Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 64: V02 (hết)




Phượng Thiên Sách làm bộ đang chắm chú suy nghĩ, đột nhiên chân mày cau lại, nói: “Có! Giao long sống ở hàn trì nhiều năm, nó chắc chắn quen thuộc hoàn cảnh chung quanh…Ừ, đây là một phát hiện quan trọng.”

Khóe miệng Già Lam cơ giật, nàng không biết phải trả lời hắn như thế nào. Sao nàng không hề nhìn ra phát hiện này kinh người như thế nào, đây là chuyện hết sức bình thường được không? Giao long sống ở chỗ này, đường nhiên nó quen thuộc hoàn cảnh nơi đây rồi.

“Đi, chúng ta đi xuống dưới nước đi!” Tay trái bị hắn kéo, hai người đi tới ven bờ hàn trì, nơi này cách xa hiện trường chiến đấu, còn được một lùm cây che giấu, để hai người có thể tránh được tầm mắt của mọi người, đến gần hàn trì.

“Đi làm gì?” Già Lam liếc cái hồ một cái, mặc dù kỹ năng bơi lội của nàng tàm tạm, nhưng lặn dưới nước trong thời gian dài, vả lại còn phải đề phòng giao long tập kích, như vậy thì độ khó rất cao.

“Theo ta xuống nước là được.” Không chờ Già Lam đáp, Phượng Thiên Sách kéo nàng nhảy xuống hàn trì.

‘Ùm ~~~~~’

Hai người đồng loạt rơi vào nước.

“Ừng ực…” Già Lam nhả bọt nước ra khỏi miệng, hai tay vung vẫy lung tung, nàng hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý kịp, thì bị tên kia kéo xuống nước rồi. Hơn nữa, hàn trì này lạnh hơn so với trong suy nghĩ của nàng rất nhiều, nàng hoàn toàn không có cách thích ứng.

Quay đầu, cách làn nước, nàng thấy Phượng Thiên Sách cách nàng không xa, chung quanh hắn có một tầng kết giới, khiến hắn hoàn toàn tách khỏi nước trong hàn trì.

Không có chật vật như nàng, hắn ung dung bước đi trong nước giống như giẫm lên mặt đất.

Già Lam ở phía sau hắn ra sức bơi trong nước, rất nhanh liền đuổi kịp hắn, ở trong nước hướng hắn ra dấu: “Ngươi là cái tên khốn kiếp, còn không đưa ta vào kết giới?”

Nàng dùng tay và biểu cảm trên mặt để diễn đạt lời nói này, Phượng Thiên Sách chớp chớp mắt, nhìn nàng nửa ngày, nhưng cũng không hiểu nổi nàng muốn nói cái gì.

“Tiểu Lam Lam, ta nhớ nàng tu luyện linh thuật thủy, người tu luyện linh thuật thủy…khi xuống nước không phải như cá gặp nước, thuận buồm xuôi gió ư? Vì sao nàng lại chật vật như vậy?”

Hắn đứng trong kết giới linh thuật gió đương nhiên có thể nói chuyện thoải mái, Già Lam nghe hắn nói mát, tức giận gần chết luôn. Lẽ nào hắn không nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, không giúp mà còn đứng đó nói mát, rốt cuộc hắn có bao nhiêu thù hận với nàng?

“Khốn kiếp! Còn không mau đưa ta vào kết giới! Nước lạnh quá! Ta sắp chết cóng rồi!!!”

Phượng Thiên Sách mím môi thành đường thẳng, nhìn bộ dạng khoa tay múa chân, cả người run rẩy của nàng, hắn nín cười sắp chết rồi.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vẽ một cái, kết giới linh thuật gió từ từ phóng đại, giống một cái bọt khí cực lớn trôi lơ lửng trong nước, rất nhanh liền đem Già Lam nhét vào phạm vi bảo hộ của kết giới.

Vào kết giới giống như đứng trên mặt đất, hai tay Già Lam ôm chặt thân thể của mình, cả người lạnh mà phát run. Nàng tức giận trừng mắt nhìn Phượng Thiên Sách, chưa kịp chỉ trích đối phương, tay Phượng Thiên Sách lấy ra một bộ đồ khô, giành nói trước: “Tiểu Lam Lam, sao lại bị đông lạnh thành như thế này? Đến đây, phủ thêm quần áo này, ngàn vạn lần đừng để đổ bệnh. Nàng cũng thật là, chưa có tu luyện thành chuyên gia linh thuật nước, sao lại theo ta nhảy xuống đây? Tuy là ta biết, nàng thích ở chung một chỗ với ta, muốn như hình với bóng với ta. Nhưng, cậy mạnh sẽ gây ra tai nạn chết người nhá, về sau, đừng bao giờ cậy mạnh như vậy nữa, biết không?”

Vốn dĩ thân thể Già Lam lạnh run dữ dội, nghe hắn nói xong, cả người run kịch liệt hơn. Hơn phân nữa là do bị hắn chọc giận. Cái tên vô sỉ vô lại này, rõ ràng chính hắn kéo nàng xuống nước, cũng không phải nàng tự nguyện, hiện tại còn vu oan cho nàng, còn dám nói nàng muốn cùng hắn nhảy vào nước, thực sự là đáng giận!

Nhìn nàng giận đến nói không nên lời, Phượng Thiên Sách mỉm cười rất vô hại, trên tay lại biến ra một vật phẩm hình dạng lư hương nhét vào trong tay nàng, quan tâm nói: “Cầm chặt cái noãn lô này đi, có thể ấm tay, cũng có thể hong khô quần áo trên người nàng.” (TN: noãn - ấm; lô – bếp, lò, lư)

Già Lam rất không vui nhận lấy đồ của hắn, nhưng hết cách lạnh quá, nhìn hơi ấm mà noãn lô truyền tới. Nàng đưa tay đoạt lấy nó, sưởi ấm cho tay mình.

"Được rồi, đừng nóng giận, hiện tại ta mang nàng đi tìm bảo vật. Tìm được thì tất cả bảo vật đều cho nàng, xem như ta bồi thường nàng. Chịu không?” Phượng Thiên Sách dùng giọng điệu dụ dỗ con nít dụ dỗ nàng, rước lấy cái lườm trắng mắt của nàng.

“Tìm bảo vật? Sao ngươi biết ở đây có bảo vật?” Bỗng nhiên, Già Lam nghĩ, chẳng lẽ hắn nhảy vào hàn trì là muốn tìm bảo vật? Đã nói hắn có nhiều tâm tư, quả nhiên không sai, người ta ở bên ngoài tranh đấu kịch liệt, chủ nhân của hàn trì cũng bị điều đi, trừ hắn ra, còn có người có thể nghĩ tới chuyện thừa dịp cháy nhà mà hôi của ư?

Phượng Thiên Sách cười thần bí: “Nàng đi theo ta là được, nhớ kỹ, kết giới chỉ có hiệu quả trong vòng ba bước, nếu nàng cách ta ngoài ba bước, nàng phải tự mình lo cho mình nhé.”

“Ba bước?” Già Lam trợn mắt to, hắn đi lên trước một bước, vậy là nàng đứng ở ngoài ba bước rồi, nàng không lằng nhằng tốn hơi thừa lời, lập tức bước nhanh đi theo.

‘Phách!’

Phượng Thiên Sách ở phía trước đột nhiên mở quạt, chậm rãi phe phẩy, dáng vẻ của hắn có chỗ nào giống hắn đang đi trong nước à. Trái lại, chẳng khác nào hắn đang đi bộ trên con đường nhỏ sau bữa cơm.

Ở bên cạnh, Già Lam cầm noãn lô hông khô quần áo mình, vừa lạnh nhat nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, không ngừng trừng mắt nhìn cái ót của hắn.

Có bệnh! Nàng lạnh đến phát run, hắn lại cầm quạt phe phẩy, học đòi văn vẻ, giả bộ cho ai nhìn?

Phượng Thiên Sách không quay đầu lại, nhưng thình lình ném một câu: “Tiểu Lam Lam, ta biết nàng ái mộ ta lâu rồi, nhưng cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy. Nạng cứ nhìn ta chăm chú như vậy, ta sẽ ngượng ngùng.”

Chân Già Lam lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ, đối với lối suy nghĩ như thần của người nào đó, nàng không biết nên đáp như thế nào. Vì không để mình tức giận mà chết, nàng quyết định từ nay về sau, không bao giờ…nói với hắn một câu nào nữa. Để cho hắn nói chuyện một mình đi, tự nói tự cười là được rồi.

Sau cùng, dọc đường đi hết sức yên tĩnh, không ai nói gì hết, tiếng nước ôn ào truyền đến bên tai, lúc này Già Lam mới chú ý tới, bên ngoài kết giới thật tuyệt vời, nàng không kiềm lòng được vươn tay chạm vào gợn nước bên ngoài kết giới.

Khi ngón tay nàng rời khỏi phạm vi kết giới, cảm xúc của nước ở ngoài kết giới truyền tới đầu ngón tay nàng, mềm mại, lạnh như băng, cọ xát đầu ngón tay của nàng.

Nàng cảm thấy rất thú vị cũng rất tuyệt vời, môi toát ra một nụ cười tự nhiên, nhẹ nhàng.

Phượng Thiên Sách quay đầu lại liếc nàng một cái, ánh mắt dần nhu hòa, hắn cố ý thả chậm bước chân, để cho nàng có thể chơi đùa thỏa thích.

“Chờ khi nàng tu luyện đến tầng thứ tám của linh thuật nước, nàng cũng có thể đi lại tự do ở trong nước, đến lúc đó cảm giác kia càng thêm tuyệt vời.” Già Làm ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bỗng nhiên hắn có biểu tình nghiêm túc như vậy, rất hấp dẫn, khiến cho trái tim nàng hoảng hốt.

“Không phải chỉ là linh sư cấp tám thôi sao? Sớm muộn gì ta cũng đạt tới!” Già lam ngạo nghễ nhướng mày, cực kì tự tin.

Phượng Thiên Sách nhìn nàng, cười càng thêm ung dung mê người. Quay đầu đi, đỏm dáng phe phẩy quạt, tiếp tục đi về phía trước.

Trên hàn trì, càng đấu kịch liệt, nhưng không có ai phát hiện, bên dưới hàn trì có hai người lén lút tham nhập vào hang ổ của giao long.

Kẻ mạnh làm vua, trong toàn bộ hàn trì, không có bất kì sinh vật nào khác. Có lẽ chúng nó đã tang thân trong bụng giao long rồi.

Phượng Thiên Sách và Già Lam một đường đi thẳng không gặp chút trở ngại nào, cho đến khi phía trước có luồng u quang phát ra, hai người mới dừng bước.

“Đó là cái gì? Thoạt nhìn giống như một kết giới trong suốt.” Già Lam tò mò hỏi.

“Không sai! Chính là một kết giới trong suốt. Con giao long chúng ta gặp có đẳng cấp không thấp nha, không ngờ nó biết tự tạo kết giới nữa chứ, lần này Hoàng Kim Trư (Trư = heo) và Nạp Lan Hạt Tử (Hạt Tử = mù) bận rộn rồi.” Phượng Thiên Sách khẽ cười nói.

Nghe giọng nói của hắn có chút hả hê, Già Lam bất mãn trừng hắn một cái: “Nói xấu sau lưng người khác rất không có đạo đức! Mắt Nạp Lan đại ca không nhìn thấy đã đủ thảm rồi, ngươi còn gọi huynh ấy là người mù, ngươi không có một chút lòng đồng tình nào à?”

Phượng Thiên Sách nhàn nhạt liếc nàng một cái, âm thanh trầm thấp, ưu nhã: “Nàng không cho ta gọi hắn là ‘Nạp Lan Hạt Tử’, vậy ta gọi hắn là gì? Nạp Lan công tử hả?”

Hắn lắc đầu, tấm tắc nói: “Trên đời này, người mang họ kép Nạp Lan rất nhiều, ai biết kêu Nạp Lan công tử là kêu ai chứ?”

“Cũng không thể gọi người ta là người mù được. Ngươi trực tiếp kêu Nạp Lan Tiêu Bạch không phải được rồi sao?” Già Lam nhìn chằm chằm hắn, rõ ràng hắn cố ý gây chuyện mà. Hoàng Kim Trư thì thôi, đối với người đánh nàng rơi xuống vực thẳm, nàng tuyệt đối không có thiện cảm với hắn ta. Nhưng, hắn gọi Nạp Lan đại ca là người mù, nàng không chấp nhận được: “Tóm lại, ta chỉ biết một người có họ kép là Nạp Lan, nếu ngươi muốn nhắc huynh ấy với ta thì gọi Nạp Lan công tử là ta biết rồi.”

Phượng Thiên Sách quái dị liếc nàng: “Nàng bảo vệ Nạp Lan Tiêu Bạch như thế…chẳng lẽ nàng thật sự động tâm với hắn?”

Hắn tấm tắc lắc đầu, than: “Này không tốt. Mặc dù Nạp Lan Tiêu Bạch là người mù, nhưng các cô gái trên đại lục Hạo Thiên muốn gả cho hắn nhiều vô số kể. Nếu nàng thích hắn, vậy nàng phải bận rộn chắn đào hoa thay hắn…Hơn nữa, hắn là một người mù, cái gì cũng không nhìn thấy. Nàng nói, vào đêm động phòng hoa chúc, lúc hai người bắt đầu sinh hoạt vợ chồng, chẳng phải rất bất tiện hay sao? Hắn có thể tìm đúng vị trí, đúng địa phương à?”

Phượng Thiên Sách cực kì lo lắng lắc đầu, tiếp tục thở dài: “Ta xem suy nghĩ… Ta đề nghi nàng nên thành thạo chuyện phòng the, hoặc là mời một bà Hỉ đến hiện trường chỉ dẫn, có lẽ mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn một chút.”

Lúc hắn nói những lời này, hắn căn bản mặc kệ tâm tình của Già Lam, lại không để ý tới mặt nàng, mặt nàng từng chút từng chút đen xuống, đen tới cực điểm thì chuyển sang tím bầm.

Đây là lời của người thầy nên nói với học trò của mình à? Có phải hắn quan tâm hơi quá rồi không? Ngay cả loại chuyện này cũng giúp nàng nghĩ tới…

Phượng Thiên Sách tựa hồ như rất hiểu biết cái đề tài này, tiếp tục giúp nàng nghĩ cách: “Biện pháp này cũng không thuận tiện, nếu có người ngoài ở đó, các ngươi làm việc sẽ không được tự nhiên.”

Đột nhiên, hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt cổ quái quan sát Già Lam một vòng từ trên xuống dưới, cười xấu xa: “Ai nha, có lẽ ta lo lắng nhiều rồi, Già Lam nhà chúng ta dũng mãnh như vậy, nói không chừng đến lúc đó không cần Nạp Lan Tiêu Bạch ra tay, chính nàng cũng có thể làm được, nàng nói có phải hay không?”

Già Lam nghiến răng, hung hăng trừng hắn, miệng lạnh lùng phun ra một câu: “Phượng – Thiên – Sách có phải ngươi rất rãnh rỗi hay không? Nếu ngươi rãnh rỗi thì đi tìm giao long đại chiến đi.”

"Giao long? Không được không được, nó rất lợi hại, nàng kêu ta đi chẳng khác nào bắt ta đi chết. Ta không muốn chết nha, nếu ta chết, như vậy Tiểu Lam Lam sẽ cực khổ bảy ngày bảy đêm canh giữ bênh linh cữu. Về sau, mỗi năm đến tiết thanh minh, còn phải đến trước mộ để thắp nhang cúng bái,… Thế thì chẳng phải khiến nàng cực khổ hay sao, ta không nỡ làm thế đâu.”Phượng Thiên Sách liếc cảm xúc càng lúc càng lộn xộn của Già Lam, nụ cười của hắn càng thêm tà khí.

Già Lam cắn răng nói: "Không sao, một chút cũng không cực khổ, thắp nhang cho sư phụ là chuyện đương nhiên.”

Phượng Thiên Sách nghe vậy, tiếng cười càng thêm cao xa.

Lúc hai người còn nói chuyện, luồng sáng ở trong kết giới phía trước liền thay đổi, đó là ánh sáng chói mắt chiết xạ từ kết giới ra ngoài, màu vàng, màu đỏ đan xen có lẫn màu vàng đen.

Sẽ là cái gì vậy?

Hai người ngừng nói chuyện, nhanh chóng bước về phía kết giới. Lúc đến gần, Già Lam không nhịn được sợ hãi than lên, trong kết giới của giao long cư nhiên cất giáu nhiều bảo vật như vậy. Muôn màu rực rỡ khiến người ta lóa mắt, bên trong có đủ các loại binh khí, các loại hoa quả, còn có rất nhiều vàng bạc châu báu.

Mấy thứ này rõ ràng là do con người cướp đoạt đem tới, nói như vậy có rất nhiều người mạo hiểm đến vách đá dựng đứng rồi chôn vùi trong bụng giao long, để lại những bảo vật này.

Nhưng ánh mắt của Già Lam không có dừng lâu trên những vật phẩm này, sự chú ý của nàng tập trung vào cái trứng khổng lồ nằm trên đống bảo vật, ánh sáng màu huyền kim được phát ra từ cái trứng khổng lồ kia.

“Tiểu Lam Lam, nàng thật may mắn! Đó là quả trứng do giao long sinh ra, giao long mới sinh đều sẽ chủ đông nhận chủ, ta thấy cái trứng này đã được ấp đến thời gian nở rồi, lúc trứng nở, người đầu tiên nó nhìn thấy sẽ là chủ nhân của nó. Theo quan sát của ta, thân thể của mẹ nó có vảy màu trắng, là chủng tộc cao quý trong bộ tộc giao long. Trong tình huống phù hợp, chúng nó hoàn toàn có thể tiến hóa thành con rồng thật sự. Nên biết, ở đại lục Hạo Thiên, chưa từng có rồng thật xuất hiện, thần long thật sự chỉ tồn tại ở thế giới khác…” Ánh mắt Phượng Thiên Sách đột nhiên mờ mịt, trong nháy mắt, trong ánh mắt đó có nhiều thứ Già Lam nhìn không hiểu. Nhưng chớp mắt một cái, liền khôi phục thanh tỉnh.

Bỗng nhiên, tay cầm quạt của hắn vừa chuyển, một vòng cung lưu loát, trong không trung lập tức nổi lên một trận gió nhỏ. Kèm theo gió là kết giới xé ra một lỗ hổng, giống như một lối đi trong nước, dọc theo đường kết giới do giao long thiết kế.

Rào rào ~

Kết giới và kết giới va chạm nhẹ nhàng, nước ở bốn phía xao động lên, xoay chuyển thành một loạt gợn sóng.

Già Lam nhìn chăm chú vào hắn, xem cách hắn đem hai kết giới khác nhau nối liền thành một thể, âm thầm sợ hãi, thực lực của hắn vượt quá xa sức tưởng tượn của nàng, ánh mắt nhìn bóng lưng của hắn tăng thêm vài phần kính phục.

Bàn về thực lực, hắn xác thực có tư cách trở thành sư phụ của nàng, nhưng…

“Nàng mau qua đó, đem linh lực rót vào trứng giao long, một khi trứng nở, nàng để nó nhìn thấy nàng trước tiên, nó liền trở thành sủng vật thật sự của nàng.” Phượng Thiên Sách mỉm cười, cười đến ung dung hoa quý.

“Tại sao ngươi không đi?” Cơ hội tốt như vậy, tại sao hắn dâng không cho nàng?

Mặt Phượng Thiên Sách giãn ra, nhướng mày cười: “Ta đã có Thiên Thiên , nếu như thu thêm sủng vật, tiểu tử kia ngày ngày đều ăn dấm mất.”

“Cũng đúng, Thiên Thiên đâu?” Lúc này, Già Lam mới nhớ, lúc bọn họ vào nước, Thiên Thiên không có đi theo bọn họ vào nước, chả lẽ thằng nhãi kia sợ nước, cho nên mới không xuống?

Một nụ cười thật nhỏ giống đóa hoa dành dành chợt lóe lên trên gương mặt đẹp trai của Phượng Thiên Sách rồi biến mất, hắn nói: “Ta sai nó đi làm một nhiệm vụ đặc biệt bí mật.”

"Nhiệm vụ bí mật?" Già Lam cổ quái đánh giá hắn, nàng luôn cảm thấy hắn cố ý lừa bịp.

Thu hồi tầm mắt, Già Lam đi về phía kết giới, trứng giao long à? Nàng sẽ có một sủng vật thuộc về một mình nàng sao? Tâm trạng nàng có chút khẩn trương mà hưng phấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.