Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 17: Nữ nhân nên tự mình vươn lên




“Người xấu xí, còn nhớ ta không?” Con thú nhỏ đỏm dáng rung rung bộ lông màu trắng xinh đẹp của nó, bộ dạng kia thật có thể sánh bằng người nào đó.

Già Lam mỉm cười đáp trả: “Nhớ chứ, ngươi không phải là ‘hoa gặp hoa nở’ sao?”

Con thú nhỏ đan chéo chân đứng hơi trợt một cái, lỗ mũi nho nhỏ phun ra khí trắng, quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hất sang một bên: “Không biết lễ phép! Ta không thèm chấp nhặt với ngươi!”

Già Lam cười nhạo thầm trong bụng, có thể nuôi dưỡng một con thú vừa kiêu ngạo lại có tính nết xấu như vậy, đương nhiên chủ nhân nó không phải là người bình thường. Trong đầu nàng lóe lên thân kinh hồng, càng khiến nàng hiếu kỳ, sư phụ nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Thiên Thiên, ngươi tìm ta để làm gì? Sư phụ kêu ngươi đến truyền tin cho ta à?”

Con thú nhỏ không hài lòng nhảy dựng lên, kêu gào: “Không được gọi ta là Thiên Thiên! Cái tên này chỉ có một mình chủ nhân gọi! Tất cả người khác đều không được!”

Già Lam nhún vai tỏ vẻ không sao hết, nói: “Ừ, không gọi ngươi là Thiên Thiên cũng được, vậy ta gọi ngươi là ‘hoa gặp hoa nở’, con gà chết toi, hay là cái rắm nhỏ. Tự ngươi chọn một tên đi!”

Con thú nhỏ như muốn phát điên, bộ lông trắng muốt không ngừng run rẩy. Hai mắt trừng nàng, trừng một hồi lâu nó cúi đầu, xì một tiếng: “Được rồi, Thiên Thiên thì Thiên Thiên.”

Khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành độ cong rất nhỏ, rất nhanh liền thu hồi, Già Lam cảm thấy thú vị nhìn nó, hỏi: “Sư phụ kêu ngươi đến đây, rốt cục có dặn dò gì không?”

Nghe lời muốn cầu cạnh của nàng, con thú nhỏ rung lông chim của nó lên, ngẩng cao đầu đắc ý nói: “Chủ nhân kêu ta tới nói cho ngươi biết, trong lúc ngươi tu luyện Lưu Nguyệt Thuật sẽ có một chút triệu chứng kì quái, ngàn vạn lần ngươi đừng bị chuyện này hù mà sợ té đái ra quần, đây chỉ là hiện tượng bình thường. Về sau mỗi lần tu luyện, nên tìm một người có thể chất thuần dương ở bên cạnh giúp đỡ ngươi. Nếu không kết quả của ngươi rất thê thảm!”

Thể chất thuần dương? Già Lam liền nghĩ tới Phượng Thiếu. Có lẽ nào lại trùng hợp như vậy? Cố tình người có thể chất thuần dương lại là Phượng Thiên Sách. Không lẽ mỗi lần nàng tu luyện Lưu Nguyệt Thuật đều phải ôm cái con lẳng lơ kia để tu luyện?

Cả người nàng nổi da gà, trên đời này có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này không…

“Trừ cách này ra, sư phụ có nói tới biện pháp khác không?” Già Lam lau mồ hôi, nàng muốn bỏ cuộc không tu luyện nữa.

Đột nhiên, con thú nhỏ mang vẻ mặt oán giận nhìn chằm chằm nàng, nói lầm bầm: “Không có! Chỉ có biện pháp này thôi! Có biện pháp này, ngươi nên âm thầm cảm thấy vui mừng thì có!”

Già Lam run sợ, không hiểu mình đắc tội với vật nhỏ này từ khi nào nha! Tại sao mỗi lần gặp nàng nó đều vác cái bản mặt như đi gặp kẻ thù vậy?

“Có người đến, ta phải đi rồi, chủ nhân còn đang chờ ta về!” Con thú nhỏ khẽ cử động lỗ tai, bóng dáng nhỏ bé nhảy xuống bệ cửa sổ, vừa đi được vài bước nó liền nhảy trở về: “Không được tố cáo trước mặt chủ nhân ta, ai tố cáo người đó chính là… Người đó chính là con gà chết toi!” (Ngữ: =] Thiên Thiên em chơi ngu vậy)

Nói xong, bóng dáng của nó lóe lên, rất nhanh liền biến mất.

Con vật nhỏ này! Vừa nhỏ mọn lại nhiều chuyện.

Nàng có muốn tố cáo nó, nàng phải tìm được chủ nhân của nó trước mới nói.

Một lúc sau, ngoài cửa vào sân, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

"Thiến Nhi, sao ngươi lại tới đây?"

Mắt Thiến Nhi ửng đổ giống như chịu uất ức nào đó.

“Đã xảy ra chuyện gì? Có người bắt nạt ngươi à?” Già Lam hỏi.

Tống Thiến Nhi điều chỉnh lại cảm xúc, uất ức đan chiếu các ngón tay vào nhau, nói: “Ta vừa về nhà, nghe trộm cha ta và bà mối đang bàn luận chuyện hôn sự. Cha ta nói linh lực của ta kém cỏi, kiếm thuật thì tập luyện không tốt nên không có cơ hội gả cho Sở Đại Thiếu, tiếp tục ở lại thành Lạc Xuyên cũng không có tiền đồ gì. Ông dự định cho bà mối lên hoàng thành làm mai, để cho ta gả vào một gia tộc lớn nào đó ở hoàng thành… Già Lam, ngươi nói ta phải làm sao đây? Ta không muốn gả cho người mà ta chưa từng biết mặt!”

Hai mắt lưng tròng khiến người ta thương tiếc.

Già Lam nhìn nàng một hồi, mới bình tĩnh phân tích: “Ta hỏi ngươi, ý nguyện ban đầu của chuyện cha ngươi muốn đem ngươi gả ra ngoài là gì?”

Tống Thiến Nhi hơi ngẩn ra, thành thật trả lời: “Bởi vì cha ta nói, Tống gia chúng ta chỉ có tiền thôi là không đủ. Phải có thế lực đáng tin bảo vệ chúng ta, Tống gia chúng ta mới có thể trường tồn.”

“Vậy thì được rồi! Cha ngươi lo lắng nhất chính là Tống gia các ngươi không có quyền thế chống đỡ, sẽ có một ngày suy tàn. Như vậy giả sử, thực lực của ngươi tăng lên, ngươi có năng lực bảo vệ những người trong gia tộc. Cha ngươi sẽ không cần lo lắng tìm nơi gả ngươi đi, phải không? Nói không chừng tới lúc đó tình huống lại đảo ngược, cha ngươi còn phải coi chừng cửa lớn của Tống gia, chờ vô số thanh niên trẻ tuổi đẹp trai lại tài giỏi tới cửa cầu hôn, muốn dựa hỏi cầu xin Tống gia các ngươi che chở.”

“Thật sao?” Tống Thiến Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng tràn ngập tự tin của Già Lam, linh hồn của nàng bị rung động thật sâu. Sự tự tin của Già Lam vô tình lây sang Tống Thiến Nhi, tiếp thêm sức mạnh cho nàng. Trong nháy mắt, nàng bị thuyết phục, lòng tin của Già Lam biến thành tín niệm của nàng, triển vọng của Già Lam biến thành triển vọng trong lòng nàng, nàng giống như nhìn thấy được ngày mình có đủ thực lực bảo hộ gia tộc mình!

“Già Lam, ngươi có thể giúp ta hay không? Chỉ cần có một ngày như thế, ngươi muốn ta làm cái gì, ta cũng nguyện ý!”

Tống Thiến Nhi chưa bao giờ muốn trở nên mạnh mẽ như vậy, trong lòng nàng giống như có ngọn lửa rạo rực thiêu đốt!

Già Lam nhìn ra được khát vọng trở thành người mạnh mẽ trong đáy mắt Tống Thiến Nhi, nàng âm thầm gật đầu, vui mừng nhếch môi. Không sai, đây chính là thứ nàng muốn thấy!

Đều là nữ nhân, nhưng nàng hiểu rõ hơn bất kì ai, nữ nhân ở thế giới này không được đối xử bình đẳng. Nữ nhân chỉ có thể tự mình vươn lên, tự lập, khi đó mới thật sự được tôn trọng!

“Được, ta hỏi ngươi, ngươi có cảm thấy hứng thú với dược liệu hay không?”

Tống Thiến Nhi gật đầu nhu giã tỏi: “Khi còn bé, thân thể ta yếu ớt lại nhiều bệnh. Phải uống rất nhiều thuốc, bệnh lâu uống thuốc nhiều, ta cũng có thể tự mình chế thuốc. Cha ta từng nghĩ tới chuyện đưa ta học để trở thành luyện dược sư, thế nhưng không có luyện dược sư nào chịu nhận ta làm đồ đệ, bởi vì… Bởi vì họ nói ta là con gái nhà giàu mới nổi, không có tư cách trở thành luyện dược sư.” Nàng ủy khuất bẹp bẹp miệng, lộ ra một chút tự ti.

Già Lam nhìn nàng, trong lòng có chút cân nhắc: “Vậy ngươi có cảm thấy hứng thú với động vật nhỏ, côn trùng nhỏ hay không?”

Lần thứ hai Tống Thiến Nhi gật đầu nhu giã tỏi, bẻ ngón tay ra đếm: “Nhà ta nuôi rất nhiều tằm con, thỏ, rùa, con nhện, rết, còn có rắn hoa, rắn bốn mắt, mãng xà…”

Già Lam đổ mồ hôi, sở thích của con nhỏ này thật là đặc biệt.

“Hai quyển sách này là bí tịch tu luyện Luyện Đan Thuật và Cổ Thuật, ngươi cầm về từ từ nghiên cứu cho tốt, có chỗ nào không hiểu thì chúng ta cùng nhau nghiên cứu. Tin tưởng ta đi, chờ tới khi ngươi đem Luyện Đan Thuật và Cổ Thuật tu luyện đến mức nhuần nhuyễn, ngươi sẽ có được sự tôn trọng của mọi người! Đến lúc đó, cha của ngươi sẽ không còn coi thường ngươi nữa, càng không ép buộc ngươi phải lập gia đình, ông nhất định sẽ lấy ngươi làm niềm tự hào!”

“Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi trở thành người mạnh mẽ!” Vỗ vỗ vai Tống Thiến Nhi, Già Lam để cho nàng một ánh mắt yên tâm.

Tống Thiến Nhi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt sáng ngời như ngọc của Già Lam, trên người nàng giống như được tiếp them sức mạnh, nàng nặng nề gật đầu một cái, lựa chọn tin Già Lam một cách vô điều kiện.

Hai người nhìn nhau mà cười, tình hữu nghị kì diệu kéo gần lại khoảng cách của hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.