Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 122: V46: Ba nam tranh một nữ (3)




"Ý của huynh, chúng ta là người thân sao?" 

"Không, chúng ta không hề có quan hệ máu mủ." 

Nạp Lan Tiêu Bạch khẳng định trả lời, khiến Già Lam vô cùng kinh ngạc, đáp án sinh động như vậy, bất ngờ bị phủ nhận, đâu mới là sự thật đây? 

"Gia tộc Nạp Lan cực kỳ coi trọng huyết thống, nếu như có huyết mạch lưu lạc ở bên ngoài, họ nhất định sẽ tìm về. Huống chi trên người nàng..." Giọng nói Nạp Lan Tiêu Bạch hơi ngừng lại, từ trong đôi mắt vô hồn của hắn cũng không thể nhìn thấy rõ tâm tình hiện tại của hắn, giọng nói của hắn dịu dàng, nhưng không được sự lo lắng, lời hắn vừa chuyển như thương lượng với nàng, "Lam Lam, Phượng thái quân nói rất đúng, nàng ở lại Phượng gia, chỉ mang đến nguy hiểm, nàng là người hiểu rõ nhất. Chi bằng nàng đi theo ta, có ta ở đây, nàng sẽ không có việc gì." 

Hắn cũng nói như vậy? Vì sao? 

"Nạp Lan đại ca, ý tốt của huynh muội xin nhận. Nhưng muội sẽ không rời khỏi Phượng gia, tuyệt đối không xa A Sách." 

"Ta biết muội sẽ không tin lời ta nói. Nhưng theo tình báo của ta, tên đại ma đầu kia đã rời khỏi Lăng Tiêu điện, rất nhanh y sẽ báo thù những kẻ đã hại hắn. Phượng gia từng đắc tội với hắn, người đầu tiên hắn tìm đến chắc chắn sẽ là Phượng gia. Trước đây Phượng gia liên kết với những cao thủ của các gia tộc khác, hợp sức chiếu đấu chống tên đại ma đầu kia, nhưng chỉ có thể khiến y bị trọng thương. Vì vậy, mấy năm qua những đại gia tộc hao tốn rất nhiều tiền tài để đào tạo cao thủ như Tư Đồ Trường Thắng. Ta tin muội cũng biết tu vi của Tư Đồ viện trưởng cao thâm thế nào, nhưng đối mắt với đại ma đầu, cho dù là một trăm Tư Đồ viện trưởng cũng không phải đối thủ của y..." 

"Sao có thể! Trên đời này còn có người đáng sợ như vậy à?" Trong lòng Già Lam hơi dao động, đối với nàng thực lực của Tư Đồ viện trưởng giống như một ngọn núi. Hiện tại lại có người cho nàng biết, ông ấy căn bản không phải ngọn núi, chẳng qua chỉ là một mỏm núi trong hàng trăm mỏm núi khác mà thôi. Quan niệm và cái nhìn trước đây của nàng hoàn toàn bị sụp đổ. 

"Muội tốt nhất nên tin lời ta." Nạp Lan Tiêu Bạch nhẹ nhàng nói, bên trong còn mang theo nhàn nhạt bi thương, từ trên người hắn toát ra mùi vị yên bình của màn đêm. 

"Đại chiến năm đó, gia tộc Nạp Lan chúng ta cũng hao tốn hơn mười người cao thủ, trong đó có cả thúc thúc, bá phụ và phụ thân ta, còn đôi mắt này...cũng là do hậu quả của chấn thương linh lực." 

Trong lòng Già Lam ngẩn ra, không hiểu làm sao nhìn về phía ánh mắt của hắn, đôi mắt trong sáng như thủy tinh đó, cứ như vậy bị mù sao? 

"Cho nên ta phải rời khỏi gia tộc Nạp Lan, ở nhà ngoại công ta, thật ra chính là vì né tranh thế lực tên đại ma đầu kia." Giọng nói Nạp Lan Tiêu Bạch vẫn không thay đổi, nhẵn nhụi hòa nhã, tựa như mọi đau khổ trên thế gian này đang bủa vây lấy hắn. 

"Lam Lam, muội không nên hoài nghi lời ta nói, muội và Phượng Thiên Sách quả thật không thể ở cùng với nhau! Các người miễn cưỡng, cũng chỉ mang đến bất hạnh cho đối phương. Nếu muội muốn bảo vệ hắn, vậy thì rời xa hắn đi..." 

Giọng nói của hắn bất chợt cao lên, ngập tràn từ tính, trong lòng Già Lam có chút bực dọc. 

Vì sao? Vì sao tất cả mọi người không hy vọng nàng và A Sách ở cạnh nhau? 

Chẳng lẽ trời đất rộng lớn như thế, không có chỗ cho bọn họ sao? 

Hô hấp của nàng phút chốc gấp gáp, Già Lam dần dần thấy áp lực của bản thân đang rối loạn, nhắm mắt lại, trong cơ thể như có lực lượng vô hình thoát ra, ban đầu như dòng chảy, ồ ạt không cố định, sau đó, dòng nước chảy càng lúc càng nhanh, càng lúc cang mãnh liệt, đan xen vào nhau tạo thành một cái lưới, kịch liệt cọ rửa cả người nàng. Ấn ký hoa sen trên cổ tay nàng, tựa như con giun di động, khiến mạch máu căng phồng. 

"A." Ánh mắt của nàng bất ngờ mở ra, bên trong rậm rạp tia máu ma mị, không thể nào khống chế được sức mạnh trong cơ thể. Chưa kịp thu hồi sức lực, nàng đã thấy Nạp Lan Tiêu Bạch ở đối diện chạy vọt tới cạnh mình, một chưởng đánh vào sau ót nàng, sức mạnh trong cơ thể như mưa dông nhẹ hạt, trực tiếp xuyên thủng qua cơ thể nàng. 

Sức mạnh kia ở trong cơ thể nàng điên cuồng, giống như con đập nước gặp hồ chứa nước, đánh vào rồi xô ra. 

Trong đầu nàng nổ ầm một tiếng, hóa thành đại dương trắng xóa bọt biển, nàng mất đi phương hướng, xụi lơ ngã xuống đất... 

Ánh trăng tựa như dòng chảy thủy ngân chảy dọc trên con đường ngoài thành. 

Tiếng bánh xe ngựa không ngừng vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm. Bảy tám con tuyết lang thuần chủng loại tốt chạy xông ra cổng thành, móng vuốt đạp lên tuyết, tốc độ như gió bão, vùng đất nơi đi qua in đậm vết bánh xe đi qua. Đôi mắt tuyết lang như ngọc lưu ly phát sáng, trong bóng đêm càng thêm hung hãn dã tính. Bên trong buồng xe, có tiếng người nói chuyện: "Công tử, lần này người chẳng tốn bao nhiêu sức lực liền có thể bắt được chuyển thế của thủy thần, đợi sau khi về gia tộc, các vị trưởng lão nhất định sẽ trọng thưởng! Công tử người ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy, hiện tại có thể vinh quang trở về gia tộc, thuộc hạ thật vui mừng thay cho công tử." 

Lời vừa nói ra, bên trong buồng xe hoàn toàn yên tĩnh, cũng không biết bao lâu sau, mới nghe được âm thanh hờ hững của Nạp Lan Tiêu Bạch vang lên: "Vui mừng hơi sớm đấy. Phượng Thiên Sách không phải kẻ ngu ngốc, hắn sẽ không dễ dàng để cho chúng ta rời khỏi Phượng thành..." 

Bên trong buồng xe lại khôi phục yên tĩnh. 

Phượng phủ. 

Phượng Thiên Sách và phụ thân nghiêm túc nói chuyện với nhau, đó đã là chuyện của nhiều năm trước. 

Bởi vì mẫu thân mất, giữ hai cha con lại càng xa cách, thời gian không thể nào dễ dàng xóa đi được. 

Hiện tại, cũng có lúc hai cha con nghiêm túc nói chuyện với nhau. Nhưng lần này, lại càng thêm giương cung bạt kiếm. 

"Sách nhi, con nghe cha nói một câu đi, mau rời khỏi tiểu ma nữ kia. Không nên u mê như vậy. Con đừng quên khi đó mẹ con chết như thế nào." 

Trên gương mặt Phượng Thiên Sách mang theo hờ hững, bất cần đời như mọi lần, nhưng đáy mắt không giấu được căm phẫn: "Ông không có tư cách nói đến mẹ. Từ lúc ông chọn bảo vệ nữ nhân khác, ông đã mất đi tư cách đó. Cũng đừng ở trước mặt ta đóng vai từ phụ. Ông không xứng." 

Gân xanh trên trán Phượng gia chủ nổi lên, lửa giận trong mắt không ngừng lóe sáng, sau đó phai dần, muốn nói ra điều gì đó nhưng lại hóa thành một tiếng thở dài. 

Phượng Thiên Sách lạnh lùng nhìn ông, nói: "Không nói được lời nào sao? Chuyện của mình ông còn không rõ, thì không cần can thiệp vào chuyện của ta. Ông có nữ nhân để bảo vệ, ta cũng có nữ nhân ta bảo vệ. Đừng lấy danh nghĩ tình yêu mà làm tổn thương người ta quan tâm, nếu ông tiếp tục làm như vậy, đừng trách ta đại nghịch bất đạo, cắt đứt quan hệ hoàn toàn." 

Sắc mặt Phượng gia trắng bệch, cuối cùng, ông không nhịn nữa, quát lớn: "Đứa bất hiếu. Ta làm nhiều chuyện như vậy, chẳng phải là vì con à? Sao con không thể hiểu nổi khổ tâm của vi phụ? Năm đó vi phụ không cứu được mẹ con, đó là bất đắc dĩ..." 

"Hay lắm bất đắc dĩ. Lúc đó ông hoàn toàn có cơ hội cứu bà ấy, nhưng ông không làm thế, ông lựa chọn bảo vệ một nữ nhân không liên quan với mình. Sao ông không tự đi nói với mẹ là ông bất đắc dĩ đi?" Phượng Thiên Sách cười lạnh, "Thu hồi lại gương mặt giả mù sa mưa của ông đi, ta không phải Thiên Tầm, cũng không phải Thiên Dục, ta sẽ không dễ dàng bị biểu hiện từ phụ giả dối của ông mê hoặc đâu. Nếu như ông còn muốn ta kính trọng ông, vậy thì mời ông thu tay lại, đừng can thiệp vào chuyện của ta." 

"Ngươi đúng là đại nghịch bất đạo." Phượng gia chủ bị chọc tức đến đỏ mặt, rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói được hai câu này. 

Lúc này, Phượng thái quân chạy đến, ngăn cản hai cha con đối chọi: "Được rồi, tất cả im miệng cho ta. Các người mất mặt ở trước mặt tân khách chưa đủ à?" 

Hai cha con liếc mắt nhìn nhau, hai bên liền im miệng. 

Phượng thái quân thở dài, nói: "Chấn Tường, hôm nay con làm vậy không đúng. Cho dù con không tán thành Già Lam cô nương và Sách nhi qua lại, cũng không nên giết chết ma ma vu oan Già Lam cô nương. Ma ma vô tội, sao con lại nhẫn tâm ra tay sát hại bà ấy?" 

Phượng gai chủ hoảng hốt nói: "Nương, người hiểu lầm con rồi. Ma ma không phải do con giết. Lúc hài nhi đến ma ma đã chết. Con biết hôm nay nương sẽ mời Già Lam cô nương, nên mới thuận nước đẩy thuyền, bày ra kế sách này." 

"Không phải con giết?" Phượng thái quân vô cùng kinh ngạc, không những bà, mà ngay cả Phượng Thiên Sách cũng lấy làm lạ. 

"Nhưng vết thương trên người ma ma là do kiếm phong hoàng gây ra..." Phượng Thiên Sách nói. 

Phượng gia chủ bình tĩnh nói: "Kiếm ta vẫn nằm trong hộp, nửa năm qua ta chưa từng đụng đến nó, nếu không phải hôm nay nhìn thấy vết thương trên người ma ma, ta cũng không tin, có người đã sử dụng kiếm của ta." 

"Nói như vậy, người giết ma ma là một kẻ khác?" Phượng Thiên Sách nhíu chặt mày, đáy mắt xẹt qua một ý nghĩ, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, quay lại hỏi Phượng thái quân, "Thái quân, tiểu Lam Lam đâu?" 

Phượng thái quân sửng sốt nói: "Nàng đã sớm rời đi, chẳng lẽ nàng không đến tìm con?" 

Giá rét thấu xương từ lồng ngực hắn lan tràn ra ngoài, Phương Thiên Sách dường như cảm giác được nguy cơ, trong chớp mắt hắn xoay người muốn đi ra ngoài. 

Đột nhiên, cánh cửa 'loảng xoảng' một tiếng rồi đóng lại, không biết từ lúc nào Phương gia chủ đã đứng ở cửa ngăn lại: "Không cho con đi. Hôm nay nếu con muốn ra ngoài, vậy bước qua xác ta trước đi." 

Trong không khí tràn ngập biển động và gió lốc đan xen, tạo thành âm hưởng kỳ lạ, gió xoáy trong phòng như nổi lên, tạo thành kết giới vô hình. Phượng gia chủ lấy thân thể của mình ra chắn, bảo vệ vững vàng cửa ra vào, cản bước chân như lôi trì của Phượng Thiên Sách. 

Phượng Thiên Sách lạnh lùng cười một tiếng, hai tròng mắt hắn như lưỡi dao sắc bén bay tới, đôi cánh phong thần xuất hiện sau lưng hắn: "Chỉ bằng ông cũng muốn ngăn cản ta?" 

Sắc mặt Phượng gia chủ biến đổi, con ngươi của ông chuyển từ màu đen kịt sang màu hổ phách. Đến lúc tầm mắt của ông dừng lại lần nữa, ông mới phát hiện khí lưu phía trước đã tản loạn, trong tay Phượng Thiên Sách cầm một cây kích phương thiên họa, mặc chiến khải màu trắng, hai cánh nở rộ ẩn hiện ở phía sau. 

"Đó là....." Gương mặt Phượng gia chủ lộ ra kinh sợ. 

"Phong Thần chiến khải." Phượng thái quân cũng giật mình, thốt ra, "A Sách, từ lúc nào con đã có thể nắm trong tay kích thần chiến của Phong thần chiến khải?" 

"Ba năm trước đây." Giọng nói Phượng Thiên Sách bình tĩnh, tựa như đang ẩn giấu sức bật có thể phát ra bất cứ lúc nào. 

Phượng gia chủ hít một hơi thật sâu, đột nhiên thu hồi kết giới, ông chậm rãi nhắm hai mắt lại, thở dài một tiếng, nháy mắt cả người như già đi mấy chục tuổi. 

"Con đi đi, cha không bao giờ ngăn cản con nữa. Có lẽ con nói đúng, cha muốn bảo vệ con, nghĩ con không có đủ năng lực. Hóa ra cha sai rồi, con đã sớm đủ lông đủ cánh, không cần cha bảo vệ nữa." 

Phượng thái quân đau lòng nhìn con trai, cuối cùng vẫn không nói gì. 

Cửa phòng bị đá văng, Phượng Thiên Sách lao ra ngoài, hơi dừng lại, ngoái đầu liếc nhìn phụ thân và thái quân, nức nở nói: "Cha, thái quân, xin tha thứ cho Sách nhi bất hiếu. Đợi sau khi Sách nhi tìm được Tiểu Lam Lam, nhất định sẽ dẫn nàng đến nhận tội với hai người." 

Hai tròng mắt của hắn xông lên một tầng sương mù thật mỏng, nhưng rất nhanh bị hắn đè nén lại, hắn không ở lại quá lâu, chớp mắt đã xoay người, giống như một cơn gió mạnh, biến mất trong bóng đêm. 

Sau khi hắn đi, Phượng thái quân vỗ vai Phượng gia chủ, an ủi: "Chấn Tường, thằng bé đã lớn, cũng đến lúc con phải buông tay rồi. Nương biết, chuyện năm đó, con cũng bất đắc dĩ thôi. Nếu như con lựa chọn cứu mẹ của Thiên Sách, chỉ e toàn bộ Phượng gia sẽ phải bị diệt vong, con cũng vì bảo vệ Phượng gia, mới bỏ qua nàng ấy. Khổ cho con rồi, nương hiểu hết." 

"Nương." Nước mắt không bị khống chế, Phượng gia chủ giống như đứa trẻ, ngã xòa vào lòng Phượng thái quân, ô ô nghẹn lời. 

Hai mẹ con dựa sát vào nhau, cũng không biết có một đại nạn lớn đang đến, đại nạn này, đủ để Phượng gia chịu phải tai ương ngập đầu... 

Bên ngoài cửa thành Phượng gia. 

Phượng Thiên Sách khom người, cẩn thận kiểm tra dấu vết xe ngựa trên mặt đất, hắn có thể xác định, chiếc xe này là xe tuyết lang của Nạp Lan gia tộc. 

Nhìn hướng đi, có lẽ đi đến tuyết lang cốc, nhưng Nạp Lan Tiêu Bạch là người không tầm thường, hắn muốn dẫn Già Lam đi, nhất định sẽ bày ra quỷ kế. 

Rốt cuộc là đi con đường nào? 

Hắn nhìn ba ngã rẽ, bắt đầu lúng túng. 

"Đại ca, đã xảy ra chuyện gì?" Ở phía sau lưng hắn, Phượng Thiên Tầm, Phượng Thiên Dục và Phượng Thiên Ca thúc ngực đuổi theo, đến gần mới phát hiện hắn đang ngồi chồm hổm dưới đất tìm kiếm gì đó


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.