Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 113: V36: Thọ yến phượng thái quân, vị hôn thê của hắn (1)




Edit: Tịch Liêu 

Lời của Già Lam vừa dứt, Chiến Hoàng bút đã lôi kéo cái đuôi như sao băng, lấy tốc độ nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt, đầu bút kiêu ngạo hất lên, đánh giá nam nhân bên cạnh chủ nhân nó. 

"Chủ nhân, ở đây đã không còn gì để ăn, chúng ta đi thôi." 

Già Lam sặc nước miếng: "Đừng nói ngươi đã vét sạch hết toàn bộ bảo vật trong bảo khổ đấy nhé?" 

Chiến Hoàng bút hừ hừ nói: "Chủ đủ nhét kẻ răng." 

Già Lam không nói gì. 

Mày kiếm khẽ nhướng, bờ môi Phượng Thiên Sách lười biếng cong lên: "Thì ra là nó. Ta vẫn luôn cảm thấy trên người nàng đang giấu một bảo vật có sức mạnh kinh người, không ngờ đó lại là Chiến Hoàng bút." 

"Chàng đã nhận ra?" Già Lam vô cùng kinh ngạc hỏi. 

"Sức mạnh của Chiến Hoàng bút chỉ e là chưa được điều trị hoàn toàn, mặc dù nó đã cố gắng che giấu hơi thở của mình, nhưng ta vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó." Sắc mặt Phượng Thiên Sách chậm rãi đông lại, "Ta nghĩ có lẽ Nạp Lan Tiêu Bạch cũng đã nhận ra điều này." 

"Thật sao?" Già Lam lo lắng hỏi. 

"Mau giấu Chiến Hoàng bút đi, sau này, ngoại trừ ta ra, cũng không được để người thứ hai biết sự tồn tại của nó. Nàng phải biết, Chiến Hoàng bút và Sơn Hà thư là hai thánh phẩm bảo khí trong truyền thuyết, toàn bộ người trong đại lục đều ước ao nó. Một khi có người biết được Chiến Hoàng bút rơi vào trong tay nàng....Dân thường mang theo ngọc cũng mắc tội." Phượng Thiên Sách thở dài nói. 

Già Lam hiểu rõ đạo lý này, liền đem Chiến Hoàng bút cất vào: "Đi thôi, chúng ta đi xem trò hay." 

Lúc bọn họ rời khỏi hồ nước, hai người Phượng Thiên Tầm và Phượng Thiên Ca cũng đã nghe thấy động tĩnh, sớm chạy sang đây....xem náo nhiệt!! 

Hiếm lắm mới nghe được tiếng thét chói tai 'mất hồn' của Nhị công chúa, Phượng Thiên Tầm là 'bạn bè tốt' sao có thể bỏ lỡ cơ hội được chứ? 

"Xảy ra chuyện lớn gì? Mau nói ra, để ta cao hứng một chút xem." Lúc Phượng Thiên Tầm nhìn bảo khố trống trơn trước mặt, nàng ngẩn người, sau đó cười phá lên, cười đến mức gập về phía trước lại ngửa ra phía sau, "Ha ha, thì ra là có trộm. Lần này không biết có phải là do tùy tiện khoe khoang không nữa? 

Lời của Phượng Thiên Tầm, đã hoàn toàn đả kích Nhị công chúa tức giận đến run người. 

"Phượng Thiên Tầm, có phải chuyện tốt này là do cô làm không? Mau trả bảo vật cho ta." Nhị công chúa tức đến đỏ mắt nói. 

Lúc nàng chạy đến bảo khố, cả người nàng choáng váng. Bảo vật đầy một phòng do nàng góp nhặt, lại biến mất không thấy tung tích, trái tim nàng không ngừng rỉ máu a a a a..... 

"Nhị công chúa à, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói loạn được. Tối này ta thua trò chơi, phải ngâm mình trong hồ nước, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Ta sao có thể phân thân, một bên ngâm trong hồ nước, một bên đi trộm bảo khố cô? Nếu như cô muốn tìm một kẻ chết thay, vu oan giá họa cho ta, vậy cô tìm lộn người rồi. Bản tiểu thư không phải là người ai muốn làm gì thì làm đâu nhé." 

Lời nói này của Phượng Thiên Tầm nhẹ như bay, nhưng lại khiến Nhị công chúa cảm thấy bị xem thường, một khi làm lớn chuyện, nhất định sẽ liên lụy tới hai đại gia tộc hoàng thất và Phượng gia. Nếu thật sự chuyện do Phượng Thiên Tầm làm, người của Phượng gia cũng không thể nói gì, nhưng bây giờ nàng không có chứng cớ, hơn nữa cả đêm nàng rình coi bốn người Phượng Thiên Tầm, cho nên Phượng Thiên Tầm căn bản không có cơ hội để gây án. Nàng chỉ là trong lúc tức giận nhất thời, mới nói ra như thế.... 

"Không phải cô, vậy nhất định là một trong số các người, nếu không sao bảo vật ta thu gom, vừa cho các người tham quan xong thì nó đã biến mất không thấy tăm hơi?" Nhị công chúa nghiêng đầu, nhìn xẹt qua Phượng Thiên Tầm, thấy hai người Già Lam và Phượng Thiên Sách đi tới, trực tiếp chỉa mũi nhọn về phía Già Lam, "Nhất định là cô!! Nếu không phải cô đòi hoãng nãi nãi muốn tới đây tham quan bảo khố của ta, bảo vật trong đây sao có thể đột nhiên biến mất được? Chắc chắn cô đã sớm có âm mưu, cô mau trả lại bảo vật cho ta." 

Nàng làm bộ đánh về phía Già Lam, Phượng Thiên Sách liền bước lên trước một bước ngăn nàng: "Ánh mắt Nhị công chúa quả nhiên tinh tường. Tiểu Lam Lam, Nhị công chúa đã nhìn thấu âm mưu của nàng, nàng hãy thừa nhận đi. Nàng sẽ không chạy khỏi tầm mắt công chúa đâu." 

Già Lam còn chưa kịp phản ứng gì, Nhị công chúa đã kinh ngạc, hắn lại thừa nhận Già Lam đã trộm bảo khố nàng? 

Nhưng mà, rõ ràng cả đêm nay Già Lam và Phượng Thiên Sách ở cùng một chỗ mà, hơn nữa còn ngâm mình trong hồ.... 

Ánh mắt Nhị công chúa dao động, rơi vào trong mắt Già Lam, nàng nở nụ cười không đúng đắn nói: "Đúng vậy, đôi mắt Nhị công chúa quả nhiên lợi hại. Có thể thấy ta xuất hiện ở hai nơi khác nhau, ta còn không biết thì ra ta có thuật phân thân lợi hại như vậy." 

Già Lam đương nhiên biết hai tỷ muội Đại công chúa và Nhị công chúa nhìn trộm mình, chẳng qua không muốn vạch trần mà thôi. 

Trong nháy mắt gương mặt của Nhị công chúa đỏ bừng, ánh mắt như muốn ăn thịt người trừng to với Già Lam, nàng thừa biết Già Lam không có khả năng gây án, nhưng nàng không nuốt trôi cục tức này. Bây giờ nhất định phải tìm ra một người chịu tội thay, xem như phát tiết cơn giận. 

"Già Lam, cô đừng có ngụy biện, nhất định là cô làm. Người đâu, mau tới lục soạt người nàng ta." 

Hạ nhân nghe vậy, lập tức nhận lệnh. 

"Ta coi ai dám?" 

"Ta coi ai dám?" 

Hai tiếng ngăn cản vang lên, hơn nữa còn đồng thời vang lên cùng lúc. 

Phượng Thiên Sách quay lại, thấy Nạp Lan Tiêu Bạch xuất hiện ở sau lưng mình, hắn khẽ cau mày. Nạp Lan Tiêu Bạch không dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước, lúc sắp bước tới bậc cửa, Già Lam theo bản năng bước tới đỡ hắn nói: "Cẩn thận, trước có tảng đá ngay cánh cửa." 

Nạp Lan Tiêu Bạch hơi nghiêng người, trên mặt hắn xuất hiện khói mờ ảo, khẽ mỉm cười đáp lại: "Trên đời này không có tảng đá nào có thể vướng chân ta được." 

Già Lam sửng sốt, sau đó nhìn thấy chân phải của hắn chậm rãi nhích tới gần ngưỡng cửa, trong lúc nàng nghĩ hắn sẽ đụng vào, thì tảng đá nơi mũi chân hắn trong phút chốc biến thành tro bụi, chân phải hắn không còn trở ngại nào nữa, cứ thế bước qua. Tiếp theo là nhấc chân trái còn lại.... 

Nhìn thấy cái chết của tảng đá ngay ngưỡng cửa, Già Lam há hốc mồm, quên cả khép lại. 

Sau lưng Nhị công chúa đổ mồ hôi lạnh, rất biến thái! Nàng đột nhiên ý thức được một việc, nếu như nàng đắc tội với hắn, kết cục cuối cùng sẽ như tảng đá ngay cánh cửa kia, chỉ một cước của hắn thôi cũng đủ biến nàng thành tro bụi. 

Phượng Thiên Sách cười lạnh, không biết đang nói lẩm bẩm gì đó, mùi dấm chua nồng nặc đâu đây. 

"Được rồi, ta thấy chuyện này rất kỳ quặc, trước khi điều tra rõ ràng, cũng không thể tùy tiện kết luận." Đại công chúa là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí quái dị này, nói lãng sang chuyện khác, "Nạp Lan công tử, huynh tới đúng lúc lắm, huynh học sâu hiểu rộng, có thể giúp chúng ta phân tích thử xem, vì sao bảo vật trong bảo khố lại không cánh mà bay?" 

Nhị công chúa gật đầu liên tục, tán thành nói: "Đúng vậy, đúng vậy, vì sao lại không thấy bảo vật chứ? Nhiều bảo vật như vậy ai có thể trong một đêm gom sạch sẽ đây?" 

Nạp Lan Tiêu Bạch trầm ngâm một phút, hỏi: "Ai là người phát hiện bảo vật trong khố có vấn đề thế?" 

Nhị công chúa lạnh nhát nhìn tên hạ nhân kia nói: "Ngươi còn không mau đem chuyện ngươi trông thấy kể cho Nạp Lan công tử biết." 

Vì thế hạ nhân liền đem chuyện mình thấy được thuật lại lần nữa, khi hắn nói đến bóng dáng hình cái bút lớn, Già Lam và Phượng Thiên Sách cùng trao đổi ánh mắt, Nạp Lan Tiên Bạch thông minh như vậy, có thể hay không sẽ nghĩ đến Chiến Hoàng bút? 

Trong lúc lơ đãng, phong linh ở bên hông nàng khẽ đung đưa. 

Nạp Lan Tiêu Bạch hơi nhíu mày, bàn bạc: "Chuyện này chẳng phải đã rõ rồi sao, nhất định là người trông coi đã trộm." 

"Cái gì? Người trông coi trộm?" Đôi mắt Nhị công chúa trong phút chốc trở nên hung hãn, trừng mắt nhìn hạ nhân thét, "Chẳng lẽ ngươi làm?" 

Hạ nhân nhất thời bối rối, Nạp Lan công tử trong mắt hắn là như thần tiên, nhưng ai có thể nói cho hắn biết tiên nhân như vậy lại vu oan hắn trộm cắp.... 

"Không, không phải. Không phải tiểu nhân. Tiểu nhân tuyệt đối không dám làm những chuyện này!" Hạ nhân bị dọa sợ đến quỳ xuống đất, liều mạng kêu oan. 

"Ngươi còn định nói xạo à? Nạp Lan công tử đã phán đoán nhất định không sai, chắc chắn ngươi đã ăn cắp bảo vật, vì không muốn bản công chúa không nghi ngờ ngươi, mà ngươi cố tình chạy tới thông báo cho bản công chúa biết. Lại còn bịa đặt chuyện bút yêu nữa. Ngươi tưởng Bản công chúa là người ngu sao? Người đâu, dẫn hắn xuống tra khảo cho ta, đến khi nào hắn giao hết bảo vật ra thì thôi." Nhị công chúa tức giận đùng đùng, đâu còn thời gian nghe hắn giải thích? 

Hạ nhân bị dẫn ra ngoài, bảo khố trống rỗng cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh thường ngày. 

"Được rồi, nếu chuyện đã sáng tỏ, chúng ta cũng không có chuyện gì nữa, mau trở về thôi." Phượng Thiên Tầm hong khô ống quần ướt sũng của mình. 

Cuối cùng đám người Già Lam cũng cởi được hiềm nghi, lần lượt bỏ đi, chỉ còn lại Nhị công chúa đáy lòng rỉ máu không thôi và Đại công chúa đang nghi hoặc đứng đó. 

"Kỳ lạ, tại sao Nạp Lan công tử lại chắc chắn người trông coi là kẻ ăn trộm chứ?" Đại công chúa cau mày thắc mắc. 

"Nạp Lan công tử nói, nhất định không sai." Nhị công chúa không hề nghi ngờ đáp. 

Đại công chúa lặng lẽ lắc đầu một cái, cảm thấy chuyện này còn có điều gì đó chưa đúng. 

Rời khỏi bảo khố rất xa, Già Lam bước đến bên cạnh Nạp Lan Tiêu Bạch, thử thăm dò: "Nạp Lan đại ca, huynh thật sự nghĩ người làm chuyện đó là tên hạ nhân kia sao?" 

Nạp Lan Tiêu Bạch cười nhạt đáp: "Chẳng lẽ là giả à?" 

"....." Già Lam im lặng một lúc, nàng mơ hồ cảm thấy Nạp Lan Tiêu Bạch đã biết điều gì rồi. 

Lúc này Phượng Thiên Sách chen vào, cánh tay dài của hắn duỗi ra, đặt lên vai Già Lam, lười biếng ngáp một cái: "Tốt rồi, đi nào, chúng ta đi ngủ thôi." 

"Chàng ăn nói bậy bạ gì đó hả? Ai muốn ngủ chung với chàng?" 

"Ta nói chúng ta ngủ chung khi nào? À, ta hiểu ta hiểu....Được rồi được rồi, ta liền chịu thiệt hoàn thành tâm nguyện của nàng. y ui, ai bảo ta là người hiền lành chứ, không cách nào cự tuyệt được yêu cầu của người khác mà." 

"Phượng, Thiên, Sách..." 

Tiếng ồn ào của hai người, càng ngày càng xa, nụ cười trên khóe miệng Nạp Lan Tiêu Bạch từ từ tắt đi. 

Ban đêm ở đây rất vắng vẻ, bóng dáng hắn nhẹ nhàng như trích tiên, lại trong trẻo lạnh lùng. 

"Công tử, đã đến lúc trở về rồi." Trong bóng tối, nhẹ nhàng truyền đến âm thanh khàn khàn đầy quỷ mị. 

Gương mặt Nạp Lan Tiêu Bạch phủ lên một tầng sương lạnh, mơ hồ thoát tục: "Ông ấy còn nói gì không?" 

"Gia chủ nói, Sơn Hà thư không quan trọng, trong gia tộc xảy ra rất nhiều việc, hi vọng người trở về ngay lập tức. Nếu không chỉ e xảy ra bất trắc." 

Nạp Lan Tiêu Bạch khẽ nhíu mày: "Ta biết rồi. Ta sẽ trở về, nhưng ta muốn dẫn theo một người về nữa..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.