Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3116: Bảo khố của thành Vạn Yêu!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói tới đây, vành mắt Thanh Ngưu đã hơi đỏ, Dương Bách Xuyên thấy vậy thì cũng đoán được, xem ra Thanh Ngưu có quan hệ với thành Vạn Yêu, ngẫm lại, Thanh Ngưu cũng là đại yêu cấp bậc tôn vương, nghĩ như vậy, mối quan hệ giữa thành Vạn Yêu và Thanh Ngưu…Lẽ nào, Thanh Ngưu chính là thành chủ của thành Vạn Yêu?

“Tài nguyên của dãy núi Vạn Yêu vô cùng phong phú, bởi vì địa lý xung quanh đều là núi, vậy nên rất thích hợp để linh dược sinh trưởng, nơi đây cũng được xưng là vườn linh dược của Thái Hoang, chủ nhân cần linh dược thì dãy núi Vạn Yêu là sự lựa chọn tốt.

Hoặc là…ta có thể dẫn chủ nhân đi thẳng tới thành Vạn Yêu, ở đó chỉ cần có đan dược, bất kể là loại nào thì cũng đều rất đáng tiền, có thể đổi được linh dược thượng phẩm, dựa vào bản lĩnh luyện đan của chủ nhân, lão ngưu ta dám chắc ngài nhất định sẽ thu được lợi ích lớn ở thành Vạn Yêu…? Càng nói về sau, ánh mắt Thanh Ngưu càng tràn đầy ánh sáng.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy ánh mắt của Thanh Ngưu thì cười híp mắt: “Lão Ngưu…lá gan của ngươi cũng to lắm, xem ta là thằng ngốc sao?”

Dương Bách Xuyên như gào lên.

Ngay sau đó, hắn nghiêm nghị nói: “Ta đoán, ngươi chính là thành chủ thành Vạn Yêu đúng không? Ngươi là đại yêu bị tứ đại tôn vương ở dãy núi Vạn Yêu liên thủ giết chết? Hoặc nói đúng hơn, ngươi không hề chết mà là trốn thoát, nhưng bây giờ ngươi đang có ý gì đây?

Vạn Dược Sơn Mạch, Vạn Yêu quần tộc, thành Vạn Yêu, bản thân ngươi cũng đã nói là thành trì của yêu tộc, ngươi đặc biệt để ta đi thành Vạn Yêu làm điểm tâm lót dạ cho yêu thú sao?”

Dương Bách Xuyên gần như là rống lên, hắn càng nghe càng thấy có gì đó sai sai, Thanh Ngưu nói là núi Vạn Yêu, hơn nữa thành Vạn Yêu chính là trung tâm của dãy núi Vạn Yêu, vậy mà còn bảo hắn tới đó?

Khác gì đi tìm chết đâu?

Lúc đầu nghe có vẻ thú vị, nhưng càng nghe càng thấy sai, rõ ràng là Thanh Ngưu xúi giục hắn đi tìm chết!

Sao Dương Bách Xuyên lại không tức giận được?

Thanh Ngưu bị Dương Bách Xuyên rống thì cả người run rẩy, cảm nhận được người chủ nhân này đang giận dữ, lão ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên, run giọng nói: “Lão Ngưu tuyệt đối không dám gây bất lợi cho chủ nhân, Lão Ngưu còn có lời muốn nói, xin chủ nhân minh giám.”

Dương Bách Xuyên lại nghĩ, Thanh Ngưu đang sỉ nhục trí thông minh của hắn.

Thật ra, nghe Thanh Ngưu nói quả thật giống như lừa gạt, nhưng cũng không hề sai, lão ta còn đang chưa nói xong.

“Nói, không nói được câu nào hợp lý, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi.” Dương Bách Xuyên vẫn rất tức giận Thanh Ngưu, lần đầu là bởi vì chuyện của dơi yêu không có sự cho phép đã tự ý hành động, xuýt chút nữa đã gây ra phiền phức lớn, hắn đã cảnh cáo Thanh Ngưu một lần, vậy mà bây giờ còn dám xúi dục hắn đi thành Vạn Yêu?

Nếu như Thanh Ngưu bảo hắn đi ven dãy núi Vạn Yêu, tìm các loại linh dược gì đó, hắn còn cho là Thanh Ngưu làm tròn chức trách, không ngờ vừa mở miệng đã xúi hắn chui vào trung tâm sào huyệt của yêu thú, đây chẳng phải là đi tìm chết hay sao?

Thanh Ngưu cũng biết do mình chưa nói hết nên mới khiến Dương Bách Xuyên hiểu nhầm, lão vội vàng giải thích: “Chủ nhân, thật ra phụ vương của ta là thành chủ thành Vạn yêu, cũng chính là yêu tôn thứ năm bị tứ đại yêu tôn liên hợp giết chết.

Thành Vạn Yêu vốn là lãnh địa của tộc Long Chủng Thanh Ngưu, phụ vương ta là đại yêu tôn thứ năm của dãy núi Vạn Yêu, thống lĩnh thành Vạn Yêu, tộc Thanh Ngưu ta cai quản thành hoàn toàn dựa trên cách thức của con người, thu nhập tất cả thiên tài địa bảo từ khắp Đông Tây Nam ắc của dãy núi Vạn Yêu để giao dịch với người của Tu Chân Giới và Nhân Tộc, thu được khoản lợi rất lớn...

Cũng chính vì vậy nên mới bị tứ đại tôn vương ghen tị, hơn ba nghìn năm trước, bọn họ liên hợp tiến đánh thành Vạn Yêu, phụ vương và tộc nhân của ta đã chết trận.

Còn ta được trưởng lão trong tộc bảo hộ chạy thoát đực, sau đó trốn ở bên trong Thiên Yêu Hành Cung, lúc đó tu vi của ta mới chỉ ở cấp bậc tôn vương, nhưng sau khi chạy ra ngoài, ta đã thề phải báo thù cho tộc của mình, quay trở về thành Vạn Yêu.

Sở dĩ ta nói với chủ nhân những chuyện này...thật ra cũng sợ chủ nhân không đồng ý cho ta đi, lão Ngưu không có ý lừa gạt, hơn nữa ta nói dẫn chủ nhân tới thành Vạn Yêu cũng không phải muốn hại người, nếu bình thường thì chắc chắn không tới được thành Vạn Yêu, bởi vì thành nằm giữa trung tâm dãy núi Vạn Yêu.

Muốn tới thành Vạn Yêu phải đi ngang qua vô số cửa ải của những yêu tộc khác, vậy chẳng khác nào đi tìm chết, đương nhiên, bây giờ tu vi của ta có cấp bậc tôn vương, chủ nhân lại có pháp lực vô biên, xông vào cũng không phải là không thể, nếu như lão Ngưu đã để chủ nhân đi thì tất nhiên sẽ nắm chắc.

Năm đó, tứ đại tôn vương tiến đánh thành Vạn Yêu, lão Ngưu có thể chạy thoát bảo toàn mạng sống là bởi vì thành Vạn Yêu có một lối đi bí mật, dẫn thẳng ra bên ngoài dãy núi Vạn Yêu, lối đi này cũng chính là bí mật của tộc Thanh Ngưu, hiện tại chỉ có mình ta biết.

Thế nên ý của ta là, bên ngoài có thể đi thẳng tới thành Vạn Yêu, tiến vào khu vực trung tâm của dãy núi Vạn Yêu, lão Ngưu có thể giúp chủ nhân tìm bất cứ loại linh dược nào ở thành Vạn Yêu.”

Dương Bách Xuyên nhìn Thành Ngưu không giống như đang nói dối, hơn nữa giữa hắn và Thanh Ngưu có khế ước thần hồn, Thanh Ngưu cũng là yêu thú cưỡi của hắn, nếu như Thanh Ngưu muốn hại hắn, hoặc là có bất cứ suy nghĩ nào không có lợi cho hắn thì hắn sẽ có thể cảm nhận được, nhưng hiện tại hắn cảm giác từng câu từng chữ của Thanh Ngưu đều là sự thật, không phải nói dối.

Sau khi nghe Thanh Ngưu giải thích, Dương Bách Xuyên đã bớt tức giận đi phân nửa, nhưng hắn vẫn hừ một tiếng: “Ngay từ đầu ngươi nói luôn cha ngươi là thành chủ thành Vạn Yêu không phải xong rồi sao? Việc gì phải che che giấu giấu?”

“Chủ nhân minh giám, thật ra lão Ngưu nhớ lại trận chiến năm đó, lòng vẫn còn sợ hãi, hơn nữa bao nhiêu năm qua, tứ đại yêu tôn vẫn không từ bỏ tìm tung tích của ta, thần kinh của ta quá căng thẳng, sau này lão Ngưu sẽ không giấu chủ nhân bất cứ cái gì, xin chủ nhân tha thứ.”

Thanh Ngưu nói xong, lão nhìn Dương Bách Xuyên một lúc rồi đáp: “Chủ nhân, ta muốn đi thành Vạn Yêu, cứu tộc nhân của ta, còn có cả đại yêu nhất mạch của thành Vạn Yêu, bọn họ đều bị tứ đại yêu tôn giam dữ, mỗi ngày đều ở thành Vạn Yêu chịu khổ, cho dù chỉ cần nhìn một cái thôi cũng được, hơn nữa ta cũng biết bảo khố của thành Vạn Yêu ở đâu, tới khi đó có thể dâng tặng cho chủ nhân, cái bảo khố đó nếu không có ta thì sẽ không mở được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.