Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 121: V45: Ba nam tranh một nữ (2)




Edit: Tịch Liêu 

"Phượng Thiên Sách, rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện. Muội muội bản vương đâu?" 

Bá Hầu Trường Dã cố gắng giữ chặc Già Lam, đây là lợi thế để hắn trao đổi muội muội. 

Cũng trong lúc đó, bóng dáng Phượng Thiên Sách biến mất, như làn gió không thấy tăm hơi nổi lên, bóng trắng mờ nhạt nhẹ nhàng lướt qua. 

"Chết tiệt." Bá Hầu Trường Dã giận dữ, tay đang nắm Già Lam đột nhiên buông ra, đưa tay sờ bên hông mình, động tác này dường như theo bản năng. Cho dù là ai sau khi bị người ta kéo đai lưng, cũng không thể bình tĩnh nổi. 

Già Lam cảm nhận có một cơn gió hò hét bên tai, trời đất quay cuồng, một phút sau nàng đã rơi vào lòng một người.

"A Sách." 

Ánh sáng trong phòng khách đột nhiên tắt đi, bốn phía quay lại khung cảnh u ám như trước, bởi vì toàn bộ rực rỡ trên thế gian đều đang tụ lại trên người hắn. 

"Sao bây giờ chàng mới đến?" 

Chưa kịp nghe câu trả lời, Bá Hầu Trường Dã tức giận bất ngờ dùng chưởng phong tập kích tới. 

"Công chúa Mục Nhân ở đây." Ngoài điện, có người bị ném vào, bay qua Già Lam, hướng về phía Bá Hầu Trường Dã. 

Chưởng phong nhanh chóng thu hồi lại, Bá Hầu Trường Dã ôm người nọ vào ngực. 

"Nhị ca." Nữ tử kia giống như bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch. 

Phượng Thiên Sách vững vàng ôm lấy Già Lam đáp xuống đất, quạt giấy ba một tiếng, cười híp mắt nói: "Hiện tại vật về chủ cũ." 

"A Sách, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Già Lam kinh ngạc hỏi. 

"Trở về ta sẽ nói cho nàng biết." Phượng Thiên Sách nháy mắt mấy cái với nàng, sau đó xoay người đi đến chỗ Phượng thái quân, "Lão tổ tông, để người bị sợ hãi rồi. Người đừng lo lắng, mấy hôm nữa ta sẽ lo liệu việc chung thân đại sự, để người được song hỷ long môn. Có phải người cảm thấy rất vui vẻ hay không, có phải đây là thọ lễ tốt nhất mà người nhận được trong hôm nay không?" 

Nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của hắn, mọi người nhịn không được lắc đầu khinh bỉ, vị Phượng thiếu này cũng thật là khác người. 

Xung hỷ? 

Già Lam tức giận trừng hắn, đáy lòng dâng lên ngọt ngào nho nhỏ. 

Khó trách Phượng Thiên Sách lại vội vàng muốn đem chuyện chung thân đại sự nói ra, thật sự có quá nhiều kẻ thèm muốn người trong lòng hắn. Vừa nãy nhìn thấy Bá Hầu Trường Dã ôm eo Già Lam, nói nàng là nữ nhân của y, hắn quả thực rất muốn giết người. 

Tình địch khắp nơi, nhìn chằm chằm như hổ đói. 

Hắn nhất định phải ra tay trước mới được. 

Phượng lão thái quân sửng sốt hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại: "Tiểu Thiên Sách, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi! Ha ha ha, thật tốt quá, lão phụ đợi ngày này đến tóc bạc cả đầu. Tốt lắm tốt lắm, việc này không thể chậm trễ, lập tức tìm ngày lành tháng tốt, đem mối hôn sự này định đoạt." 

"Không được." 

"Không được." 

"Không được." 

Ba giọng nói đồng thời vang lên, nói chuyện đúng là ba người Phượng gia chủ, Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã. 

Lần này có trò hay để xem rồi, trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. 

Già Lam nhíu mày, lần lượt quan sát ba người đó. 

Phượng gia chủ đứng lên nói: "Sách nhi có thể thành thân, nhưng tân nương không thể là nữ nhân này." 

Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã thấy Phượng gia chủ lên tiếng, tạm thời bọn họ không nói gì, có Phượng gia chủ phản đối, hiệu quả còn tốt hơn so với họ tưởng tượng. 

"Vì sao?" Phượng Thiên Sách nhíu chặt mày hỏi. 

Ánh mắt Phượng gia chủ hơi dừng lại, sau đó mới nói: "Nàng giết chết thú sủng trong Trân Cầm Uyển, còn giết hại ma ma hầu hạ con, con nói xem nữ nhân độc ác như vậy, sao có thể xứng đáng làm con dâu Phượng gia?" 

"Ma ma?" Sắc mặt Phượng Thiên Sách hơi thay đổi, quay lại nhìn Già Lam. 

Bắt gặp ánh mắt chấn động của hắn, trong lòng Già Lam căng thẳng, vội vàng giải thích: "A Sách, không phải như vậy, ta không có giết ma ma." 

Phượng gia chủ không để cho Già Lan có cơ hội giải thích, cắt ngang lời: "Ma ma chết trong Trân Cầm Uyển, lúc đó chỉ có một mình Già Lam, cô không giết thì còn ai giết? Ma ma ở Phượng gia ta mấy chục năm, tất cả mọi người bao gồm cả ta lẫn thái quân, đều đối đãi với bà ấy rất tốt, không ngờ hôm nay ma ma chết thảm trong Phượng gia. Sách nhi, ma ma ngậm đắng nuốt cay nuôi dặn con khôn lớn, lẽ nào con nhẫn tâm nhìn bà bị người ta sát hại? Còn muốn thành thân với kẻ đã giết chết bà, con làm như vậy, ma ma sao chịu nổi?" 

"Đúng vậy, chúng ta tận mắt chứng kiến Già Lam giết chết ma ma." Tam phu nhân gặp gió lên diều, nhảy ra nói. Tứ phu nhân cũng gật đầu theo. 

Già Lam cười nhạt, đám người này đúng là đem bốn chữ ăn cháo đá bát diễn đến trình độ cao nhất, sớm biết vậy đã không đưa thuốc giải cho bọn họ. Chẳng qua trong mắt nàng quan tâm nhất vẫn là suy nghĩ của Phượng Thiên Sách, hắn sẽ không tin lời bọn họ, cho rằng nàng giết ma ma chứ? 

"A Sách, thật sự không phải ta. Ta không thù không oán với ma ma, vì sao phải giết bà? Hơn nữa, ta...." Phượng Thiên Sách cắt ngang lời nàng: "Thi thể ma ma đâu? Ta muốn đích thân khám nghiệm tử thi, nhìn xem bà ấy chết thế nào." 

Thi thể? Đúng vậy, vừa nãy nàng chỉ đứng từ xa nhìn, căn bản không có cơ hội đến gần, có trời mới biết cuối cùng ma ma chết như thế nào. 

"Cái này..Người cũng đã chết, không cần phải khám nghiệm tử thi đâu." Ánh mắt Phượng gia chủ nhìn đi chỗ khác. 

Phượng Thiên Sách không quan tâm lời can ngăn của Phượng gia chủ, quay lại vẫy tay ra hiệu với Tần quản gia, rất nhanh Tần quản gia đã cho người mang thi thể ma ma đến phòng khách. 

Ánh mắt Già Lam buồn bã, sắc mặt ma ma trắng bệch, không có sức sống, trên ngực bà còn vết thương do kiếm gây ra. Nếu như Phượng Thiên Sách cho rằng nàng giết ma ma, lại có Phượng gia chủ, Tam phu nhân và Tứ phu nhân làm chứng, ngay cả cơ hội cãi lại cũng chẳng có. 

"A Sách...." Giọng nói của nàng thiếu đi mấy phần tự tin. 

"Ma ma." Phượng Thiên Sách nắm tay ma ma, đau lòng nhắm mắt lại, ánh mắt của hắn mở ra lần nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Già Lam. 

Trong lòng Già Lam chấn động, không khỏi khẩn trương, người khác nói nàng thế nào, nàng cũng không quan tâm, nhưng Phượng Thiên Sách thì khác, nếu như ngay cả hắn cũng nghi ngờ, nàng thật không biết phải đối mặt thế nào. 

Phượng Thiên Sách đứng dậy, đi về phía nàng, trong lúc Già Lam khẩn trương muốn khóc, hắn đột nhiên nắm tay nàng, nở nụ cười: "Ta tin nàng, ma ma không phải do nàng giết." 

Nụ cười của hắn xinh đẹp chói mắt người khác, Già Lam thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười trong lòng, hắn qủa nhiên không làm nàng thất vọng. 

"Sách nhi, con không nên bị nàng che mắt..." Phượng gia chủ vội la lên. 

Phượng Thiên Sách nắm tay Già Lam, đi đến trước mặt Phượng gia chủ: "Con nói nàng không giết người thì nàng không giết người, cuối cùng ma ma chết trong tay ai, con tin phụ thân đại nhân là người hiểu rõ nhất." 

Sắc mặt Phượng gia chủ lập tức tái mét, tức giận nói: "Con nói cái gì? Đây là thái độ con nói chuyện với cha mình đấy sao?" 

"Từ trước đến giờ con luôn nói chuyện như vậy, cha cũng đâu phải là lần đầu tiên biết." Phượng Thiên Sách giễu cợt nói, "Cha không đồng ý cho con cưới Tiểu Lam Lam, vậy nói đi, vì sao còn trăm phương ngàn kế hãm hại nàng?" 

"Ta cần gì phải hãm hại nàng? Con quên cuối cùng ai mới là người thân của mình rồi sao?" Hai cha con đối chọi gay gắt, mùi thuốc súng ngày càng nồng đậm. 

"Cha nói Tiểu Lam Lam giết ma ma ở Trân Cầm uyển, chuyện này cha không thấy kỳ quặc à?" Phượng Thiên Sách nói, "Tiểu Lam Lam lần đầu tiên đến Phượng phủ, nàng không có lý do gì chạy đến Trân Cầm uyển cả, nhất định có người cố tình dẫn nàng đi. Hơn nữa nhìn vết thương trên người ma ma, chiều rộng vết thương chỉ bằng một nửa chiều rộng hai ngón tay, mà Tiểu Lam Lam sử dụng kiếm do học viên Thiên Dực quy định, chiều rộng kiếm bằng bốn ngón tay, hoàn toàn khác với cây kiếm gây ra vết thương. Chỉ cần một điểm này cũng đủ chứng minh, vết thương trên người ma ma là do người khác làm. Trong Phượng gia chúng ta, người sử dụng bảo kiếm như vậy, chỉ có một người." 

Ánh mắt mọi người theo hướng ngón tay Phượng Thiên Sách, nhìn về phía Phượng gia chủ. 

"Đó chính là bảo kiếm hoàng phong phụ thân đại nhân đeo bên hông." 

Phượng gia chủ theo bản năng đè cây kiếm bên hông, sắc mặt xấu hổ đến cực điểm, lại nghe Phượng Thiên Sách nói: "Gương mặt ma ma khi chết không bình thường, không có hoảng sợ, mà là kinh ngạc, điều này nói rõ người giết bà là người bà cực kỳ quen thuộc, không hề phòng bị. Xin hỏi phụ thân đại nhân, những việc này chưa đủ nói lên gì sao?" 

"Con...." Phượng gia chủ bị hắn ép từng bước, sắc mặt không khỏi đen lại. 

Già Lam không dám tin nhìn Phượng gia chủ, là ông ấy bày thế cuộc hãm hại mình! Vì sao? Tại sao ông ấy muốn làm như vậy? 

"Đủ rồi. Không cần nói nữa." Lúc này Phượng lão thái quân mở miệng, cắt đứt cuộc chiến giữa hai cha con, "Các người không biết xấu hổ hả, bà lão như ta thì cần mặt mũi đấy. Hôm nay khách khứa đến đây là vì ta, ai cho phép các người đoạt sự chú ý của ta?" 

Phượng lão thái quân đứng lên nói: "Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến mọi người mất hết nhã hứng, ta đứng đây xin lỗi mọi người. Lão phụ mệt mỏi, yến tiệc hôm nay kết thúc. Người đâu đến tiễn khách." 

Trước khi đi, Phượng lão thái quân vẫy tay với Già Lam: "Già Lam tiểu thư, có thể đỡ ta về phòng không?" 

Già Lam theo bản năng nhìn Phượng Thiên Sách, nàng không biết rốt cuộc Phượng lão thái quân tìm nàng làm gì, trong lòng đột nhiên bất an. 

"Nàng đi đi, ta xử lý cho xong chuyện ở đây, rất nhanh đến tìm nàng." Phượng Thiên Sách an ủi nàng, gương mặt không thoải mái lắm. Hắn ở trước mặt khách khứa, xé rách mặt thật của phụ thân, tất cả cũng vì nàng. Nàng thật sự không hy vọng, bởi vì nàng mà khiến tình cảm hai cha con rạn nứt. 

Vì thế Già Lam bèn dìu Phượng thái quân rời khỏi phòng khách, để Phượng Thiên Sách giải quyết những việc sau đó. 

Trong phòng phảng phất mùi thơm thoang thoảng, Già lam âm thầm đánh giá Phượng lão thái quân, bà ngồi ở đó, hai mắt nhắm lại, giống như đang ngủ, cũng giống như đang suy tử. Bà không mở miệng để nàng rời đi, Già Lam tạm thời không dám đi. 

Một hồi lâu, Phượng lão thái quân mở mắt ra: "Già Lam tiểu thư, đại nạn hôm nay Phượng gia ta gặp, may mà có cô đứng ra giúp đỡ, lão phụ rất cảm kích, xin nhận một lễ của ta." 

Trong lúc Già Lam còn kinh ngạc, Phượng lão thái quân đã đứng dậy, đi tới chỗ nàng làm lễ. Già Lam thủ sủng nhược kinh, vội vàng chạy tới đỡ bà: "Lão thái quân, người khách khí quá rồi, đây là việc ta phải làm." 

Phượng lão thái quân thích thú liếc nhìn nàng một cái, thở dài nói: "Nói thật, ta rất thích cô, cô lại là ý trung nhân của Thiên Sách, ta vốn không nên phản đối hôn sự này. Chẳng qua..." 

Trong lòng Già Lam trầm xuống, nghe bà tiếp tục nói: "Gia hòa vạn sự hưng!!! Lão phụ bảo vệ Phượng gia mấy chục năm, không ai hiểu câu nói 'gia hòa vạn sự hưng' như lão phụ. Sự xuất hiện của cô, đã đảo lộn tất cả của Phượng gia, khiến tình cảm hai cha con rạn nứt. Cho nên..." 

"Cho nên, người muốn ta rời khỏi Phượng gia, rời xa A Sách?" Già Lam nói tiếp. 

Phượng lão thái quân bối rối gật đầu. 

Già Lam tức giận phản bác: "Lão thái quân, nếu vì nguyên nhân này mới khiến ta rời xa A Sách, ta nghĩ không thể. Đúng, Phượng gia chủ không thích ta, trăm phương nghìn kế muốn chia rẻ ta với A Sách, là ta khiến cha con bọn họ cãi nhau, lại khiến già trẻ trên dưới Phượng gia lo lắng. Nhưng những việc này cũng không phải lỗi của ta. Nhưng vì A Sách ta sẽ cố gắng chung sống với mọi người của Phượng gia, ta sẽ thử để bọn họ yêu mến ta. Nếu như ngay cả người cũng không cho ta cơ hội đã phủ nhận ra, việc này đối với ta rất không công bằng." 

"Nếu như còn có nguyên nhân quan trọng hơn thì sao?" Ánh mắt Phượng lão thái quân trở nên thâm thúy, "Cô có biết vì sao phụ thân Thiên Sách lại không đồng ý cho cô vào Phượng gia không, vì sao hắn tìm trăm phương ngàn kế hãm hại cô, không để cô tiếp cận Thiên Sách không?" 

"Chẳng lẽ bởi vì ta xuất thân thấp kém, còn có dung mạo xấu xí?" Già Lam nói. 

"Cô nói đúng một nửa. Sở dĩ phụ thân Thiên Sách phản đối cô chính xác là bởi vì xuất thân của cô." Ánh mắt Phượng lão thái quân thêm nặng nề mập mờ, "Nhưng cô nói sai rồi, xuất thân của cô không hề thấp kém, ngược lại xuất thân của cô cao quý hơn cả người bình thường, cao quý đến nỗi người ta không dám đến gần cô." 

"Lão thái quân vì sao bà càng nói ta càng không hiểu thế?" 

"Lão phụ cũng mới suy nghĩ, gò má của cô rất giống một người, trước kia lão phụ không chú ý, vừa nãy cô thi triển kỹ thuật đánh nhau, đối phó với thích khách, lão phụ mới bất ngờ nghĩ đến. Chỉ e phụ thân Thiên Sách đã sớm phát hiện, cho nên mới bày ra thế cuộc hãm hại cô, ta nghĩ ban đầu nó không định đưa cô vào chỗ chết, mà chỉ muốn đuổi cô ra khỏi Phượng gia, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Thiên Sách thôi." 

Già Lam càng nghe càng hồ đồ, nàng lắc đầu: "Rốt cuộc người đang nói gì thế? Ta không hiểu. Ta và bá phụ không thù không oán, cho dù dung mạo ta với người kia giống nhau, ông ấy cũng không nên vì vậy mà hại ta chứ?" 

"Nó làm như vậy, tất cả cũng bởi vì yêu thương con trai mình, nó thà bị người ta xúc phạm, cũng không muốn con trai mình bị tổn thương. Xin cô hãy thông cảm cho tấm lòng người làm cha." 

"Ta không hiểu vì sao?" Già Lam mạnh mẽ lắc đầu. 

Phượng lão thái quân bắt lấy tay nàng, ống tay áo trượt ra để lộ vòng ngọc thủy tinh màu xanh lam. Già Lam giật mình, đột nhiên hiểu được cái gì đó. 

"Nạp Lan Huyền Sương, cô đã nghe tên này bao giờ chưa? Trên tay cô có vòng ngọc này, ta đã từng thấy nó trên người nàng." 

"Nàng...nàng ấy là cô cô ta." 

"Đúng rồi. Nạp Lan Huyền Sương là cô cô ngươi, năm đó nàng ôm đứa bé là cô đến Phượng gia tránh nạn." 

Cô cô thật sự đến Phượng gia. 

"Ta nghe Sở phu nhân nói, cô cô và Phượng gia chủ có quan hệ không ít, theo lý mà nói Phượng gia chủ phải nể tình xưa, đối đãi với ta tốt mới đúng." 

Phượng lão thái quân lắc đầu: "Đúng là phụ thân Thiên Sách với cô cô của cô có quan hệ không ít, nhưng cũng chính vì vậy nó mới hiểu rõ thân thế của cô, nó phải bảo vệ con trai của mình, cho nên cô phải làm vật hi sinh." 

"Ta càng nghe càng thấy hồ đồ, sự tồn tại của ta lẽ nào uy hiếp A Sách?" Già Lam cảm thấy việc này không có lý tý nào. 

Ngoài dự đoán của nàng, Phượng lão thái quân gật đầu: "Từ ngày đầu tiên cô cô ẵm cô đến Phượng gia, chúng ta đã biết từ nay Phượng gia không có ngày nào được bình yên. Sau lưng kẻ thù quá đáng sợ, phụ thân Thiên Sách từng cố gắng bảo vệ cô cô của cô, nhưng cuối cùng vẫn không thể, thậm chí còn khiến mẫu thân Thiên Sách mất mạng, bắt đầu từ lúc đó tính tình Thiên Sách thay đổi, cha con bọn họ không còn hòa thuận nữa." 

Trong lòng Già Lam bắt đầu hỗn loạn. 

"Phụ thân Thiên Sách lấy việc này làm gương, cho nên nó không tùy tiện suy nghĩ nữa, không đem nguy hiểm đến cho Phượng gia, đẩy con trai mình vào vực sâu vạn trượng. Bởi vì nó biết, cho dù toàn bộ Phượng gia hợp lại cũng không tránh khỏi kiếp nạn, chẳng thà để Phượng gia tổn thương cũng không muốn đưa Thiên Sách vào nguy hiểm, chi bằng hiện tại chặt đứt quan hệ các người. Thà để con mình hận mình cũng phải làm người đóng vai ác." 

Thì ra là như vậy.... 

Già Lam không nghĩ tới, sự tồn tại của mình, lại có uy hiếp to lớn đến A Sách và Phượng gia. 

"Kẻ thù của ta rốt cuộc là ai? Là ai hại chết cô cô? Là ai đuổi giết ta? Người của gia tộc Nạp Lan sao?" 

Phượng lão thái quân nhíu mày, lắc đầu: "Cô đừng hỏi, biết quá nhiều, đối với cô mà nói chẳng có lợi ích gì. Thực lực bây giờ của cô còn chưa đủ để đối đầu với đối phương, việc bây giờ cô cần làm, là để bản thân mạnh mẽ hơn. Đứa nhỏ ngoan, đừng trách ta nhẫn tâm, ai cũng có nỗi khổ riêng, cô và Thiên Sách lưỡng tình tương duyên, ta không đành lòng chia rẽ, nhưng thực tế tàn khốc, nếu cô khăng khăng thành thân với nó, cô chỉ đẩy nó vào con đường không lối thoát. Cô nhẫn tâm thấy nó gặp nguy hiểm sao?" 

"Không, ta không tin lời các người. Các người ai cũng hi vọng ta không gả cho A Sách, cho nên mới nói những lời bịa đặt lừa gạt ta." Mọi người đúng là ích kỷ, Già Lam bất chấp suy nghĩ, nàng chỉ muốn bảo vệ tình yêu của mình, thậm chí dùng cả tính mạng để bảo vệ hắn, về phần những người khác, nàng không quan tâm. 

"Cô làm như vậy, sớm muộn gì cũng hại Thiên Sách." Trong nháy mắt Phượng lão thái quân như già thêm mấy tuổi, không sức lực thở dài. 

"Sẽ không!!! Ta thương hắn, sao có thể hại hắn? Cho dù phía trước có gió tanh mưa máu, ta với hắn sẽ cùng nhau đối mắt, sinh cùng sinh, tử cùng tử, ta tin tưởng A Sách cũng sẽ nguyện ý đồng sinh cộng tử với ta." 

"Đồng sinh cộng tử?" Phượng lão thái quân cười châm biếm, "Được, ta đây mỏi mắt mong chờ. Ta mệt mỏi, cô đi ra ngoài đi." 

Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, bóng dáng mệt mỏi của Phượng thái quân biến mất trước mặt Già Lam, nàng dựa lưng vào cửa phòng, hai chân không còn sức lực. Lời nói của Phượng lão thái quân, cứ luẩn quẩn trong đầu nàng, nàng biết Phượng lão thái quân không gạt mình, có lẽ nàng thật sự mang đến nguy hiểm cho A Sách. Nhưng mà bởi vì như thế mà muốn nàng từ bỏ sao? 

Nàng không cam tâm, xem như nghịch thiên đi, nàng cũng muốn đấu một trận với ông trời. 

"Lam Lam." 

Nghe được tiếng gọi thân thuộc, Già Lam ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Nạp Lan Tiêu Bạch cách đó không xa. Hắn đứng ở đó từ khi nào? 

"Nạp Lan đại ca." 

"Xin lỗi, ta không yên tâm, cho nên mới tới đây. Vừa nãy lời muội và lão thái quân nói ta đều nghe hết." 

Già Lam lẳng lặng nhìn hắn, nếu hắn đã nghe, vậy hẳn cũng đã biết thân phận thật sự của nàng? 

"Cô cô Nạp Lan Huyền Sương của muội, cũng là cô cô của ta." Hắn chỉ nói một câu này, sau đó xoay lưng bước đi, cả người bất chợt mất đi tất cả thần thái. 

Trên bầu trời, từng cánh hoa lượn lờ rơi trên vai hắn. 

Già Lam không nhìn thấy sắc mặt của hắn, nhưng không hiểu tại sao lại bị bầu không khí đau buồn không lời bao trùm cả tâm tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.