Edit: Tịch Liêu
Đôi môi ấm áp đặt cùng một chỗ, hai tay Già Lam để trước ngực Phượng Thiên Sách, nàng hoảng hốt, ngạc nhiên chớp mắt mấy cái, lúc ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải con ngươi đen láy nhìn mình, trong khoảnh khắc như có say mê, bất chợt lại biến thành vui sướng.
Trái tim Già Lam đập liên hồi, gương mặt đỏ bừng. Nàng hôn Phượng Thiên Sách.
Hơn nữa nàng còn đè lên người hắn.....Tại sao lại thành tư thế này chứ?
"Tiểu Lam Lam, đau quá!"
Phượng Thiên Sách mím môi, quyến rũ đến mê người, hắn chỉ chỉ lồng ngực của mình, tủi thân nói: "Ở đây rất đau."
Già Lam nhìn hắn giống như tiểu thụ mới bị người ta ức hiếp, lập tức ném đi xấu hổ lúc nãy, lấy tay mình dời đi, chống xuống đất, muốn đứng lên. Thế nhưng bên hông lại có một đôi tay khác, thừa dịp nàng bỏ tay ra, mạnh mẽ kéo nàng lại, cái ôm này đụng phải lồng ngực cứng rắn, hoàn toàn dán chặt vào nhau, hơn nữa không có kẽ hở, Phượng Thiên Sách hớn hở nói: "Đừng xấu hổ! Nàng nhiệt tình như vậy, ta thích chết được. Hai chúng ta cũng không phải ai khác. Ta sẽ không cười nàng."
Già Lam không có sức đẩy ra, trái phải hai bên đều đã bị người ta vây lấy, thật muốn tìm bức tường đâm đầu vào. Hoàn toàn không có cách nào nói chuyện bình thường với người này được, đúng là người không bình thường!!!
"Nếu như ngươi không muốn bị ăn đòn thì mau buông ta ra." Già Lam nhìn hắn đe dọa.
"Hừ, nhỏ tiếng một chút. Nếu để cho người ta biết chúng ta như thế này....Ta thì không có gì, dù sao thanh danh của ta từ trước đến giờ đã không ra gì, về phần nàng thì....." Phượng Thiên Sách cố tình dừng lại, không phẩm hạnh lắc đầu, thông cảm nhìn nàng, "Nàng ham mê sắc đẹp của gia, có âm mưu cướp sắc ta, nếu việc này truyền ra ngoài, đến tai đại thiếu gia Sở gia nàng thầm thương trộm nhớ, chắc chắn hắn sẽ không để ý đến nàng nữa. Còn về nam nhân khác....Rất khó! Rất khó! Rất khó."
Liên tục nói ba từ rất khó. Phượng Thiên Sách nhìn nàng, ánh mắt như muốn nói đời này chẳng có nam nhân nào thèm lấy nàng, muốn có bao nhiêu đồng cảm là có bấy nhiêu đồng cảm, muốn có bao nhiêu rầu rĩ là có bấy nhiêu rầu rĩ.
Già Lam phát điên gãi gãi tóc của mình, cả người dùng sức giãy dụa: "Phượng đại thiếu gia, có phải ngài đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Mau đem móng vuốt của ngài ra khỏi người ta, mặt khác ta không có hứng thú với sắc đẹp của ngài. Thanh danh của ta cũng không thua kém gì ngài, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ta càng không sợ thanh danh của ta thúi thêm đâu."
"Nhìn xem, nàng tức giận đấy à? Như thế này có gì không tốt! Sư phụ làm thế, hoàn toàn là vì nghĩ cho nàng, trên đời này có sư phụ nào toàn tâm toàn ý lo cho đệ tử mình như vậy không?" Phượng Thiên Sách bất chấp người phía trên kháng cực ra sao, hai tay cũng hắn vẫn siết sao ôm lấy eo của nàng, thân thể hai người cứ thế dính với nhau, trong lúc vô tình đầu của hắn chôn vùi bên tai nàng, gò má hai người kề sát nhau.
Già Lam đang tức giận, cho nên không phát hiện khoảng cách hai người gần nhau như vậy, nàng vừa nghiêng đầu, lần thứ hai hôn lên gò má của hắn, cảm giác nhẹ nhàng lướt qua, mùi hương ấm áp, khiến đáy lòng nàng không khỏi run lên.
Nguy rồi, nhất định hắn sẽ nắm lấy cơ hội, mượn cớ bêu xấu nàng "Nhiệt tình quá mức."
Quả đúng như nàng dự đoán, Phượng Thiên Sách làm ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: "Tiểu Lam Lam, nàng như vậy là không được, làm người phải thành thật. Rõ ràng muốn hôn ta, còn giả vờ không thèm, nói một đằng làm một nẻo, có đáng yêu chút xíu nào. Nhưng mà nếu nàng đã nhiệt tình như vậy, ta không đáp lễ lại, chẳng phải làm nàng mất mặt hay sao?"
Già Lam tức giận đến run người, người đối diện rõ ràng nhìn rất thanh nhã cao quý, phong thái xuất thần phơi phới, nhưng trong chớp mắt lại biến thành tên vô sỉ vừa diêm dúa lòe loẹt vừa mị hoặc đến thế, làm người ta không phân biệt được đâu mới là bộ mặt thật của hắn. Không muốn mất thời gian suy nghĩ như vậy, hiện tại việc nàng muốn làm nhất là tìm hộp may vá, khâu miệng hắn lại, không bao giờ muốn nghe hắn nhiều lời, càng hi vọng có thể xuyên đến một nơi không có hắn.
Đột nhiên, trên môi sinh ra độ ấm, nhẹ nhàng mềm mềm, khiến cả người nàng như bị điện giật.
Sau đầu, có bàn tay lớn nhẹ nhàng dùng sức, đôi môi Già Lam càng dính chặc vào môi Phượng Thiên Sách.
"Ưm…đừng." Già Lam trợn to hai mắt nhìn hắn, lại chạm vào con ngươi như phát sáng của hắn, nhiệt độ nóng rực, tựa như đốm lửa bé nhỏ, từng đốm lửa tùy tiện bốc cháy.
Già Lam muốn đẩy hắn ra, nhưng bàn tay sau đầu càng dùng sức giữ nàng lại, hắn tham lam mút lấy cánh môi thơm ngon của nàng, tư vị kia quả thực mê người, khiến hắn không muốn dừng lại.
Trái tim Già Lam đập tán loạn chỉ vì nụ hôn của hắn, ánh mắt từ từ nhắm lại, suy nghĩ tan rã, ý loạn tình mê.
"Đừng..." Dựa vào lý trí cuối cùng còn sót lại, Già Lam vẫn muốn thối lui, nhưng Phượng Thiên Sách đâu chịu buông tha cho nàng, không hề bài xích mà mút đôi môi nàng, ngay cả nước bọt thơm mát của nàng cũng hút sạch.
Lý trí sau cùng của Già Lam cũng biến mất, nàng không biết làm sao có đúng, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chẳng có sức lực, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Bên tai, văng vẳng lời nói dịu dàng của hắn: "Tiểu Lam Lam, thích ta, nàng sợ sao?"
Nàng thật sự sợ hãi ư?
Đúng vậy bởi vì sợ, cho nên mới không dám thừa nhận cảm giác bản thân đối với hắn vô phương kháng cự?
Con mắt mơ màng nhìn người dưới thân, trong lòng thầm nghĩ cự tuyệt, thế nhưng cơ thể lại lún sâu vào trong đó, hai tay nàng từ tốn ôm lấy đầu hắn, ngón tay luồn vào trong mái tóc đen của hắn, đôi môi quấn lấy đôi môi hắn. Tình yêu nảy nở, Già Lam ôm hắn thật chặc, nhiệt liệt đáp lại.
Trong lúc hai người mê muội cũng không phát hiện, ở bên ngoài xe ngựa, Phượng Thiên Ca im hơi lặng tiếng đứng ở đó, trong tay cầm túi gấm đan bằng chỉ vàng, bên trong có một con vật bé nhỏ không ngừng giãy dụa vặn vẹo, đây chính là kẻ đáng thương bắt gian không thành ngược lại còn bị bắt sống - Thiên Thiên.
"Đồ bại hoại! Mau thả ta ra."
"Ta sẽ méc chủ nhân, ngươi bắt nạt ta."
"Ta nhất định sẽ báo thù."
"....."
Giọng nói chi chi cha cha, càng lúc càng xa, Phượng Thiên Ca xách túi gấm giao cho chủ nhân của mình Phượng Thiên Tầm, sau đó lạnh lùng trở về chỗ ngồi, điều khiển xe ngựa.
Xe ngựa từ từ di chuyển, Phượng Thiên Tầm giơ tay lên, trấn an Thiên Thiên đang làm mình làm mẩy, cười khanh khách nói: "Được rồi được rồi, Thiên Thiên đừng ồn nữa! Lẽ nào ngươi đã quên, đại ca ta đã từng bị tổn thương thế nào sao? Hiện tại vất vả lắm hắn mới để ý một nữ tử, vui vẻ nở nụ cười, đáng lý ngươi nên cảm thấy mừng thay cho huynh ấy chứ? Chẳng lẽ ngươi hi vọng chủ nhân ngươi cứ sống mãi trong bóng tối sao, không cách nào có thể nở nụ cười thoải mái được à?"
Nghe lời nàng nói, Phượng Thiên Ca ngồi phía trước quay đầu lại, nhìn xuyên qua khe hở màn xe, thấy trên dung nhan xnh đẹp của Phượng Thiên Tầm sinh ra một tia sầu muộn mông lung. Từ trước đến nay nàng là người không tim không phổi, không buồn không lo, bây giờ nặng nề tâm sự như thế, đôi mắt đen láy như thủy tinh, bởi vì ưu buồn mà màu sắc thêm nồng đậm, xinh đẹp đến nỗi người ta không dám ngước nhìn, chỉ sợ bị đoạt mất hồn phách.
Nhìn nàng trong chớp mắt, Phượng Thiên Ca nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thế nhưng con ngươi linh động cộng thêm gương mặt xinh xắn đã khắc thật sâu vào trong tim hắn.
Nhưng có một điều hắn rõ hơn bất kỳ người nào khác, khoảng cách giữa hắn với nàng, muốn có bao nhiêu xa xôi là có bấy nhiêu xa xôi.
Không phải chỉ một người là có thể kéo khoảng cách gần lại được...
Phượng Thiên Tầm chỉ kịp thời nhìn thấy một bên gò má của Phượng Thiên Ca, trong chớp mắt, nàng thở dài một tiếng yếu ớt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình. Con thú nhỏ trong tay đã yên tĩnh lại, không còn giãy dụa nữa, chỉ nghe được tiếng ô ô không phục rất nhỏ. Nó đương nhiên mong muốn chủ nhân mình được vui vẻ, nhưng mà tại sao lại cứ là nàng ta? Diện mạo nàng ta xấu xí như vậy, nếu tương lai nàng trở thành thê tử của chủ nhân, không bằng lấy tên nhân yêu Mộc Tây Dao kia cho rồi, ít ra ánh mắt của nó cũng sẽ không bị kích thích đến thế, ô ô....
Xe ngựa chậm chạp di chuyển, người bên trong xe ngựa thở hổn hển, sau khi Già Lam lấy lại tinh thần, gương mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt nhìn người bên cạnh rất không tự nhiên. Thầm nghĩ khi lúc nãy mình thật sự chủ động hôn trả hắn, nhất định hắn sẽ mượn cơ hội này kể lể cho mà xem, dù sao nàng cứ giả vờ không đếm xỉa đến là được.
"Tiểu Lam Lam...."
Quả nhiên, hắn lại nữa rồi...
"Tiểu Lam Lam, có thể nói cho ta biết, tại sao nàng lại muốn đến Phượng gia không?"
Hả?
Già Lam kinh ngạc, vốn tưởng hắn sẽ mượn cơ hội cười nhạo nàng một phen, không nghĩ hắn lại hỏi câu này.
"Ta không nghĩ đến Phượng gia, là Phượng thái quân mời ta đi, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?" Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng sợ hắn sẽ nhìn thấu lời nói dối của mình.
"Nhìn ta, nói thật cho ta biết!."
Gương mặt bị người ta kéo qua, bắt buộc phải nhìn thẳng vào mắt hắn, chạm phải ánh mắt dò xét của hắn, trong lòng Già Lam nhảy dựng lên. Nàng có thể tin tưởng hắn sao? Có thể nói thật với hắn ư?
"Đừng gạt ta, nàng dụng tâm trị thương cho hoàng hậu Tuyết Mộng quốc, là vì cơ hội được bước vào Phượng gia, có đúng hay không?" Vẻ mặt Phượng Thiên Sách hết sức nghiêm túc, việc này càng khiến tim Già Lam đập nhanh hơn, nhất thời nàng tâm loạn như ma.
Hắn lại có thể đoán được cả chuyện này?
Sao chuyện gì cũng không gạt được hắn thế chứ!
Bỗng nhiên giọng nói của hắn trở nên dịu dàng, êm ái như một lớp voan mỏng, tràn đầy mê hoặc: "Nàng hoàn toàn có thể tin tưởng ta, ta nhất định sẽ giúp nàng."
Cơ thể hai người sít sao dính chặc lấy nhau, dường như nàng còn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, trực giác nói cho nàng biết, nàng được phép tín nhiệm hắn, không cần lo lắng bất cứ thứ gì, nói hết tất cả cho hắn biết.
Trái tim đập càng lúc càng nhanh, như muốn nhảy ra ngoài.
"Thật ra, ta....." Lời nói vừa đến miệng, xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng nói của Nhị công chúa, "Ta nói các người có thể nhanh lên được không, chậm chậm rì rì, biết tới lúc nào mới có thể xuống núi hả? Bản công chúa rất bận, không có nhiều thời gian lãng phí với đám người tầm thường, các người hoặc là đi nhanh lên, hoặc là đợi đến ngày hôm khác hẳn đến quý phủ Bản công chúa."
"Nhị công chúa, cô gấp gáp cái gì? Chúng tôi đi chậm không phải rất vừa lòng cô sao? Như vậy cô sẽ có nhiều thời gian hơn, sai người đem giấu hết những món đồ quý trong bảo khố." Đó là tiếng của Phượng Thiên Tầm.
"Phượng tam, cô đừng xem thường Bản công chúa. Tuy ta là cành vàng lá ngọc, muốn gì có đó, nhưng cũng không ích kỷ giấu đi những bảo bối kia."
Phượng Thiên Tầm nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nói như vậy, nếu như Già Lam cô nương gom sạch hết tất cả bảo vật trong bảo khố của cô, cô cũng không có một chút đau lòng à?"
Nhị công chúa rõ ràng bị hố, vặn vẹo nửa buổi cũng không nói ra được một câu, mãi cho đến khi nghe được tiếng xe ngựa phía trước chạy như bay, mới dám xác nhận nàng đã đi rất xa.
Già Lam nhân cơ hội này đẩy Phượng Thiên Sách ra, vém rèn xe lên, ngồi bên cạnh phu xe. Nàng há miệng hô hấp, tim đập dồn dập như sấm, rất lâu sau vẫn chưa bình tĩnh được.
Nàng có thói quen cô độc, trong một khoảng thời gian ngắn vẫn không có cách nào tiếp thu được tình cảm đến bất chợp như vậy, nàng thật sự có thể thích người ở nơi này sao?
Nàng có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này, cũng có thể một ngày nào đó đột nhiên biến mất đi không chừng?
Phượng Thiên Sách không đuổi theo ra ngoài, nhìn qua khe hỡ của màn xe, thấy nàng vì há miệng hô hấp mà hai vai run lên, hắn bất đắc dĩ thở dài, ban đầu chỉ là diễn trò trêu ghẹo nàng, đến lúc bản thân hắn thành thật, ngược lại chẳng ai tin.
Tiểu Lam Lam, rốt cuộc nàng đang lo lắng cái gì?
Vì sao không thể tin tưởng ta?
Dọc đường đi sau đó, hai người đều không nói câu nào, ai cũng đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Trải qua hơn nửa ngày đi đường, cuối cùng cũng tới được phủ Nhị công chúa.
Nhị công chúa là người đầu tiên xuống xe ngựa, kiêu căng đứng ở cửa chính, nhìn Già Lam bước xuống, đáy mắt nàng càng nồng đậm ý khinh thường: "Nơi đây là phủ Bản công chúa, ngày thường ta đón tiếp toàn là những 'đạt quan quý nhân', bọn dân đen tầm thường cũng không có tư cách bước vào cửa phủ nửa bước. Hôm nay nếu không phải hoàng nãi nãi ta căn dặn, đời này cô cũng đừng mong bước được vào bên trong phủ của ta."
Nàng ta rõ ràng là đang 'ra oai phủ đầu' với Già Lam, có thể để Già Lam được bước vào phủ của nàng, đây chính là ân huệ lớn lao cho nàng, đồng thời cũng đang cảnh cáo nàng, đừng có 'lòng tham không đáy' quá mức, bảo vật phủ công chúa, một kẻ tầm thường như nàng không được phép tùy tiện lấy dùng.
Già Lam giả vờ nghe không hiểu lời nàng nói, cười nhạt đi tới, vừa quan sát kiến trúc phủ vừa nói: "Quả nhiên phủ đệ Nhị công chúa rất đặc biệt, ta nhìn không nhận ra được, đúng là nơi cao quý, chỉ e cả đời này ta cũng không có cơ hội bước vào. Nhờ ân điển của Hoàng thái hậu, ta mới có thể đến đây, ta thật không biết nên đền ơn hoàng nãi nãi cô thế nào mới phải."
Giọng điệu nàng chân thành, hơn nữa nói đúng tình hình, Nhị công chúa nghe được trong lòng vô cùng hả hê, giễu cợt nói: "Cô hiểu như vậy là tốt rồi. Nếu như hoàng nãi nãi đã nói cho phép cô đến tham quan bảo khố, ta cũng không phải là người nhỏ mọn. Cô thích ngắm nhìn bảo vật như thế, ta sẽ tặng cho cô hai món bất kỳ."
"Vậy ta rất cảm ơn Nhị công chúa." Già Lam đáp.
Già Lam rũ mắt, không biết nàng đang nhìn về nơi nào, cúi đầu cười một tiếng, thân phận của nàng quả thực không bằng công chúa cao quý, nhưng trong từ điển của nàng chưa bao giờ có hai chữ 'tự ti'. Chẳng qua chỉ là phủ công chúa mà thôi, nàng không biết mình đã đi Tử Cấm Thành Bắc Kinh bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ để vào mắt một phủ công chúa nhỏ nhỏ.
Ở phía sau, Phượng Thiên Sách làm dáng mở quạt giấy, chậm chạp đi tới: "Nhị công chúa, nghe nói chỗ của cô có mỹ nam Như Vân, sao ta không thấy ai hết nhỉ? Không phải là nghe ta đến, bọn họ xấu hổ trốn đi hết đấy chứ? Chậc chậc, ta đây sẽ rất ngại đó."
Tên Phượng Thiên Sách không phẩm hạnh đã trở lại.
Già Lam nhìn bộ dạng không đứng đắn của hắn, trái lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhị công chúa nghe vậy, ngay lập tức đỏ mặt. Trong quý phủ của nàng có nuôi trai, đây là chuyện ai cũng biết, từ trước đến nay nàng không có kiêng kỵ gì những vấn đề này, mọi người truyền đi càng nhiều, thể diện của nàng càng lớn, nàng không cho là nhục nhã, trái lại còn lấy làm quang vinh. Thế nhưng lúc này đối mặt với người trong lòng, trên mặt nàng không nén được tức giận.
"Trong phủ ta, bọn họ chỉ là nhạc công và họa sĩ, từ trước đến giờ Bản công chúa yêu thích chơi chữ, muốn tìm người giải sầu mà thôi. Phượng thiếu lần đầu tới phủ, ta sẽ dẫn người đi dạo xung quanh." Thái độ hoàn toàn bất đồng với khi nãy.