Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 117: V41: Thọ yến phượng thái quân, vị hôn thê của hắn (6)




Edit: Tịch Liêu 

Khách khứa đã tập trung đầy đủ trong thọ yến. 

Chiến vương Hoàng Kim đến, như một trận cao triều nho nhỏ, mọi người đều biết, tính tình Bá Hầu Trường Dã cao ngạo, không xem ai ra gì, hắn có thể đích thân đến Phượng gia chúc thọ Phượng thái quân, quả là chuyện hiếm có. Cũng chỉ có những nhân vật đức cao vọng trọng như Phượng thái quân, mới có thể khiến Bá Hầu Trường Dã đích thân đến, những người bình thường khác sao có được phúc phần này chứ? 

"Tên tiểu tử Bá Hầu này, ngươi không mang lễ vật đến cho lão phụ sao? Đây là muốn phá hủy Phượng gia ta hay muốn bà già như ta bị mọi người chỉ trích đây?" Phượng lão thái quân cười híp mắt, giọng nói hiền từ nhưng lời nói lại sắc bén, rõ ràng là đang chất vấn Bá Hầu Trường Dã vừa nãy đột nhiên xông vào gây loạn. 

Bá Hầu Trường Dã vẫn tỏ ra thản nhiên, cúi đầu trừng mắt với Già Lam đang hướng nhìn Phượng thái quân cầu cứu, lạnh lùng nói: "Phượng thái quân, ta phụng mệnh hoàng huynh đến đây trước là chúc thọ lão thái quân, lễ vật sẽ được mang đến sau." 

Trong lúc hai người nói chuyện, thân thể Già Lam cũng không thể nào nhúc nhích được, chỉ đành phải dùng sức nháy mắt với Phượng thái quân. Nàng là khách quý của Phượng thái quân, bà ấy nhất định sẽ không bỏ mặc nàng đúng không? 

May mắn cố gắng của nàng không uổng phí, cuối cùng cũng hấp dẫn được sự chú ý của Phượng thái quân. 

"Tiểu tử Bá Hầu, vị cô nương Già Lam này là khách quý của ta, có thể hay không nể mặt lão phụ...." 

Bá Hầu Trường Dã hừ lạnh một tiếng, rất không tình nguyện. 

Phượng thái quân cũng nặng nề hừ lạnh: "Già Lam công nương có công chữa trị vết thương cho hoàng hậu Tuyết Mộng quốc, cho nên nàng là khách quý của Phượng gia ta, hôm nay thọ yến, ai cũng không được vô lễ với Già Lam cô nương, bằng không đừng trách lão bà như ta làm khó dễ." 

Lời nói khí phách của Phượng lão thái quân mang theo uy nghiêm, khiến sắc mặt Bá Hầu Trường Dã lập tức thay đổi, trong nháy mắt đã giải huyệt vị trên người Già Lam. 

Già Lam khôi phục lại tự do, liền hướng về phía Phượng lão thái quân vái chào cảm kích, Phượng thái quân đúng là không phải nhân vật tầm thường, ngay cả một người cuồng vọng như Bá Hầu Trường Dã, cũng phải nhìn ba phần sắc mặt của bà. Chỉ có điều nàng biết, giờ phút này mình không có khả năng rời khỏi tầm mắt Bá Hầu Trường Dã, thần thức của hắn vẫn mạnh mẽ tập trung trên người nàng, nếu nàng làm bậy chắc chắn sẽ bị hắn công kích. Đã như vậy, nàng sẽ an phận đứng bên cạnh hắn, người này chưa có ý định giết nàng ngay lập tức, điều đó chứng tỏ tạm thời nàng được an toàn, có hắn ở đây, những người khác cũng chẳng dám tùy tiến đến khi dễ nàng. 

Ngược lại nàng cảm thấy khá an toàn. 

Phượng lão thái quân đi ra ngoài tiếp đón những người khách khác, Già Lam tiến đến trước mặt Bá Hầu Trường Dã, hiếu kỳ hỏi: "Này, tên vàng rực, vì sao ngươi lại bắt ta? Ta nhớ gần đây đâu có mạo phạm đến ngươi đâu nhỉ?" 

Bá Hầu Trường Dã ném ánh mắt vô tình nhìn nàng: "Ngươi tốt nhất nên thành thật ở lại đây cho ta, bây giờ tâm tình Bản vương không được vui đấy nhé." 

Già Lam nhịn không được trợn mắt: "Nhìn tâm tình của ngươi chẳng lẽ....." 

Không biết Bá Hầu Trường Dã nghĩ tới điều gì, hắn hí mắt nhìn nàng chằm chằm: "Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Phượng Thiên Sách? Sao hắn có thể lớn mật để Bản vương đến đây bảo vệ một người ti tiện như ngươi chứ, tóm lại ngươi có cái quái gì đáng giá nhỉ?" 

Già Lam vừa kinh ngạc vừa tức giận, tên Bá Hầu Trường Dã này cũng thật ngông cuồng, hận không thể xé rách miệng hắn, nàng hít một hơi thật sâu: "Vì sao Phượng Thiên Sách lại để ngươi đến bảo vệ ta? Chẳng lẽ ngươi với chàng có giao dịch gì sao?" 

Bá Hầu Trường Dã lườm nàng, ánh mắt khác thường đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nhìn tới nhìn lui một lúc lâu mới nói: "Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào. Ánh mắt của Phượng Thiên Sách sao có thể kém như vậy....Nhất định trên người ngươi có thứ gì đó có giá trị để hắn lợi dụng...." Nói xong, không coi ai ra gì đi vào ngồi trước, tác phong nghiêm nghị. 

Già Lam không muốn tranh cãi vô ích với hắn, miễn cưỡng nuốt cục tức vào lòng, người ta nói nữ nhân tốt là nữ nhân co được dãn được, không nên so đo với loại người như hắn. 

Nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Phượng Thiên Sách, ngay cả đệ đệ và muội muội của hắn cũng không có trong bữa tiệc, cuối cùng hắn đã đi đâu chứ? 

Trong lúc ngó nhìn xung quanh, những vị khách còn lại lần lượt kéo đến, trong đó dẫn đầu là Hoàng thái hậu, theo sau là Đại công chúa, Nhị công chúa và Tam hoàng tử, Tuyết Mộng quốc có hoàng hậu cùng Hiên Viên Trinh Nhi, Bá Hầu Trường Dã đại diện cho sứ thần Kim Lôi quốc, đội hình khách khứa đến có thể so sánh ngang với thịnh yến hoàng thất. 

Bữa tiệc này thật khiến nhiều người ao ước, ngoại trừ khách khứa là người hoàng thất, còn có viện trưởng của học viện Thiên Dực, các trưởng lão, cùng với Nạp Lan Tiêu Bạch đến chúc thọ Phượng thái quân, chiến trận như vậy, cho dù là hoàng thất cũng chưa chắc đã được nể mặt như thế, chỉ cần nhìn sắc mặt vui buồn lẫn lộn của hoàng thái hậu cũng có thể đoán được. 

Gia chủ Phượng gia Phượng Chấn Tường ung dung trả lời câu hỏi của những người khách đến đây, thọ yến rất nhanh đã bắt đầu. 

Già Lam âm thầm đánh giá Phượng Chấn Tường, người này khí chất phi phàm, chững chạc mạnh mẽ, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều mang phong phạm của một đại tướng lĩnh. Nếu như Sở phu nhân không nói dối, năm đó cô cô với Phượng gia chủ có một đoạn tình cảm đặc biệt, cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều, cuối cùng lúc đó đã xảy ra chuyện gì, liệu Phượng gia chủ có biết nguyên nhân hay không? 

Trong lúc suy tư, nàng cảm giác được có một vài ánh mắt không ngừng nhìn nàng, Già Lam ngẩng đầu, là mấy vị Nhị phu nhân, Tam phu nhân và Tứ phu nhân đang nhìn mình. Già Lam nhìn ra được ác ý trong mắt những người này, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra. 

Thọ yến náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ nghe Hoàng thái hậu mỉm cười nói: "Hôm nay là ngày vui của tỷ tỷ, sao không thấy đám tiểu bối đến chúc mừng thế?" 

"Chấn Tường, bọn Sách nhi Dục nhi đâu?" Phượng thái quân hỏi Phượng gia chủ. 

Phượng gia chủ trả lời: "Thưa mẫu thân đại nhân, ta đã cho người đi tìm bọn chúng, chốc nữa sẽ đến ngay thôi." 

Phượng thái quân gật đầu đáp: "Ừm, tuy ngày thường Sách nhi hay càn quấy, nhưng lúc gặp chuyện đại sự nó rất nghiêm túc, hôm nay có mặt các chư vị tân khách đến đây, nó nhất định sẽ không làm cho lão bà như ta mất thể diện." 

"Tỷ tỷ, ba người bọn Sách nhi cũng không phải là con nít ba tuổi, chẳng lẽ bọn chúng không biết hôm nay là ngày vui song hỷ lâm môn sao, chúng ta sẽ sớm quyết định hôn sự của bọn chúng?" Hoàng thái hậu cười híp mắt, nhìn hoàng hậu Tuyết Mộng quốc nói, "Ai gia thấy đứa nhỏ Trinh Nhi này không những đồng tuổi với Sách nhi, Dục nhi, hay Anh Kỳ, bất luận nàng gả cho Phượng gia hay hoàng thất, cũng đều là may mắn của Phượng Lân quốc. Ai gia có đề nghị thế này, thay vì chúng ta thương nghị như trước, sắp xếp chuyện hôn sự của tụi nhỏ, tránh nước phù sa chảy ra ruộng ngoài, được không?" 

Hoàng hậu dịu dàng cười nói: "Chỉ cần tụi nhỏ vừa ý với nhau. Bổn cung tất nhiên sẽ vui vẻ tác hợp." 

"Vậy thì tốt rồi." Hoàng thái hậu quay lại hỏi Phượng thái quân, "Tỷ tỷ, ý của tỷ thế nào?" 

Phượng thái quân lần lượt quan sát nét mặt của Đại công chúa, Nhị công chúa và Hoàng Phố Kỳ Anh, suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện hôn sự phải xem tụi nhỏ có duyên phận hay không, miễn tụi nhỏ hài lòng, lão phụ cũng không có ý phản đối." 

Hoàng thái hậu nghe vậy, vui vẻ cười nói: "Người ta nói lương duyên do trời định, ai gia biết có một phương pháp cổ xưa có thể nhìn thấy nhân duyên con người, vô cùng chuẩn xác, nếu không ngại cứ để tụi nhỏ thử xem, có duyên phận hay không, toàn bộ xem như ý trời. Giả sử ý trời cho rằng bọn họ có duyên phận, vậy thì cứ y theo đó mà làm, nếu như ý trời không đồng ý, miễn cưỡng ở cùng một chỗ cùng không hạnh phúc." 

"Hoàng nãi nãi, phương pháp cổ xưa gì thế? Sao trước đây con chưa từng nghe qua?" Nhị công chúa tò mò hỏi. 

Hoàng thái hậu nói: "Đây là phương pháp cổ ở Tây Vực, nghe nói đã lưu truyền mấy ngàn năm qua, lúc tiên hoàng còn tại thế, ngẫu nhiên biết được từ một vị thế ngoại cao nhân, để chứng minh phương pháp này là thật, tiên hoàng đã thử qua hơn một trăm cặp nam nữ, cuối cùng chỉ có mười cặp là có duyên phận, sau đó mười cặp này thành thân, vợ chồng tôn trọng nhau, ân ân ái ái, chứng thực phương pháp này rất linh nghiệm." 

"Quả thực có phương pháp thần kỳ như vậy." Hoàng hậu gật đầu thừa nhận, ngay cả Phượng lão thái quân cũng tin, những vị khách còn lại đều rối rít tỏ ra hứng thú. 

Già Lam nghe vậy, tim đập thình thịch, rốt cuộc Hoàng thái hậu định đưa ra chủ ý gì đây, nàng cũng không tin cái gọi là phương pháp định duyên phận kia. Quan sát ánh mắt của Hoàng thái hậu, trong đầu Già Lam chợt nảy là một ý niệm, hiện tại Phượng Thiên Sách và Phượng Thiên Dục không có ở đây, trong yến tiệc chỉ có một mình Hoàng Phố Kỳ Anh là nam nhân bằng tuổi Hiên Viên Trinh Nhi, nếu như một chút nữa phương pháp kia chứng minh hai người bọn họ có duyên phận, chẳng phải Hiên Viên Trinh Nhi nhất định sẽ gả vào hoàng thất hay sao. 

Không sai, Hoàng thái hậu chính là nhìn trúng công chúa Tuyết Mộng quốc, muốn Tam hoàng tử cưới Hiên Viên Trinh Nhi, cứ như vậy sẽ cắt đứt mối quan hệ giữa Phượng gia và Tuyết Mộng quốc, hơn nữa còn củng cố thêm thực lực của hoàng thất, quả là một công đôi việc. 

Không hỗ danh là người lăn lộn nhiều năm trong hoàng cung, chỉ có bà mới có thể nghĩa ra cách như vậy để lừa gạt công chúa một nước. 

Không được, nàng không thể để mưu kế của Hoàng thái hậu được thành công. 

Hiên Viên Trinh Nhi không thể gả cho Phượng Thiên Sách, càng không thể gả cho tên tiểu tử Hoàng Phố Kỳ Anh. 

Tầm mắt của nàng chuyển sang nhìn Bá Hầu Trường Dã bên cạnh, đột nhiên trong đầu lóe ra một chủ ý, cố tình lớn tiếng nói với Bá Hầu Trường Dã: "Chiến Vương điện hạ, tuổi của ngươi với công chúa Trinh Nhi cũng không kém nhau bao nhiêu, sao không ra góp vui đi? Nói không chừng hai người thật sự có duyên phận đấy?" 

Bá Hầu Trường Dã ở bên này còn chưa kịp phản ứng, những người còn lại đã xôn xao, nghe nói từ trước đến giờ Chiến vương Hoàng Kim không gần nữ sắc, sống gần hai mươi lăm năm, đến nay cũng chưa từng nghe nói hắn có bất kỳ nữ nhân nào, thậm chí có nhiều người hoài nghi Chiến vương Hoàng Kim ở phương diện kia có vấn đề. 

Hoàng thái hậu khẽ biến sắc, sau đó hớn hở nở nụ cười: "Nếu Chiến vương tham gia thì tốt quá còn gì. Hai vị công chúa đã sớm ngưỡng mộ uy danh của Chiến vương, nếu như có duyên phận với nhau, đây chẳng phải là chuyện vui sao." 

Hoàng thái hậu này thật đứng là biết tính toán, không những muốn nhét công chúa Trinh Nhi vào hoàng thất, bây giờ còn muốn kéo thêm Bá Hầu Trường Dã vào, như vậy địa vị cũng bọn họ sẽ càng thêm vững chắc, đâu còn phải lo sợ một Phượng gia nhỏ nhoi. 

Già Lam có thể suy nghĩ được như vậy, Phượng lão thái quân tất nhiên cũng sẽ nghĩ đến, ánh mắt của bà dừng lại trên người Nạp Lan Tiêu Bạch, mặt giãn ra nói: "Nếu đã là duyên số, lão phụ cũng rất hứng thú, những người ngồi ở đây tuổi từ mười tám đến ba mươi, bất luận là nam hay nữ đều có thể tham gia. Có duyên phận hay không cũng phải xem ý trời." 

Khách khứa ngồi ở đây không thiếu những người trẻ tuổi, cho dù không có hai huynh đệ Phượng Thiên Sách, nhưng đối thủ tăng lên rõ rệt, hoàng thất chưa chắc đã thành công. 

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe Phượng thái quân chỉ đích danh tên mình: "Già Lam cô nương cũng tham gia cho vui đi." 

"Hả?" Già Lam giật mình, ban đầu chỉ định khuấy cho nước đục thôi, không ngờ bản thân bị đẩy vào trong đó, "Đa tạ ý tốt của Phượng thái quân, chỉ có điều thân phận của ta thấp kém, cho dù có tham gia cũng không thể nào có duyên phận với các vị hoàng tử công tử được, cần gì phải uổng công vô ích chứ?" 

"Hừ." Trả lời nàng là một tiếng hừ lạnh của Bá Hầu Trường Dã, "Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân." (*) 

(*) Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân: Một câu nói nổi tiếng của Khổng Tử, nó có nghĩa là 'Cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác' 

"Thân phận Chiến vương cao quý như vậy, có thể kết duyên với ngươi, trong thiên hạ này cũng chỉ là mấy vị công chúa mà thôi. Đề nghị vừa rồi của kẻ hèn, cũng là nghĩ là cho Chiến vương điện hạ mà thôi, chẳng lẽ Chiến vương điện hạ không muốn biết nhân duyên của mình sao?" Già Lam không hề sợ hãi, cười tủm tỉm nói. 

Phượng Chấn Tường cười vang lên: "Chỉ thử thôi mà, cũng đâu thể nào kết hôn bừa bãi được, các vị đừng khẩn trương qua, xem như giải trí đi, ha ha ha...." 

Hoàng thái hậu tiếp lời của ông nói: "Đúng vậy, mọi người đừng căng thẳng. Tin thì có, không tin thì không có." 

"Xin hỏi Hoàng thái hậu phương pháp đó thế nào?" Nạp Lan Tiêu Bạch chợt cảm thấy hứng thú. 

Hoàng thái hậu vẻ vui, vội vàng nói: "Phương pháp này rất đơn giản, ở đây ai gia có một bức tranh...." 

Đang nói chuyện, bà ra hiệu cho người phía đưa một bức tranh đến cho bà. 

Mọi người nhốn nháo nghển cổ nhìn, đợi bức tranh cuộn tròn chậm rãi mở ra, mọi người sợ ngây người. 

Trên bức tranh vẽ chằng chịt vô số đường nét, những đường này lại đan xen với nhau tạo thành một cái lưới lớn, mật độ đồng đều, ban đầu nét vẽ rải đều từ trên xuống dưới, mỗi một chỗ có chừng ba bốn mươi đầu sợi, hơn nữa còn tập trung về phía trung tâm bức tranh, khiến người xem hoa cả mắt, cho dù là người có thị lực hơn người, cũng không phân biệt nổi cái nào là cái nào. 

"Mọi người có nhìn thấy những đầu sợi trên bức tranh không? Những đầu sợi này điều xuất phát từ một điểm, cũng có những sợi xuất phát từ những điểm khác, nam nữ lựa chọn một đầu sợi, nếu có duyên, sẽ chọn cùng một điểm, nếu như vô duyên...." Con mắt Hoàng thái hậu lóe sáng, tiếp tục nói, "Duyên số mọi người, là do trời định, mọi người có thể tiến lên thử một chút, tin thì có, không thì không có." 

Được sự cổ vũ của Hoàng thái hậu, mọi người đều nóng lòng muốn lên thử. 

Người bước đến đầu tiên là Nhị công chúa, trong đầu nàng chỉ nghĩ xem trò vui thôi, đáng tiếc Phượng thiếu không có ở đây, nên nàng cảm thấy không hứng thú lắm. 

Người thứ hai bước lên là Đại công chúa, nàng liếc nhìn bức họa, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Nạp Lan Tiêu Bạch, như đang suy nghĩ điều gì đó. 

Hoàng Phố Kỳ Anh đưa tay, sờ sờ bức họa, khóe miệng khẽ nhếch lên, như có mưu đồ khác. 

Ngay sau đó, Hiên Viên Trinh Nhi cũng đi đến trước bức họa, đầu ngón tay nhỏ nhắn mơn trớn bức họa, dung nhan xinh đẹp sinh ra mấy phần ưu buồn. Lần này đến Phượng Lân quốc là vì giấc mộng của mình, ai biết vừa tới ngày đầu tiên, giấc mộng của nàng đã tan nát. 

Rốt cuộc nàng nên làm thế nào đây? 

Ánh mắt mê ly dần dần rơi vào tán loạn. 

"Chiến vương? Nạp Lan công tử?" Hoàng thái hậu mỉm cười nhìn Bá Hầu Trường Dã và Nạp Lan Tiêu Bạch, trong lòng âm thầm tính toán, bà có hai đứa cháu gái, bất luận là gả cho một trong hai người này, đối với hoàng thất mà nói là chuyện vô cùng có lợi. Bà bắt đầu lên kết hoạch, nếu như có thể kết thông gia với Kim Lôi quốc bọn họ sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích, nếu như kết thông gia với gia tộc Nạp Lan thì có có nhiêu chỗ tốt, đánh giá cẩn thận hai bên. 

Nạp Lan Tiêu Bạch trầm ngâm một lúc, sau đó đứng lên nói: "Nếu như chỉ là giải trí, chơi một chút cũng chẳng sao. Lam Lam, chơi với ta được không?" 

Già Lam chần chừng, lỡ như thật sự gắn bó với một người nào đó, chẳng phải quá phiền phức hay sao? 

"Lão thái quân, nàng không có tư cách tham gia." Lúc này mấy vị phu nhân nhào đến, bảy miệng tám lưỡi nói. 

"Đúng vậy, không thể để nàng tham gia. Ma ma của Đại thiếu gia bị nàng giết chết, Già Lam chính là hung thủ." 

"Già Lam đã giết chết ma ma, còn độc chết thú sủng của gia chủ..." 

"Lão thái quân, người nhất định phải trừng phạt nàng ta! Tuyệt đối không thể tha cho nàng." 

"Không thể để ma ma chết oan uổng như vậy." 

Cuối cùng những người này có bao nhiêu oán hận với nàng thế, sao cứ nhất thiết phải đưa nàng chỗ chết? 

Phượng thái quân nhíu mày: "Các người nói như vậy, có bằng chứng gì không?" 

"Tất nhiên có bằng chứng." Tam phu nhân kéo Tiểu Thoa đang đứng sau lưng, "Tiểu Thoa, con nói cho lão thái quân những gì con nhìn thấy đi, đừng sợ chúng ta sẽ làm chủ cho con." 

Lúc này Tiểu Thoa cũng không tự tin như trước, khiếp sợ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Phượng thái quân. Tam phu nhân thấy thế, lén nhéo nàng một cái: "Tiểu Thoa, mặc dù con không có dũng khí nói, nhưng chúng ta sẽ giúp con, con sợ gì chứ? Hơn nữa, ngày thường con không phải thích đại ca nhất sao? Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn đại ca bị một nữ nhân xấu xí lừa gạt, cưới vào cửa làm tẩu tử của con?" 

Nghe được câu nói cuối cùng, Tiểu Thoa đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt thiết tha đáp: "Nhị công chúa nói, nàng là xấu nữ độc ác, nàng không xứng làm tân nương của đại ca." 

Nhị công chúa? 

Ánh mắt Già Lam mang theo sắc nhọn, thì ra Nhị công chúa ở sau lưng giở trò, hèn chi nàng với tiểu nha đầu này chưa từng gặp mặt, mà đứa trẻ này đã tràn ngập thù địch với mình. 

Nhị công chúa dậm chân, nha đầu kia không biết giữ miệng gì cả, rõ ràng nàng đã ba lần bảy lượt căn dặn không thể nói cho ai biết, vậy mà cũng buột miệng bán đứng nàng. 

"Đúng vậy. Nàng ta căn bản không thể nào bước vào Phượng gia được, Tiểu Thoa con mau vạch trần bộ mặt thật của nàng cho lão thái quân biết đi, đừng để lão thái quân tiếp tục bị nàng mê hoặc." Tam phu nhân vui vẻ nói. 

Tiểu Thoa được ba vị phu nhân cổ vũ. Vì vậy đem chuyện kể ra một lượt, giọng điệu càng thêm kiên định hơn trước.

Già Lam cau mày, nhìn về phía Phượng lão thái quân, bà cũng đang nhìn mình, sắc mặt khó lường. 

Một lúc lâu, Phượng lão thái quân mới mở miệng nói: "Chuyện này để sau giải quyết, không thể ở trước mặt khách khứa làm chuyện mất mặt được." 

Ba vị phu nhân liếc mắt nhìn nhau, còn định nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiệm nghị của bà liền lập tức ngậm miệng lại. 

"Già Lam cô nương, cô cũng tham gia đi, đời người có vô số nhân duyên không đoán trước được, có thể cô sẽ phát hiện mình có nhân duyên khác tốt hơn thì sao?" Phượng lão thái quân nói. 

Trong lòng Già Lam run lên, ý tứ của bà đã quá rõ ràng, bà muốn nàng biết khó mà lui, thật ra trong lòng bà cũng không tán thành việc nàng với Phượng Thiên Sách ở cùng một chỗ. Đúng vậy, nếu so với mấy vị công chúa, nàng có thân phận gì chứ, sao có thể với tới được? Nàng cũng chẳng mang lại được lợi ích gì cho Phượng gia. 

Mặc dù nó là sự thật, nhưng trong lòng Già Lam cũng thấy đắng chát. 

"Được, thử xem thế nào?" 

"Tiểu tử Bá Hầu còn người?" Phượng lão thái quân lại hỏi Bá Hầu Trường dã. 

Bá Hầu Trường Dã nhìn chăm chằm bức tranh nửa ngày, mới hỏi: "Quả thực linh nghiệm sao?" 

"Quả thực linh nghiệm." Hoàng thái hậu chắc chắn. 

Lúc này Bá Hầu Trường dã mới đứng lên, đi đến trong đám người, thần sắc chuyên tâm hơn so với bất kỳ kẻ nào. 

Bảy người, bốn nữ, ba nam, bắt đầu lựa chọn đầu sợi cho riêng mình. 

"Ta chọn cái này." Nhị công chúa chọn đầu mút thứ bảy phía bên tay trái, trong lúc quay đầu, bắt gặp ánh mắt 'hận không rèn sắt thành thép' của Hoàng Thái hậu liền ngẩn người, ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra. 

Nàng đã làm gì sai à? 

Hoàng thái hậu mở miệng nói với mọi người: "Nam trên nữ dưới, trước tiên cho ba vị công tử chọn lựa, sau đó mới đến nữ tử." 

"Vậy ta đi trước." Hoàng Phố Kỳ Anh lên tiếng, liếc mắt nhìn nhau với Hoàng thái hậu, chọn trúng đầu mút thứ ba bên tay trái, "Nạp Lan huynh, Chiến vương, đến lượt các người.." 

Bá Hầu Trường Dã nhìn chằm chằm những đầu sợi rậm rạp chằng chịt, chần chờ giây lát, quay đầu lại, quan sát nét mặt của bốn nữ tử kia, có chút trầm tư. 

Khác với sự lưỡng lự của hắn, Nạp Lan Tiêu Bạch không tiến lên, chỉ sảng khoái mở miệng chọn lựa: "Ta chọn đầu mút đầu tiên bên tay trái.” 

Già Lam nhìn ra được, Nạp Lan Tiêu Bạch cũng như nàng, không tin vào một bức tranh có thể định được duyên phận hai người, đây đơn thuần chỉ là một kế hoạch, chẳng qua khiến nàng bất ngờ nhất chính là Bá Hầu Trường Dã lại vô cùng tin, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nàng nhịn không được cười trộm. Nếu như hắn thật sự chọn trúng một trong ba vị công chúa ở đây, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ tin là duyên phận mà cưới các nàng làm vợ? 

Với tính tình vừa cổ quái vừa mạnh mẽ như hắn, thật không biết nên nói thế nào, nếu gả cho một người như hắn, cuộc sống sau này của các vị công chúa cũng không dễ chịu chút nào, ai lại ngu dại mà muốn sống chung với một trái bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào chứ? 

Trong lúc rối rắm, Bá Hầu Trường Dã đã chọn lựa xong, hắn chọn đầu sợi ngay vị trí trung tâm. 

"Bây giờ đến lượt chúng ta phải không?" Nhị công chúa một lần nữa giành đi đầu tiên, tầm mắt của nàng nhìn tới nhìn lui kẻ hèn đang phân vân lựa chọn đầu mút, cái trò này của hoàng nãi nãi thật sự tin được không nhỉ? Nếu như lựa chọn không trúng người nào hết, vậy chứng tỏ nàng với Phượng thiếu có duyên phận với nhau phải không? 

Không sai, chính là nhu vậy. 

Suy nghĩ trong lòng xong, nàng tùy tiện lựa chọn một đầu mút, âm thầm cầu nguyện không chọn chung sợi với kẻ nào hết. 

"Khụ khụ." Hoàng thái hậu giả vờ ho khan, nháy mắt ra hiệu với nàng, đáng tiếc Nhị công chúa chỉ lo nghĩ chuyện của mình, không để ý tới, Hoàng thái hậu tức giận muốn thổ huyết. 

Đại công chúa khôn khéo hơn Nhị công chúa nhiều, sớm thấy rõ ánh mắt và động tác của Hoàng Thái hậu, nàng bình tĩnh chọn lựa đầu mút thứ tám bên trái. 

Kế tiếp chính là Hiên Viên Trinh Nhi. 

Sắc mặt ưu buồn của nàng càng khiến dung mạo xinh đẹp kia tăng thêm mấy phần mông lung, khiến người khác không khỏi yêu thương. 

Giấc mộng của nàng, thật sự phải tạm biệt sao? 

Hoàng thái hậu khẩn trương nhìn nàng, nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Trinh Nhi, con có thể chọn lựa người tốt hơn, đừng cô phụ ý tốt của trời cao." 

Hoàng hậu cũng hồi hộp nhìn con gái mình, ở đây có ba vị nam tử, đều là nhân trung Long Phượng, trong đó có Bá Hầu Trường Dã và Nạp Lan Tiêu Bạch là nhân vật xuất sắc khó tìm, bất luận nữ nhi có chọn trúng người nào, thì bọn họ cũng đặc biệt vui mừng và mãn nguyện, cho nên, bà hy vọng nữ nhi có thể lựa chọn một trong ba người này.

Phượng lão thái quân bình tĩnh quan sát, chẳng biết đang suy tư điều gì, được một lúc, bà ra hiệu với người bên cạnh. Ý bảo mau tìm ba đứa cháu của bà về đây, bằng không người hoàng thất sẽ chiếm được một tiện nghi lớn? 

Hoàng thái hậu đương nhiên thấy được, thúc giục Hiên Viên Trinh Nhi nói: "Trinh Nhi, con mau chọn lựa đi. Ý trời đã định, chọn sớm hay muộn thì kết quả cũng như nhau."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.