cửu thò tay muốn lấy điện thoại.
“Lát nữa cho cậu nói,” Giang Việt bắt điện thoại, “Chú hai, chuyện gì?”
“Bây giờ các cậu ở đâu? Cách bệnh viện trung tâm xa không?”
“Không xa, sao vậy?” Giang Việt có hơi thắc mắc.
“Qua đó.” Lang Cửu nhíu nhíu mày, cậu nghe thấy hai chữ bệnh viện, lập tức có phần bất an.
“Cậu dẫn Lang Cửu qua đây, vẫy xe đưa Bệ Nhã về đi,” Từ Bắc nói một câu rất ngắn gọn trong điện thoại, “Qua đi rồi nói.”
“Xin lỗi nhé, nhà Lang Cửu có việc phải gọi cậu ấy về,” Giang Việt quay đầu lại nhìn đám người, Lang Cửu ở đây cua gái vừa bắt đầu có chút ý tứ, cậu ta quả thực không muốn đi, nhưng giọng điệu Từ Bắc rất kiên quyết, cũng không chừa cho cậu ta thời gian giải thích, “Tôi phải đưa cậu ấy về.”
“Bây lớn rồi còn phải để cậu đưa về?” có người nói một câu.
“Dù sao cũng là học sinh của tôi, còn là tôi đưa cậu ấy ra,” Giang Việt vỗ vỗ đầu con gấu trong tay Lang Cửu, “Đưa Manh Manh đi, chúng ta về trước.”
“Tại sao?” Lang Cửu ôm gấu không nhúc nhích.
“Tại sao cái gì…” Giang Việt đột nhiên cảm thấy hơi không ổn, nhỏ giọng hỏi cậu, “Đây không phải mua cho Manh Manh sao?”
“Mua cho Từ Bắc.” Lang Cửu nhàn nhạt đáp.
Lúc Giang Việt lên taxi cảm thấy mình là đang chạy nạn, cậu ta đẩy cả người cả gấu của Lang Cửu vào trong xe, đầu cũng không dám ngoảnh lại chen theo lên, liên tục la lên với tài xế: “Bệnh viện trung tâm, chạy mau chạy mau chạy mau chạy mau…”
Đến khi xe lái ra khỏi con phố cậu ta mới đỡ trán căm uất nói với Lang Cửu: “Anh Cửu, cậu đúng là hủy hoại tôi, không hề nương tay… tôi không cách nào gặp ai nữa…”
Bác sĩ mất hai tiếng đóng hai cây đinh thép trong tay Từ Bắc, yêu cầu hắn nhập viện quan sát, nói tình trạng không tốt lắm, cho dù có thể lành lại, sau này cũng không thể dùng tay này cầm vật nặng gì nữa.
Từ Bắc không đồng ý nhập viện, từ trên vách núi lăn xuống thương tích toàn thân hắn còn không nhập viện, bây giờ trên tay có chút thương nhỏ này hắn càng không thể nhập viện, không phải một cái tay thôi sao, chỉ cần đừng chặt bỏ là được…
Lúc Giang Việt và Lang Cửu từ trên taxi xuống, Từ Bắc và Bệ Nhã ngồi trên bậc thang trước cổng bệnh viện đều giật mình, Bệ Nhã nhìn con gấu Lang Cửu ôm: “Trời đất, các cậu đi đâu thế, không dưng mua con gấu lớn như vậy làm gì.”
“Cho anh.” Lang Cửu nhìn thấy Từ Bắc, rất vui vẻ bước tới nhét gấu vào ngực hắn.
“Anh…” Từ Bắc rất tốn sức dùng một tay ôm gấu, có hơi không biết nên nói gì mới được, “Sao em mua con lớn như vậy? Biết để đâu bây giờ…”
“Thật dễ thương,” Lang Cửu cười cười, nhìn bộ dạng Từ Bắc có phần lo lắng, “Anh không thích?”
Từ Bắc sững người, trong lòng mềm nhũng cay cay, hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Lang Cửu: “Thích chứ, sao mà không thích được, đây là món quà đầu tiên em tặng anh mà.”
Tác giả: Hồ Hồ biết mua đồ rồi, tiến bộ rất lớn, chỉ là đối với con gái vẫn không có chút tiến triển nào…
Ngoài ra về tay của Từ Bắc, ừm, gãy xương tôi chỉ biết phải đóng đinh thép, còn về chi tiết, ví dụ có phải đến bệnh viện thì có thể làm ngay không, hay thời gian đại khái tôi cũng không rõ, dù sao chưa từng gãy cũng không tra được tư liệu, cho nên chỗ này nếu có BUG mong mọi người bỏ quá cho…