Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 36: Già Lam, thần bảo hộ?




“Thiên Thiên, có đuổi kịp sư phụ không? Lão nhân gia có chỉ thị gì không?” Ngón tay thon dài như ngọc đùa giỡn tiểu thú, Phượng Thiên Sách nhàn nhạt hỏi.

Lông chim trên mình tiểu khổng tước run lên, bất đắc dĩ nói lầm bầm: “Đuổi kịp! Ông ấy nói, chủ nhân ngài chỉ cần nghĩ biện pháp trừ bỏ đóa yêu liên trên người xấu… ặc cô gái kia là được, để nàng sống khỏe mạnh là tót rồi, về sau ông sẽ cho chủ nhân một câu trả lời.”

Tiểu khổng tước âm thành lè lưỡi, nó đã có thói quen thầm nguyền rủa người xấu xí kia rồi, cho nên mới thốt ra ba chữ ‘người xấu xí’ mà không hề suy nghĩ. Trước mặt chủ nhân có khí chất tao nhã, lịch sự, làm sao nó buông lời thô tục được? Thật không có văn hóa!

Đôi mắt nhỏ có thần rầu rĩ, nó sùng bái chủ nhân tới mức mù quáng, khiếu thẩm mĩ của nó cũng rất cao, hoàn toàn khác biệt với người bình thường.

“À, sư phụ ra đi thật tiêu sái ha…” Phượng Thiên Sách nở nụ cười nhợt nhạt, vô cùng tao nhã, không ai đoán được ý nghĩ của hắn.

Rừng trúc dưới ánh nắng mặt trời, lại là một cảnh vật tuyệt vời khác.

Già Lam đi xuyên qua rừng trúc, men theo tiếng chuông gió, cất bước đi vào căn nhà trúc.

Trong căn nhà trúc không một bóng người, nam tử tình cờ gặp mặt kia chưa đến, chỉ có chuỗi chuông gió thạch anh đong đưa giống như truyền từng nốt nhạc hoan nghênh nàng đến. Từng tia sáng len lõi qua từng cành lá, chiếu rọi vào chuông gió thạch anh, màu sắc rực rỡ tựa như mộng ảo…

Thật đẹp!

Trong lúc nàng ngắm nghía, một đạo âm thành dễ nghe từ sau lưng nàng truyền đến, nốt nhạc từ hai bên chái nhà giao hội cùng một chỗ, đúng là âm thành tuyệt diệu của trời xanh.

Chớp mắt, đầu nàng lướt qua huân thanh của Phượng Thiên Sách, huân thanh sâu sắc mà rung động lòng người. Nếu giọng nói đó hòa vào tiết tấu của tiếng chuông gió này, chẳng biết sẽ sinh ra hiệu quả gì nhỉ?

Sặc, vì sao lại nhớ tới hắn? Bỗng nhiên nàng lắc đầu, xem ra ở chung khá lâu, nàng bị đầu độc càng lúc càng nặng rồi, không ngờ thỉnh thoảng nàng lại nhớ tới hắn, không được nha!

“Nàng đã đến rồi sao?” Từ phía sau, một giọng nói thanh nhã vang lên, không phải hỏi mà là khẳng định.

Già Lam hoàn hồn, lúc nàng quay đầu lại, người kia cách nàng không tới năm bước.

“Ta đã tới.”

Già Lam ung dung bước lên, đi về phía hắn. Hết sức tự nhiên vươn tay về phía cổ tay hắn, muốn đỡ hắn, ai ngờ lại bắt hụt, tay hắn có phòng bị tránh né rất là nhanh!

Già Lam sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, trên gương mặt như tiên như ngọc của hắn hiện lên nụ cười nhàn nhạt, không nhìn ra bất kì đầu mối nào, nhưng nàng cảm nhận được vẻ xa cách và đề phòng của hắn. Cái loại xa cách và đề phòng này cũng không phải nhằm vào nàng, ngược lại giống như thói quen được gom góp từ năm này qua tháng nọ, cứ phản ứng một cách tự nhiên như thế.

“Ặc, ta chỉ muốn dẫn đường cho ngươi, không có ý gì khác đâu.” Nàng cảm thấy cần phải giải thích một chút, nếu không hắn sẽ hiểu lầm nàng kiếm cớ đùa giỡn hắn.

Đôi môi mỏng của hắn giương lên, nụ cười dịu dàng rộ lên, tay phải vươn ra, đưa về phía người trước mặt: “Vậy làm phiền.”

Lần này, đổi lại Già Lam do dự, nàng nhón chân lên, thuận tay bẻ một cành trúc, đặt một đầu vào lòng bàn tay hắn.

“Ta dẫn ngươi đi!”

Tay hắn rõ ràng dừng một lúc, bốn ngón tay chậm rãi nắm lên, dưới sự dẫn dắt của nàng, đi vào căn nhà trúc.

“Ta là Già Lam, còn chưa có hỏi ngươi, ngươi tên gì vậy?”

Hắn trầm mặc trong chốc lát, nói: “Tiêu Bạch.”

“Ngươi họ Tiểu hả?” Già Lam suy đoán, đối phương cười dịu dàng không trả lời, Gia Lam liền coi như hắn ngầm chấp nhận: “Tiêu Bạch, ngươi có thể cho ta nhìn cái chuông gió nhỏ trong tay ngươi không? Thoat nhìn rất tinh xảo, rất là đặc biệt!”

Nàng đã sớm ngắm trúng món đồ chơi mới trong tay hắn, hai mắt ứa ra ánh sáng, vô cùng hăng hái.

Tiêu Bạch giơ tay lên, đem chuông gió quấn ở ngón giữa đưa về phía nàng, ôn hòa nói: “Tặng cho nàng!”

“Thật sao?” Già Lam mừng rỡ, hai tay cẩn thận tiếp nhận chuông gió từ tay hắn, đây là một chuỗi chuông gió mini rất xinh, chỉ lớn bằng bàn tay, trên đó có điểm xuyết mấy viên thạch anh được tạo hình đẹp đẽ lung linh, thủ công rất khéo léo.

Khiến Già Lam yêu thích, mỗi một viên thạch anh đều có màu ngọc lam lấp lánh. Dưới ánh dương, màu lam càng thêm chói mắt, câu mất hồn phách của người ta.

Gió nhẹ nhàng rung động, âm thanh tuyệt vời của chuông gió liền tấu lên, có thể nói là cực phẩm!

GIà Lam cực kì yêu thích, nàng cảm thấy hình như hắn có thể đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, từng chút một cẩn thận, tỉ mỉ. Để cho nàng yêu thích không buông tay.

“Chờ một chút!” Đầu ngón tay trắng nõn của Tiêu Bạch dò xét qua đây, rất chuẩn xác chạm vào chuông gió, lấy nó ra khỏi tay nàng: “Để ta khắc tên nàng lên đó, từ nay về sau, nó chỉ thuộc về nàng, độc nhất vô nhị.”

Hắn không nói nhiều, nhưng từng lời châu ngọc, giọng nói thanh nhã và đạm mạc, khiến cho người nghe cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Độc nhất vô nhị? Đúng vậy, đây chính là cái nàng muốn!

Giữa hai đầu ngón tay hắn phát ra ánh sáng màu thủy lam, linh khí dồi dào ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn, hình thành một lưỡi dao màu lam sắc bén, sau đó bắt đầu khắc chữ lên mặt ngoài của thạch anh.

Đây là Thủy Linh Thuật cực kì cao siêu! Già Lam từng thấy trong quyển sách dạy tu luyện Thủy Linh Thuật, không có thực lực Thủy Linh Thuật cấp 6 trở lên, căn bản không đạt được cảnh giới điêu khắc xuất thần nhập hóa như vậy. Thậm chí Già Lam cho rằng thực lực của hắn còn cao hơn cấp 6…

Mặt ngoài Già Lam làm bộ như bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một gợn sóng nho nhỏ. Không hiểu sao nàng sinh ra cảm giác cảnh giác với đối phương.

Rốt cuộc hắn là ai? Chỉ là một nam tử bị mù thôi sao? Làm sao hắn lại có sức mạnh lớn như vậy?

Hắn họ Tiêu, nhưng nếu hắn là đệ tử của đại gia tộc, cũng không khó điều tra. Sau_khi trở về, nàng sẽ nhờ Phượng Thiên Sách tìm hiểu một số tin tức có liên quan đến Tiêu gia mới được. Có lẽ tất cả sẽ được giải quyết rõ ràng.

“Già Lam, trong Phật Pháp ngụ ý chính là vị thần bảo hộ. Hi vọng từ nay về sau, xâu chuông gió này có thể trở thành vị thần bảo hộ của nàng…” Hắn vừa điêu khắc, vừa không nóng không lạnh nói, dáng vẻ rất chuyên tâm, làm người ta khó nhận ra hắn là người mù.

Thần bảo hộ… Đáy lòng Già Lam hơi rung động. Hình như nàng đã từng nghe qua mấy lời này, nàng còn nhớ, khi nàng còn rất nhỏ, có một lần nàng đói đến ngất xỉu trước một ngôi đền, một vị tăng nhân uyên thâm của cửa phật đã cứu nàng, ông không chỉ cho nàng ăn cho nàng mặc, còn đặt cái tên ‘Già Lam’ này cho nàng. Mà khi đó, lời giải thích của ông không hẹn mà cùng giống với Tiêu Bạch.

Càng trùng hợp nhất là, nàng xuyên đến nơi đây, chủ nhân của khối thân thể này cũng gọi là Già Lam. Lúc đầu, nàng không có nhiều cảm xúc, bây giờ nghĩ lại, dường như ẩn sâu bên trong đó mọi chuyện đã được định sẵn.

Thần bảo hộ? Cuối cùng thì ai sẽ bảo hộ ai? Nàng bây giờ, hình như rất cần người khác bảo hộ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.