Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 79: V09. Già Lam nổi giận, Hải Thần Nộ Diễm!




(*) Nộ diễm: ngọn lửa tức giận

Edit: Tịch Ngữ @macngulau

Tám cô gái công diễn, lập tức làm cho nam sinh có mặt ở hiện trường reo hò, ánh mắt lòe xanh như mắt sói, chỉ thiếu gào khóc như sói tru thôi.

Khỏi phải nói, tám cô gái theo hầu Phượng Thiên Sách đều là mĩ nữ, mặc kệ dáng người hay diện mạo, đều rất hoàn hảo. Không biết hắn đi đâu chiêu mộ được tám cô gái này, tám người không chỉ có vóc dáng và diện mạo xuất chúng, thực lực của bọn họ cũng không thấp, từ lần bọn họ ra-tay ở vách đá Vu Sơn liền biết.

So sánh với tám cô gái xinh đẹp kia, Già Lam không khác gì vịt con xấu xí đứng giữa bầy thiên nga, nhìn như thế nào cũng tầm thường. Nhưng, cố tình ánh mắt Phượng Thiên Sách lại khác người, tám mĩ nữ đặt ở bên cạnh thì không thèm để ý tới, lại có hứng thú với vịt con xấu xí là nàng, lần nào cũng thích trêu đùa nàng, đem vui sướng của mình xây dựng trên đau khổ của nàng.

Hay là khiếu thẩm mĩ của hắn biến thái? Không thì chính là tâm lí vặn vẹo, ngoài ra chẳng còn cách giải thích nào khác.

Tám cô gái áo trắng đẹp lạnh lùng mà cao ngạo, hoàn toàn xem thường những ánh mắt nóng rực và tiếng reo hò inh ỏi, phảng phất như chẳng thấy. Các nàng ta chỉ lo tung hoa, bộ dạng hờ hững đang làm việc công, tựa như tay đang làm chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.

Già Lam không nói gì nhìn một màn quen thuộc này, Phượng Thiên Sách lên sân khấu còn có thể tầm thường hơn nữa không? Lần nào cũng rập khuôn như vậy, không sợ người xem cũng chán ngấy sao?

Phía sau tám vị mĩ nữ, một người cầm quạt phe phẩy, cực kì đỏm dáng đi tới.

Mọi người đều nghểnh cổ chờ đợi, chan chứa hi vọng, mặc dù nói người này là cực phẩm hoang đường Phượng Đại Thiếu, nhưng người nổi tiếng vẫn là người nổi tiếng, suy cho cùng hiệu ứng của người nổi tiếng không bao giờ giảm. Mọi người trông mong để nhìn Phượng Thiếu, việc này chả hề kém việc bọn họ chờ đợi người đứng đầu bát công tử - Nạp Lan Tiêu Bạch. Thậm chí, mọi người vốn chỉ tò mò, giờ chờ mong lại càng nhiều hơn.

“Nhìn kìa! Phượng Thiếu á!”

Vào giờ khắc này, mọi ánh mắt đều tập trung vào phía sau tám vị mĩ nữ.

Không khí ngưng trệ.

Già Lam cũng không nhịn được rướn cổ lên, xuyên qua đám đông, nhìn về phía trước. Tuy mới tách ra với người nào đó, nhưng trong lòng nàng vẫn mang theo chút mong đợi. Hoặc nói, nàng chờ mong hắn bị xấu mặt trước đám đông?

"Phượng Thiếu! —— Phượng Thiếu! ——" Từng tiếng hô xông lên, rất nhanh liền chìm xuống.

“Ủa? Sao Phượng Thiếu lại già như vậy?”

“Phượng Thiếu năm nay chỉ mới hai mươi mấy tuổi mới đúng? Sao bộ dạng lại già như vậy? Nhìn cứ như bốn mươi, năm mươi ấy…”

Từng đợt thanh âm thất vọng vang lên.

Già Lam nhìn rõ người tới, dùng tay nắm thành quyền che miệng, ho khan liên tục. Nào có Phượng Thiên Sách, rõ ràng là Phượng Thiên Sách dỏm, người này chính là Tần quản gia mô phỏng theo trang phục Phượng Thiên Sách hay mặc, đâu có chỗ nào là lấy giả làm thật???

Đám trưởng lão biết Phượng Thiên Sách cũng sặc nước miếng, cái này thật là lãng phí tình cảm của bọn họ! Làm gì có Phượng Thiên Sách, rõ ràng chính là Tần quan gia bên cạnh hắn mà!!!

Tần quản gia lộ ra khuôn mặt tươi cười, không chút để ý đến phản ứng của mọi người, thu hồi quạt xếp, quay lại chấp tay với mọi người, nói: “Các vị, bị giật mình rồi! Ta không phải Phượng Thiên Sách, ta chính là quản gia của Phượng Thiếu. Kẻ hèn này họ Tần, mọi người có thể gọi ta là Tần quản gia. Cũng có thể kêu là Tiểu Tần,bởi vì kẻ hèn này không thích chữ lão, người gọi ta là Lão Tần, hiện tại đều không còn trên đời này rồi…” (Tịch Ngữ: ầy, trước còn tưởng Tần quản gia còn trẻ nên toàn gọi hắn =v=, giờ chuyển sang gọi lão :v hị hị, lão Tần, lão Tần… | Tần quản gia: *tung chưởng* | Tịch Ngữ: *_* phụt máu ~)

Lão cười híp mắt nói, cho dù ai đều không tin lời lão, nhưng chỉ có người biết rõ lão, mới biết được lời này của lão không phải hù dọa.

“Phượng Thiếu nhà chúng ta nói, sơn môn (*) của học viện Thiên Dực các ngươi cao quá, hắn lại sợ độ cao, nên hắn cần có thời gian từ từ thích ứng. Chờ khi nào thích ứng xong, hắn sẽ tự mình lên núi.”

(*) Cửa núi?

Sợ độ cao? Rốt cuộc học viện Thiên Dực xây ở độ cao bao nhiêu?

Mọi người đều không nói gì mà lắc đầu, Phượng Thiếu đúng là tên cực phẩm hoang đường, quả nhiên danh bất hư truyền.

Già Lam không nhịn được trợn mắt xem thường, cái gì mà sợ độ cao? Thật là phục hắn luôn, mệt hắn còn nghĩ ra được cái lí do thái quá như vầy, nếu hắn thật sự sợ độ cao, đêm sao làm sao còn lén lút vào phòng nàng, bò lên giường nàng hử?

“Già Lam, Phượng Thiếu có chứng sợ độ cao hả? Vậy sao lần trước hắn còn đi với ngươi đến vách đá dựng đứng?” Tống Thiến Nhi suy nghĩ một lát, đột nhiên bừng tỉnh, hai tay nắm chặt, vẻ mặt cảm động: “Già Lam, Phượng Thiếu đối xử với ngươi thật tốt nha! Rõ ràng hắn có chứng sợ độ cao, còn cùng ngươi đến nơi cao như vậy, ngươi thật là hạnh phúc!!!”

Già Lam ngổn ngang tại chỗ, cái lí do tệ hại như thế mà cũng có người tin?

“Thiến Nhi, ngươi đi qua bên kia đi!” Già Lam chỉ vào một chỗ ở đám đông nói.

“Vì sao?” Tống Thiến Nhi mê man mà chớp chớp mắt, rõ ràng không hiểu.

“Đừng hỏi nhiều, ngươi cứ việc qua đó là được.” Già Lam kiên trì chỉ vào chỗ kia, nghiêm túc nói.

Tống Thiến Nhi không hề nghi ngờ nữa, vừa nhìn nàng, vừa đi tới phía xa xa.

“Lại thêm hai bước, lại thêm ba bước, đúng, đứng ở chỗ đó đi.” Cho đến khi Tống Thiến Nhi cách xa nàng chừng mười bước, Già Lam mới hài lòng gật đầu, nàng thật sự chịu không nổi cái miệng không ngừng tuôn ra những lời khiến người ta như bị Thiên Lôi đánh nữa, tạm thời không muốn nghe nàng ta nói chuyện.

Tống Thiến Nhi mê man gãi đầu, căn bản không hiểu Già Lam làm vậy là có ý gì.

Có trưởng lão bất mãn, không nhịn được hỏi: “Ngày mai, học sinh ngoại viện mới nhập học sẽ chính thức khai giảng, rốt cuộc Phượng Thiếu dự định khi nào mới đến học viện?”

Tần quản gia lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, xoay quạt xếp trong tay, hai tay liền chấp ở phía trước, trả lời: “Mặc dù Phượng Thiếu không thể tự mình đến đây, nhưng có quạt xếp của hắn tới. Phượng Thiếu nhật lí vạn ky (*), sau này không nhất định ngày ngày lên lớp nghe giảng, nhưng mà, quạt xếp của hắn nhất định sẽ đúng hạn báo cáo.”

(*) Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.

Dùng quạt xếp thay người lên lớp nghe giảng bài, trên đời này cũng chỉ có người đầu bị gập như Phượng Thiếu mới có thể làm được.

Mọi người dần dần quen với Phượng Thiếu cực phẩm, nhìn quen liền không nói gì nữa.

“Cư nhiên còn có thể như vậy? Vậy ta cũng có thể dùng quạt xếp làm thế thân, lên lớp thay cho ta không? Sau này, nó thay ta dự mỗi tiết học?”

“Ngươi bỏ ý định này đi! Ngươi là ai? Phượng Thiếu là ai? Ngươi có thể so sánh với hắn sao?”

“Không phải hắn chỉ là Phượng đại thiếu gia của Phượng gia, kiêm con trai nuôi của viện trưởng à?”

“Có giỏi thì ngươi cũng đầu thai vào Phượng gia, đồng thời làm con nuôi của viện trưởng đi!”

“…”

Có ghen tỵ, có không phục, còn có hâm mộ…

Già Lam nhàm chán bĩu môi, không muốn xem kịch nữa, xoay người chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, bên cạnh xẹt qua một đạo sáng lạnh, nàng nghiêng người trốn theo bản năng, khóe mắt liếc thấy có vũ khí bay tới, cư nhiên là băng mâu?

Độ dày và chiều dài của cây băng mâu này, cùng băng mâu nàng thường ngưng kết ra không khác biệt lắm, chợt nhìn liền không nhận ra khác biệt giữa chúng.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, đồng thời lo lắng làm người phía sau mình bị thương, nàng vươn tay, cầm lấy băng mâu, ngăn chặn không để nó tiếp tục bay về phía trước.

Băng lạnh lướt qua lòng bàn tay nàng, mang theo một mảnh hàn ý, nàng cố sức nắm chặt, năm ngón tay khảm sâu vào băng mâu, cuối cùng cũng nắm giữ được nó.

Nàng thở phào, cho rằng sau cùng cũng không có chuyện gì, ai ngờ đột nhiên có một trận gió, có người bổ nhào về phía nàng.

Khách!

Không chờ nàng đem băng mâu thu hồi, bóng người kia đã thẳng tắp ngã vào mũi nhọn của băng mâu, kiếm phong sắc bén đâm sâu vào thân thể đối phương, vừa vặn đâm ngay trái tim…

Trong chớp mắt, Già Lam ngây dại.

Ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt người nọ, gã chính là nam sinh có chút mâu thuẫn với nàng lúc nãy, đồng thời cũng từng là người dùng Hỏa Linh thuật đánh lén nàng, bị nàng đánh trả lại…

Đã xảy ra chuyện gì?

Con mắt của gã dữ tợn, mạch máu trên mặt đều nổi lên, không thể tin nhìn nàng, mà tay phải của gã đang cầm một thanh chủy thủ, mũi nhọn của chủy thủ đối diện với tim nàng.

Gã muốn ám sát nàng?

Đây là phản ứng đầu tiên của Già Lam.

Thế nhưng, băng mâu trong tay nàng từ đâu mà đến?

Nàng nhìn lại theo bản năng, nhìn lướt một vòng xung quanh.

Là ai? Đến tột cùng là muốn cứu nàng? Hay là…

Nghĩ đến khả năng ở vế sau, đáy lòng nàng chợt phát lạnh.

Lúc này, đám người bùng nổ kinh hô.

"Giết người rồi!"

"Giết người rồi!"

Đám đông chung quanh Già Lam liền thoái lui như nước thủy triều, hiện trường chỉ còn nàng và người nam sinh trước mặt, nhưng tay nàng vẫn cầm băng mâu, lúc này đã đâm vào ngực đối phương…

Nàng, nàng giết người rồi!

Trước mặt mọi người, bằng chứng vô cùng xác thực, nàng không có cách nào giải thích được!

Đầu óc Già Lam trống rỗng trong chớp mắt.

Nhưng, rất nhanh nàng hồi hồn,nhìn đám đông ở chung quanh, đem biểu tình của từng người thu vào mắt.

Tống Thiến Nhi đứng cách nàng mười bước chân, sóng người thoái lui, nàng ta cũng bị mọi người chèn ép ra ngoài. Xa xa, nhìn một màn Già Lam ‘giết người’, cả người nàng ta cũng ngây dại.

Chuyện gì vậy?

Làm sao Già Lam đột nhiên giết người chứ?

Hai tay nàng ta giơ lên che miệng nhỏ, quên luôn phản ứng.

Cách đám người không xa, Sở Chiêu Viêm và Mục Tư Viễn vừa mới tới hiện trường, đột nhiên nhìn thấy một màn như vậy, cả hai liếc nhìn nhau, đồng loạt lộ ra biểu cảm không dám tin.

Già Lam, nàng, giết người!

Không ngờ Già Lam dám giết người trước mặt tất cả trưởng lão của học viện, nàng điên rồi sao?

Nàng có biết, công khai giết bạn đồng môn, sẽ là chịu tội danh gì trong học viện Thiên Dực không?

Ngụy trưởng lão và các vị trưởng lão bên cạnh cũng ngẩn người, nhất thời không có phản ứng gì nhiều. Tuy rằng ở học viện Thiên Dực, có rất nhiều loại học sinh kiêu ngạo, không chịu dạy dỗ, nhưng người giống như Già Lam, mới đến học viện được hai ngày liền ra – tay giết người trước mặt trưởng lão của trường. Thật sự là quá to gan lớn mật!

Bởi vì điều này ngoài ý muốn quá mức, không ai ngờ được, bọn họ thật sự ngây ngẩn cả người, nhất thời không thốt nên lời.

Tần quản gia cầm quạt phe phẩy đột nhiên cũng ngừng lại, đôi mắt mang theo ý cười, rất nhanh lướt qua tia âm trầm. Tám vị mĩ nữ bên cạnh lão, nhất thời cũng lộ ra sự kinh ngạc.

Hầu như tất cả phản ứng của mọi người đều rơi vào mắt Già Lam, trong giây lát, nàng không phân biệt ra được, đến tột cùng là ai đứng trong tối hãm hại nàng.

Đúng, tuyệt đối là hãm hại!

Nếu đối phương vì muốn cứu nàng, vậy thì có thể dùng hàng trăm loại phương pháp để nhắc nhở nàng. Vì sao hắn ta lại dùng băng mâu nàng từng đối phó với nam sinh đó. Vì sao hướng băng mâu phóng tới lại chính xác ngay nàng, độ mạnh yếu và lúc ra-tay đều chuẩn như vậy? Tất cả những thứ này đều có điểm đáng nghi ngờ của nó.

Nàng dám khẳng định, có người cố ý hãm hại nàng, dùng sở trường chiến kĩ thủy linh thuật để hại nàng.

Đáng tiếc, đã muộn, trước mắt mọi người, chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù nàng có trăm cái mồm cũng không thể nói rõ.

“Ngươi thật to gan, dám công khai giết người trước mặt mọi người!” Có trưởng lão hoàn hồn, tức giận chỉ vào Già Lam nói.

“Y theo luật lệ của học viện Thiên Dực, giết hại đồng môn, nhẹ thì phế toàn bộ công lực, trục xuất khỏi học viện. Nặng thì bỏ tù chung thân. Dựa theo hành vi giết người trắng trợn của ngươi, ngươi nhất định phải bị nhốt suốt đời, cả đời đừng có hi vọng thoát khỏi ngục giam!” Một trưởng lão khác cũng mang hận thù sôi sục nói.

Ngụy trưởng lão nhíu mày, tiếc hận lắc đầu: “Đáng tiếc thiên phú của ngươi…”

“Bắt ả! Nhất định phải để ả chịu hình phạt nặng nhất!” Không biết kẻ nào trong đám đông hô lên, ngay sau đó, từng đợt sóng phụ họa dâng lên, giống như muốn nhấn chìm Già Lam vào trong đó.

“Bắt ả!”

“Bắt ả!”

“Bắt ả!”

“…”

“Không được, các ngươi không được tổn thương Già Lam!” Bỗng nhiên, Tống Thiến Nhi hoàn hồn, từ trong đám người vọt ra, che trước người Già Lam. Đối mặt với đám người không ngừng vọt tới phía Già Lam, kết ấn của Tống Thiến Nhi đột nhiên run rẩy, từng đợt linh khí từ đầu ngón tay nàng ta tràn ra ngoài. Gò má nhuộm màu đỏ sậm thăng cấp lên, chưa bao giờ lệ khí trong người nàng bùng phát như vậy.

"Thiến Nhi."

Mi tâm Già Lam căng thẳng, tay nàng chậm rãi thu hồi khỏi băng mâu, lòng bàn tay bị độ lạnh của băng mâu làm tê dại. Nàng vừa buông tay, người trước mặt nàng cứng ngắc ngã xuống.

Phịch một tiếng, người rơi xuống đất, băng mâu cắm trên người gã chậm rãi tan ra, hóa thành bãi nước.

"Già Lam, đi mau —— "

Kèm theo tiếng khẽ kêu của Tống Thiến Nhi, trên bầu trời, đám cổ trùng đông nghịt bay tới. Dưới mặt đất, cũng có khác thường, từng con cổ trùng từ dưới lòng đất chui lên, đem đám người chung quanh hù dọa.

“Là cổ thuật! Mọi người mau diệt những con cổ trùng này!”

Soàn soạt soàn soạt soàn soạt, quơ trường kiếm, một đám cổ trùng bị đánh rơi, chân trời xa xa, lại có một đám cổ trùng bay tới.

“Đừng diệt! Mau chạy đi!”

Mọi người chạy trốn tán loạn.

Đây là năng lực cổ thuật Tống Thiến Nhi tự học, nàng ấy thi triển cổ thuật mạnh nhất.

Già Lam nhìn bóng dáng kiên định của Tống Thiến Nhi, nàng ấy đang che chở trước người nàng, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, hiện lên một nụ cười ấm áp.

Bước lên, vỗ vỗ vai Tống Thiến Nhi: “Thiến Nhi, đem cổ trùng thu lại đi, đều vô dụng thôi.”

Đúng vậy, vô dụng!

Lấy thực lực của các nàng, dù dốc hết sức lực, cũng không trốn thoát khỏi nhiều cao thủ của học viện Thiên Dực.

Cho dù có sức mạnh của Chiến Hoàng Bút, cùng lắm nàng chỉ có thể chống đỡ một trận. Cuối cùng, vẫn bị các cao thủ học viện Thiên Dực bắt được, đến lúc đó không chỉ tính mạng của nàng khó giữ, Chiến Hoàng Bút cũng bị bại lộ.

“Già Lam, ngươi đi mau đi! Ta tuyệt đối không để bọn họ giam ngươi cả đời đâu!” Tống Thiến Nhi không những không thu hồi cổ thuật, trái lại còn dùng toàn lực, triệu hồi vô số cổ trùng.

Toàn bộ cổng chính của học viện Thiên Dực bị vô số cổ trùng bao vây. Giống như một cái thiên la địa võng, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, đem mọi người bao vây ở giữa.

Trong đám trưởng lão, có người hô lên: “Này… Không ngờ trên đời này còn có người biết thi triển cổ thuật thất truyền từ lâu. Vả lại, thiên phú cổ thuật của người này cũng xuất chúng…”

“Đúng, nhân tài như vậy mà bị tổn thất, thật tiếc!” Ngụy trưởng lão tiếc rẻ lắc đầu, thật ra ông ta càng xem trọng thiên phú của Già Lam hơn, mặc dù thiên phú của Tống Thiến Nhi cũng rất tốt, nhưng thiên phú của Già Lam tuyệt đối trên cơ Tống Thiến Nhi, đáng tiếc nàng…

“Phốc!” Linh lực tiêu hao, Tống Thiến Nhi phun một ngụm máu.

"Thiến Nhi, mau dừng lại!" Già Lam nóng nảy, nàng biết, đây là dấu hiệu cổ thuật phản phệ.

Nha đầu này, vì muốn bảo vệ nàng, cư nhiên liều mạng như vậy, chẳng thèm để ý đến tính mạng của chính mình.

“Không! Ngươi mau chạy đi!” Thân ảnh quật cường của Tống Thiến Nhi đang run rẩy, nhưng nàng ấy vẫn duy trì tư thế kết ấn.

Đoàn người càng lùi càng xa, xung quanh hai người tạo ra một khoảnh trống lớn.

Cổ trùng ngửi được máu của cổ chủ, đột nhiên hưng phấn lên. Không truy đuổi theo đám người kia nữa, bắt đầu hướng về phía cổ chủ… Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, từ chân đến đầu, từ đầu đến chân, cổ trùng bò đầy người nàng ấy.

"Thiến Nhi!" Già Lam kinh hô một tiếng, đầu ngón tay chớp động lam quang, một cột nước bắn ra ngoài, tưới nước lên người Tống Thiến Nhi.

"A ——" Tống Thiến Nhi ngửa mặt lên trời, đau khổ thét dài.

Dòng nước không thể nào ngăn được đám cổ trùng giáp cắn, Già Lam cắn răng, bụng kiên quyết: “Đóng băng!”

Khách khách Khách khách —

Một tầng băng mỏng đóng băng Tống Thiến Nhi và đám cổ trùng, tạo thành một pho tượng băng.

Xuyên qua tầng băng mỏng, Già Lam có thể nhìn rõ vẻ mặt thống khổ và cổ trùng chi chit trên người Tống Thiến Nhi.

"Thiến Nhi —— "

Nắm chặt quả đấm, đè nén lại tiếp tục đè nén…

Chết tiệt ——

Là ai?

Là ai hãm hại nàng?

Đừng để nàng bắt được…

Bằng không ——

Đè nén tới cực điểm, cuối cùng cũng bạo phát!

Ở sâu trong đan điền, dâng lên một luồng lực lượng khổng lồ, nhiệt huyết trong người nàng sôi trào, chiếc vòng đeo trên cổ tay không ngừng tuôn ra linh khí, không chút lộ sơ hở chui vào cơ thể nàng. Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, cả người nàng bị bao phủ trong u lam, từng ngọn lửa màu lam đang thiêu đốt…

Đúng vậy! Chính là ngọn lửa màu lam!

Trên đời này, chỉ có một không hai.

"Đó là. . ."

“Chiến kĩ thủy linh thuật thiên tiên —— Hải Thần Nộ Diễm!"

“Đúng vậy! Là Hải Thần Nộ Diễm, ta từng xem trong sách ghi lại… đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết…”

Các trưởng lão xôn xao.

“Hình như nàng không biết cách sử dụng, nhưng vì tức giận, thiên phú về chiến kĩ thiên tiên trong người nàng mới bị kích ra…” Sau khi Ngụy trưởng lão kích động xong, bình tĩnh lại, phân tích nói.

Ông nói đúng, Già Lam thật sự không biết đây là loại sức mạnh gì. Lúc này, nàng chỉ vì tức giận quá mức, tức đến nỗi chỉ muốn phát tiết ra hết.

Nóng lòng thương tiếc tài năng, Ngụy trưởng lão bước ra một bước: “Ngươi bình tĩnh một chút, chuyện gì cũng có cách giải quyết, ngươi làm như vậy, cũng như đã giúp đỡ bạn của ngươi rồi. Nếu ngươi nguyện ý tin tưởng ta, ta có thể giúp ngươi cứu chữa cho bạn của ngươi.”

"Ta không tin ngươi!” Già Lam lạnh lùng nói.

“Phải làm như thế nào ngươi mới chịu tin ta?” Ngụy trưởng lão lại tiếp tục nhượng bộ, để nắm giữa học sinh có thiên phú chiến kĩ thủy linh thuật thiên tiên, đây là chuyện trăm năm khó gặp. Dù nàng có phạm sai lầm, tin rằng các nhân vật cấp cao trong học viện sẽ nể tình tài năng thiên phú của nàng, nói không chừng sẽ xử lý nhẹ cho nàng, cho nên ông ta phải thuyết phục nàng.

Già Lam hừ lạnh: “Tất cả những người ở đây, một người ta cũng không tin!”

Ngụy trưởng lão nghẹn lời, trong lòng vừa lo lắng, vừa đau đầu.

Lúc này, từ cổng chính học viện, truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Ta thì sao? Nàng nguyện ý tin tưởng ta không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.