Lúc Tiền Sắt Sắt tỉnh dậy, thì thấy mình không còn nằm trong lòng mỹ nhân sư phụ nữa, mà là ở một nơi hoàn toàn xa lạ, trên người đắp một cái chăn nhỏ, vừa đủ đắp kín cả người nàng, chỉ lộ mỗi cái đầu ra thôi.
Tiền Sắt Sắt nghĩ cái chăn này chắc là làm riêng cho nàng rồi. Chẳng lẽ quần áo của nàng đã may xong? Tiền Sắt Sắt xoay đầu nhìn quanh, lại không nhìn thấy mỹ nhân sư phụ đâu cả. Vì vậy nàng ôm chăn nhảy xuống, muốn đi tìm mỹ nhân sư phụ của nàng.
Đương nhiên Tiền Sắt Sắt nàng sẽ không cho rằng nàng bị mỹ nhân sư phụ vứt bỏ, nàng nghĩ chắc là mỹ nhân sư phụ có việc gì đó phải làm mà thôi.
Lúc Chung Ly Tà đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy Tiền Sắt Sắt đang ôm chăn nhảy xuống, lập tức muốn rớt tim ra ngoài, vội vàng chạy đến đỡ nàng trong tay. Tiền Sắt Sắt đã rất quen thuộc mùi vị của Chung Ly Tà, nên lập tức nhận ra người tiếp được nàng là mỹ nhân sư phụ. Đôi chân nhỏ duỗi ra ôm lấy Chung Ly Tà: “Mỹ nhân sư phụ, quần áo của Sắt Sắt may xong chưa?”
Chung Ly Tà ôm Tiền Sắt Sắt đứng dậy, bất đắc dĩ cười cười: “Tuy quần áo của Sắt Sắt nhỏ, nhưng cũng cần phải may cẩn thận mới được, nào có nhanh đến thế chứ?”
Tiền Sắt Sắt nghe vậy, lập tức ủ rũ, sao vẫn còn chưa xong, nàng rất muốn nhìn xem bản thân khi mặc quần áo thế nào, nên vẫn chưa cam lòng hỏi: “Mỹ nhân sư phụ gạt ta đúng không, người xem, chăn cũng đã may xong rồi, sao quần áo lại may chưa xong chứ? Rõ ràng ta chỉ nghe mỹ nhân sư phụ bảo may quần áo thôi.”
Chung Ly Tà ôm Tiền Sắt Sắt đi về phía cửa, lúc này mặt trời đã ngã về Tây, Chung Ly Tà kiên nhẫn giải thích với Tiền Sắt Sắt: “Còn không phải vì Sắt Sắt ngủ, vi sư sợ chăn trong khách sạn bình dân sẽ đè nặng Sắt Sắt sao, nên đành phải đến một hiệu may khác, may một cái mới cho ngươi.”
Tiền Sắt Sắt chớp chớp mắt, ra vẻ ta đây rất vô tội, không phải nàng tham ngủ đâu, chẳng qua là trong ngực mỹ nhân sư phụ ấm áp quá, nàng không nhịn được nên mới ngủ thôi.
Chung Ly Tà nhìn Tiền Sắt Sắt, không kềm lòng được xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng.
Tiền Sắt Sắt thấy mỹ nhân sư phụ ôm mình ra ngoài, nên mở to mắt hỏi: “Mỹ nhân sư phụ, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Cảnh đêm ở Dương thành rất nổi tiếng, bây giờ trời chạng vạng, vi sư dẫn ngươi đi dùng cơm. Sau đó vi sư sẽ ôm ngươi đi ngắm cảnh.” Chung Ly Tà dùng cơm đương nhiên sẽ không dùng ở những khách sạn bình dân trong vùng rồi, Chung Ly Tà là người rất biết hưởng thụ, điểm này Tiền Sắt Sắt nàng đã nhìn ra được, cứ xem quần áo hắn mặc trên người là biết, toàn được may khéo léo và tinh xảo, hay cái giường gỗ trong ngôi nhà nhỏ, rồi cái chăn trên giường này, thức ăn hắn làm cũng toàn sang quý, Tiền Sắt Sắt vừa nhìn đã biết.
Tuy nhiên hưởng thụ của Chung Ly Tà không dựa trên tiêu chí ham ăn biếng làm, theo hắn thì tự mình làm chính là một loại hưởng thụ, nên mới luyện thành một tay nấu ăn xuất sắc như thế.
Vừa nghe thấy sẽ được ra ngoài, Tiền Sắt Sắt lập tức bật người giãy giụa: “Mỹ nhân sư phụ, chúng ta quay về khách sạn tự mình nấu ăn có được không?”
Chung Ly Tà nghe thế thì vừa hứng thú vừa tò mò hỏi Tiền Sắt Sắt tại sao.
Tiền Sắt Sắt chỉ tỏ ra chán ghét nói: “Cơm bên ngoài không ngon bằng cơm mỹ nhân sư phụ nấu. Hơn nữa còn rất đắt, ăn ở đấy không có lời.”
Chung Ly Tà lập tức hiểu ra, con tiểu hồ ly trong lòng hắn không chỉ là một con sắc hồ ly, mà còn là một vị thần giữ của nữa.
Nhưng hắn vẫn trấn an nàng, nói: “Lần trước chúng ta ăn ở quán ăn dân dã hẻo lánh, nên đương nhiên là không ngon rồi, còn hôm nay vi sư là dẫn ngươi đi ăn đồ ăn vặt nổi tiếng của Dương thành.”
Dương Thành sao? Lúc này Tiền Sắt Sắt mới để ý đến địa danh mà Chung Ly Tà nhắc tới, trong trí nhớ của nàng, hình như Trung Quốc cổ đại không có địa danh này thì phải, chẳng lẽ nàng xuyên đến nước ngoài sao? Nhưng quần áo Chung Ly Tà đang mặc là kiểu quần áo của Trung Quốc cổ đại mà. Nàng nghĩ có lẽ bản thân đã xuyên đến một thế giới không biết tên rồi.
Trong lúc Tiền Sắt Sắt thất thần suy nghĩ, thì Chung Ly Tà đã ôm nàng đến nơi.
Tiền Sắt Sắt chớp mắt nhìn cửa hiệu ngay trước mắt, khịt khịt mũi, nói thế nào nhỉ, tiệm này rất nhỏ, cửa cũng rất nhỏ, nhìn qua cũng không có bao nhiêu khách. Tiền Sắt Sắt hoài nghi, chỉ vào cửa hiệu rồi hỏi Chung Ly Tà: “Mỹ nhân sư phụ chắc chắn là tiệm này có đồ ăn ngon chứ ạ? Nhìn cũng không có bao nhiêu khách đâu đó!”
Chung Ly Tà ấn vào chóp mũi Tiền Sắt Sắt rồi nói: “Không phải cái gì cũng nhìn vẻ ngoài đâu Sắt Sắt nhé. Còn không sẽ phải gặp nhiều thua thiệt đấy, lúc Sắt Sắt nhìn thấy vi sư có nghĩ rằng khả năng nấu nướng của vi sư được thế này hay không?”
Tiền Sắt Sắt gật đầu, sau đó đáp lại: “Giống như trên đường, người mặc đồ như ăn mày chưa hẳn là không có tiền, còn kẻ ăn mặc sang cả chưa hẳn là người giàu có, rất có thể chỉ là chó dựa hơi chủ mà thôi.”
Chung Ly Tà nở nụ cười sâu sắc, đứa nhóc này mở miệng ngậm miệng đều là tiền, không ngờ lại tham tiền đến mức này đấy, có vẻ hắn phải kiếm được thật nhiều tiền mới có thể trói chặt được nó rồi đây!
Chung Ly Tà trầm tư suy ngẫm xem phải làm thế nào mới tốt.
Tiền Sắt Sắt thấy Chung Ly Tà không động đậy gì, nên không khỏi có chút nôn nóng, nàng thật muốn thử xem quán cơm có vẻ ngoài tầm thường thế này có thật làm ra món ăn ngon như lời mỹ nhân sư phụ nói hay không.
“Mỹ nhân sư phụ, sao còn chưa vào nữa ạ?” Chung Ly Tà bị Tiền Sắt Sắt gọi mới hoàn hồn về, ôm Tiền Sắt Sắt bước vào trong quán.
Vừa bước vào trong, Tiền Sắt Sắt lập tức ngây dại, quả nhiên là có Càn Khôn. Tiền Sắt Sắt cho rằng mặt tiền cửa tiệm nhỏ như vậy, thì bên trong chắc chắn cũng không thể sang cả gì. Nhưng vào trong mới thấy hoàn toàn không giống với tưởng tượng, bên trong rộng rãi sáng sủa, khách khứa cũng ngồi rất đông.
Chung Ly Tà xoa đầu Tiền Sắt Sắt, mỉm cười nói: “Có phải đúng là nhìn cái gì cũng không thể nhìn bề ngoài không Sắt Sắt?”
Tiền Sắt Sắt xoay đầu sang một bên, vốn dĩ nàng đã hiểu rõ chuyện đó rồi.
Thực khách trong quán đều vô cùng chuyên chú ăn cơm, nên không một ai chú ý đến Chung Ly Tà và Tiền Sắt Sắt đang ở bên này trò chuyện . Nhưng tiểu nhị đón khách ở cửa thì nhìn thấy, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng vẻ mặt vẫn cung kính như thường.
Chung Ly Tà nói với hắn là muốn bao một gian. Tiểu nhị vâng dạ, rồi dẫn đường cho Chung Ly Tà đi theo.
Trên đường đi đến gian phòng, Chung Ly Tà cúi người giới thiệu với Tiền Sắt Sắt: “Người sáng lập ra quán ăn này có quan điểm là không muốn phân biệt người nọ người kia, nên vô cùng ghét những người chỉ biết nhìn vẻ ngoài. Chính vì vậy mới xây mặt tiền cửa tiệm như vậy. Tuy mặt tiền nhỏ, nhưng những thứ trang hoàng bên trong đều là những thứ hiếm có trên đời. Theo thời gian, những người đến ăn đều khen không dứt miệng, nên người ăn cũng ngày một đông hơn. Cũng chính vì vậy mà đi ngược lại ý nguyện ban đầu của người sáng lập tiệm, giá thành các món trở nên rất cao. Nhưng vẫn có rất nhiều người mộ danh tìm đến, vì vậy khách vẫn đông như thế.
Tiểu nhị đang dẫn đường phía trước há hốc kinh ngạc, đến tột cùng vị này là ai, sao có thể rõ ràng chuyện của quán từ khi thành lập đến thế?