Sư Phụ Theo Ta Có Được Không

Chương 10




Oản Oản thấy thật may mắn vì sư phụ đã dạy nàng khinh công, nếu không nàng thật không biết phải làm thế nào để thoát khỏi Cẩm Sắt da mặt còn dầy hơn nàng.

Thi triển khinh công chạy được một quãng xa nàng mới chợt nhớ ra khi sư đồ nàng bỏ của chạy lấy người còn chưa kịp trả tiền đậu hũ hoa, Cẩm Sắt chăm chăm đuổi theo Mộ Bạch chắc chắn chẳng quan tâm gì đến việc tiền bạc, mà nha hoàn của Cẩm Sắt là Tiểu Lộ thấy tiểu thư nhà mình đột ngột phóng đi cũng vội vàng chạy theo hẳn là không còn tâm trí đâu mà quản chuyện khác. Nói như vậy chỉ còn một mình Ôn Nam Thế bị bỏ lại.

Chà, tuy rằng không biết Tri phủ đại nhân lương bổng thế nào nhưng chỉ hơn mười bát đậu hũ hoa hẳn là không làm khó được hắn. Aiz, Ôn đại nhân coi như ngài vì dân chúng mà cống hiến vậy……

Oản Oản cùng Mộ Bạch, hai thân ảnh nhanh như gió, nhẹ như mây sóng vai nhau bay qua rất nhiều làng xóm. Không biết là vô tình hay cố ý mà đến khi dừng lại thì họ đã đặt chân đến một địa danh nổi tiếng của Lạc thành – hồ Mặc Nhân.

Mặt hồ trong suốt sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, mỗi cơn gió thoảng qua lại làm mặt nước lăn tăn xao động. Xa xa vài chiếc thuyền nhỏ chở khách nhân lướt qua nhẹ nhàng. Hàng bồ liễu ven bờ nhảy múa cùng gió, cùng sóng nước tạo nên bản đồng ca kỳ diệu của thiên nhiên. Thấp thoáng dưới hàng liễu là các tiểu quán nằm rải rác chờ đợi những đôi uyên ương ghé lại thưởng trà hay dùng chút điểm tâm. Phong cảnh nơi đây thật thơ mộng mà tràn đầy tình ý

Oản Oản bị mê hoặc bởi cảnh sắc nơi đây. Nàng nắm lấy tay Mộ Bạch, đầu hơi nghiêng dựa sát vào người hắn, nói:“Sư phụ, chúng ta đi du hồ được không?”

“Ta còn có việc phải làm, đáng lẽ đã phải đi từ lâu rồi ” Mộ Bạch dịu dàng vuốt tóc nàng, ôn nhu nói

Nàng thoáng cúi đầu, nét bi thương thoáng hiện nơi đáy mắt, thả tầm mắt mông lung lướt nhanh ra mặt hồ, nàng trầm giọng “Phải rồi, Tô gia buôn bán bận rộn, công việc chất cao như núi, sư phụ đâu còn có tâm trạng du hồ.”

Mộ Bạch khẽ cười, véo nhẹ cái mũi xinh của đồ đệ “Tâm trạng thì có, chẳng qua là có một con mèo hoang nhỏ cô đơn thực không an phận chút nào. Hễ ta rời mắt một chút là lại chạy đi gây chuyện. Có lẽ phong cảnh bên ngoài bức tường quá mức tuyệt vời khiến cho nó nhiều lần đứng ở mé tường ngấp nghé muốn nhảy qua. Có vẻ như ta không biết cách chăm sóc nên con mèo nhỏ không muốn ở yên bên cạnh ta.”

Mắt nàng mở lớn, vội vàng thốt ra “Chăm sóc tốt lắm, tốt lắm. Đã chăm tám năm rồi sao lại không tốt chứ, con mèo nhỏ đó cảm thấy ai cũng không tốt bằng chủ nhân!”

Hắn cúi đầu nhìn bộ dáng sốt ruột của nàng, cảm thấy trong lòng ấm áp, đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng đầy nhu tình. Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra ý cười giảo hoạt , hắn nói:“Ồ ngươi tự thừa nhận mình chính là con mèo nhỏ sao?”

Oản Oản lập tức chu môi lên, chiếc mũi xinh xắn phát ra một tiếng hừ nhẹ nhàng “nhận thì nhận chứ sao, con mèo nhỏ rất đáng yêu mà.” Dứt lời liền nâng đôi mắt to tròn tinh quái nhìn hắn,“Sư phụ, không phải ta rất đáng yêu sao?”

“Ừm, nhưng thật ra thì giống bộ dáng đáng thương hơn chứ không có ai yêu cả.”

…… Hừ! Nàng đúng là ngốc, sao nàng đi giả bộ đáng yêu với kẻ đầu gỗ này chứ ?

Oản Oản định nhắc lại với Mộ Bạch chuyện cùng nàng cùng đi du thuyền thì cách đó không xa bỗng truyền đến tiềng ồn ào. Từ trên cao nhìn xuống khẩu khí có vẻ không khác Tô Mộ Tuyết là mấy, có lẽ chắc cũng là đại tiểu thư nhà ai đó. Nàng lúc đầu còn hăng hái dỏng tai lắng nghe hai vị tiểu thư cùng hai đứa nha hoàn đang châm biếm mỉa mai nhau rất náo nhiệt. Thế nhưng chỉ một chốc đã dễ dàng nhận thấy hai người đẳng cấp khác nhau, vị tiểu thư gọi là Lâm Nhược Sơ kia rất thông minh, cứ vừa cười vừa nói giả lả, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe quả thật là có chút cao thâm hơn, Vị còn lại tên gọi là Lâm Nhược Tích giọng nói hơi nhỏ nên nàng nghe không rõ, nhưng cũng hiểu được là đang mắng nàng kia.

Trong cơn tức giận, Lâm Nhược Tích không chịu được liền sẵng giọng mắng:“Lâm Nhược Sơ ngươi rốt cuộc là cái thá gì cũng dám cùng ta tranh giành? Đừng tưởng rằng ngươi Lâm gia tiểu thư danh giá cao sang, người khác không biết được đã đành, chính ngươi còn không hiểu sao? Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi!”

Nghe đến đây dường như toàn bộ hồ Mặc Nhân đều yên tĩnh , chỉ nghe gió thổi qua tán lá cây phát ra tiếng sàn sạt , hơn mười ánh mắt đều hướng tới Lâm Nhược Sơ nhìn tới, nàng dường như có chút không trụ vững, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ vẻ nhợt nhạt, mặc dù hết sức che dấu nhưng vẫn nhìn ra nội tâm nàng đang bối rối cùng đau thương.

Đột nhiên Lâm Nhược Tích kia kinh hô một tiếng, hai chân liền quỳ sụp xuống, tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc, lại thấy khuôn mặt của nàng đỏ lên đầy vẻ ngạc nhiên cùng căm tức. Hai tay luống cuống chống xuống đất lấy đà đứng lên nhưng thân thể nàng như bị gắn chặt vào mặt đất, càng cố càng thất bại, mặt nàng hết trắng lại đỏ thay đổi liên tục .

Lâm Nhược Tích sợ tới mức phát khóc lên, chẳng còn quan tâm đến thế nào là hình tượng danh môn khuê tú, đôi mắt sưng đỏ vằn máu, chật vật mãi mới miễn cưỡng đứng đứng được dậy, vừa đứng thẳng người nàng liền chỉ vào Lâm Nhược Sơ nghiến răng nói: “Là ngươi giở trò quỷ phải không đồ con hoang, ta trở về sẽ mách với cha trừng trị ngươi!”

Lời vừa thốt ra lại “Bùm” Một tiếng hai gối lần nữa quỳ xuống, trong lòng Lâm Nhược Tích vừa sợ lại vừa giận, ngoài miệng một bên chửi rủa một bên ra lệnh cho nha hoàn tới nâng nàng dậy, mà nha hoàn kia đưa tay còn chưa kịp chạm vào y phục của chủ nhân liền bị một trận đau nhức rụt trở về, nha hoàn thử lại lần nữa nhưng tình cảnh cũng hệt như lúc trước, cứ thế lặp lại, nha hoàn cũng không dám đưa tay nâng dậy nữa.

Lâm Nhược Tích đâu chịu nổi khuất nhục như vậy, nhất là giữa chốn đông người thế này. Nàng tức giận mím môi gắng gượng đứng lên, mắt hướng nha hoàn cầu cứu. Nàng vừa duỗi tay liền cảm giác được mu bàn tay bị cái gì hung hăng đập một cái, hai chân đồng thời lại truyền đến cảm giác đau nhức, nàng lập tức lại quỳ xuống, tơ lụa mỏng manh bị hòn đá nhỏ cắt qua, trên đầu gối xuất hiện hai vết cắt, làn da mịn màng xuất hiện vệt máu.

Chật vật không chịu nổi Lâm Nhược Tích không màng cái gì gọi là hình tượng, nàng ngồi bệt dưới đất vừa khóc lại mắng bù lu bù loa, vẫn không quên bản thân là tiểu thư Lâm gia, ngữ khí vẫn là không ai bì được.

Đứng ở cách đó không xa Tô Oản Oản mặt không chút thay đổi chốc chốc lại xuất thủ, hòn đá nhỏ búng đến á huyệt của Lâm Nhược Tích , khiến cho nàng ta một chữ cũng không thốt lên được, nhìn nàng giương miệng lên ngáp ngáp nhưng lại không phát ra âm thanh gì chỉ ào ào rơi lệ, Tô Oản Oản lúc này mới dừng tay, nhưng khuôn mặt lại cứng ngắc, đôi mắt bình thường linh động tràn ngập ý cười nay lộ ra vẻ lạnh lùng, tàn khốc.

Lúc này đầu óc Oản Oản trống rỗng không tiếp nhận được thanh âm nào khác, trong đầu một lần lại một lần vang lên hai tiếng “Con Hoang”. Tô Mộ Bạch đang nói , Lâm Nhược Tích đang nói , còn có rất nhiều rất nhiều người khác đang nói nữa, âm thanh bùng nổ như kinh lôi đánh vào đầu nàng đau nhức, khó chịu, nàng đưa tay bưng kín lỗ tai hận không thể làm cho thính giác của mình biến mất!

Tô Mộ Bạch nhẹ nhàng gỡ đôi tay đang che lấy tai của nàng xuống, lại nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “Oản Oản, bình tĩnh lại, ta không cho phép nàng làm tổn thương mình như vậy.”

Oản Oản tựa trong lòng vào hắn, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt góc áo hắn , nhẹ giọng nói:

“Sư phụ, Oản Oản rất ngoan ngoãn, rất biết nghe lời, người đừng rời bỏ ta nhé?” Trong giọng nói của nàng lộ ra vẻ vô cùng bất an, thân mình cứng ngắc hơi hơi run rẩy , trong đầu ra hiện lên hình ảnh một vườn hoa cũ kĩ, tất cả các bạn hồi nhỏ của nàng đều vây quanh kêu nàng là con hoang, trong căn phòng xa hoa , người phụ nữ ăn mặc sang trọng chỉ vào mũi mắng nàng là tiểu dã loại, còn có tiểu công chúa váy hồng ôm búp bê cũng nhìn nàng hô lên hai tiếng đáng ghét đó.

Nàng bị người mẹ tự tay ném vào căn nhà xa hoa kia, chỉ vào một người đàn ông mặc âu phục đi giầy da nói đó là ba của nàng rồi không một lần nhìn lại, cứ thế biến mất khỏi cuộc đời nàng. Sau đó nàng lại bị cha ép buộc đưa vào cô nhi viện, bị người ta đẩy qua đẩy lại giống như vứt bỏ một thứ gớm ghiếc khiến người ta buồn nôn.

Cảm giác được nàng đang vô cùng bất an, Mộ Bạch đưa tay nâng đầu nàng lên, hướng nàng nhìn vào mắt hắn “Oản Oản, dù cho nàng có chết, ta cũng tuyệt đối không rời bỏ nàng.”

Dù cho nàng có chết, ta cũng tuyệt đối không rời bỏ nàng.

Một câu này giống như là một trái bom cay khiến cho nước mắt của nàng giống như hồng thủy được khai thông trào ra khóe mắt, nàng cứ như vậy lệ rơi đầy mặt nhìn hắn, như là ở trong tuyệt vọng trông thấy được một phao cứu sinh.

Cho dù chỉ được hưởng một chút ấm áp nhỏ nhoi, nàng cũng sẽ không buông tay

Lâm Nhược Sơ hướng về đôi nam nữ cất giọng “Đa tạ nhị vị cứu giúp” mới vừa rồi nàng luôn luôn chú ý đám người chung quanh nên có thể nhận ra là do Tô Oản Oản ra tay. Nhưng khoảnh khắc nhìn đến nam nhân đứng bên cạnh Oản Oản thì trong mắt của nàng chỉ thấy có Tô Mộ Bạch. Tô tam thiếu gia quả không hổ danh là nhân vật thần tiên như vậy, chỉ một cái liếc mắt đã có thể bắt được lòng người.

Oản Oản thấy có người lại gần, không muốn trưng ra bộ mặt đầy nước mũi nước mắt, nàng luống cuống đem cả khuôn mặt vùi vào trong ngực Tô Mộ Bạch. Phía trên nghe được hắn nói với nữ nhân đang tiến lại gần: “ Cô nương không cần cảm tạ.”

Lâm Nhược Sơ đương nhiên là còn muốn nói điều gì đó nhưng thấy khẩu khí hắn lãnh đạm xa cách, trong lòng còn ôm một vị nữ tử ăn vận giống hắn, hệt như một đôi uyên ương. Lời lẽ đã lên tới miệng lại bị nàng ấn ngược trở lại, Lâm Nhược Sơ bất đắc dĩ hướng hắn cười gượng sau đó xoay người rời đi.

Nàng đi một đoạn lại nhịn không được quay đầu nhìn, phát hiện bọn họ chẳng khác nào một đôi bích nhân, vẫn đứng nguyên tại chỗ cứ thế ôm nhau không rời. Ánh mắt hắn lúc này so với lúc nhìn nàng thì hoàn toàn bất đồng, đôi mắt đen tuyền đó hiện tại chan chứa ôn nhu cùng sủng nịnh.

Vầng dương đã chạy lên đỉnh đầu tỏa vầng hào quang rực rỡ xuống vạn vật. Ánh nắng xuyên qua tán cây nhảy nhót trên mặt đất, ánh nắng vô tư trườn lên người đôi uyên ương đang quấn quýt dưới gốc cây đại thụ. Mặt hồ, sóng nước, thuyền nan, lữ khách..tất cả đều hóa thành nền cảnh trong bức họa thần tiên quyến lữ chốn nhân gian này.

Lâm Nhược Sơ nhất thời cảm thấy bản thân vừa nếm đủ ngũ vị tạp trần *, nàng lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, không dám ngoái đầu nhìn nữa.

(*) ngũ vị tạp trần: 5 vị : chua, cay, mặn, ngọt, đắng.

Mộ Bạch thuê một chiếc thuyền nhỏ kéo Oản Oản với gương mặt vẫn còn vương lệ ngồi xuống cạnh hắn, cũng không buông chèo mà chỉ đơn giản để cho thuyền trôi theo nước gợn phiêu lãng trên mặt hồ. Nàng giống như con mèo nhỏ ủ rũ mệt mỏi cuộn tròn trong lòng hắn , lẳng lặng cùng hắn ngắm nhìn cảnh sắc hồ Mặc Nhân.

Oản Oản bỗng nhiên nhớ tới câu nói kia của hắn “Nếu nàng chết , ta cũng tuyệt không rời bỏ nàng” khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc phiếm hồng, vân vê góc áo ngại ngùng liếc nhìn hắn. rung động lúc ban đầu đã qua, giờ phút này nàng lại cảm thấy thật ngọt ngào.

Nàng không thể không lý giải được vì sao hắn nguyện ý cùng nàng đồng sinh cộng tử, nàng cũng không thể lý giải được vì sao hiện tại bản thân không còn so đo chuyện hắn yêu nàng nhiều hay ít

Oản Oản ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn. Mắt thấy chiếc cằm đang từ từ tiến lại gần, khóe miệng vẽ lên một đường cong, nàng vươn người lên cắn một miếng vào chiếc cằm khêu gợi của hắn. Mộ Bạch thấy cằm nhói lên một cái khẽ nhíu mày cúi đầu nhìn xuống, thấy nàng đang trưng ra vẻ mặt đắc ý, ánh mắt sáng ngời, mấy giọt nước mắt trong suốt vẫn còn đọng lại trên hàng mi cong vút. Hắn mỉm cười, dịu dàng hôn lên đôi mắt nàng, thì thầm vào tai nàng: “Sao tự nhiên lại biến thành con cún con cắn loạn rồi.”

Sắc mặt Oản Oản phiếm hồng, nàng không trả lời, lại rúc đầu vào trong lòng hắn. Hắn chỉ cười ôm lấy nàng cũng không nói gì thêm. Chốc chốc lại cúi hôn lên mái tóc đen mềm mại, bàn tay hắn đặt ở thắt lưng nàng nhẹ nhàng ve vuốt.

Một lúc lâu sau, Oản Oản ngẩng đầu lên hỏi: “Sư phụ, người nói xem có phải là sư đồ thì không thể thân mật ở bên nhau hay không?”

Hắn mỉm cười cốc nhẹ lên trán nàng: “Điều đó chẳng lẽ đến giờ ngươi mới biết hay sao?”

Tô Oản Oản bĩu môi, cũng phải, thời hiện đại thầy trò có tình cảm với nhau còn phải chịu bao búa rìu dư luận, huống chi cổ đại bảo thủ chuyện sư đồ luyến ái để thiên hạ phát hiện thì sống không bằng chết. Cứ nhìn gương Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ người ta, thật lắm bi thảm mà.

“Ta đây không làm đồ đệ của chàng nữa”

“Nàng nói không làm liền có thể không làm sao?” Mộ Bạch mỉm cười nhìn đồ đệ ngốc nghếch dễ thương của mình.

Cũng phải, thanh danh bọn họ bay cao như vậy, không chỉ toàn bộ Lạc thành mà toàn thiên hạ đều biết bọn họ là quan hệ sư đồ.

“Vậy thì vậy thì phải làm sao bây giờ?” Oản Oản cắn cắn môi, mày nhíu lại, ngón tay vô thức vo viên góc áo

“Nàng nói xem?” Mộ Bạch vừa nói vừa bình thản vuốt tóc Oản Oản, giống như không để tâm lắm đến câu chuyện

Oản Oản bắt đầu bực mình vì cái bộ dáng “ chuyện không liên quan đến ta” của hắn, loại chuyện này xưa nay không phải đều do nam nhân lo lắng tìm cách giải quyết hay sao?

Được rồi, Tô Oản Oản bỗng nhiên đứng bật dậy, ánh mắt kiên quyết chiếu thẳng vào Mộ bạch, giọng nói chất chứa khí thế hừng hực:

“Ta sẽ ở chung một chỗ với chàng, nếu ai không phục thì có gan đến đây một đấu một với ta!”

Hắn bật cười.

“Ai nha, Tô công tử, thật là khéo mà, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Bên cạnh chiếc thuyền nhỏ của bọn họ đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc thuyền hoa, Tô Oản Oản mới đầu còn không biết vị nữ tử đang nói chuyện kia là ai, đôi môi nàng cong lên một vẻ oán giận hướng tới Tô Mộ Bạch, vừa mới cùng nàng nói chuyện tình cảm bây giờ lại xuất hiện ngay một nữ nhân khác, còn có loạn thất bát tao xuất hiện hắn không biết xấu hổ sao.

“E rằng chẳng phải là trùng hợp, phải không Cẩm Sắt cô nương?” Hắn cười cười.

“Cẩm Sắt?” Tô Oản Oản quay phắt lại, mở to hai mắt quan sát nữ tử đang đứng dựa mạn thuyền , tuy rằng nàng sớm biết Cẩm Sắt cũng là một nữ tử thanh tú ưa nhìn nhưng dù như thế nào cũng không thể liên tưởng nàng với mỹ nhân kiêu sa này. Cẩm Sắt ăn vận giống như các mỹ nữ trong lầu xanh ven hồ, trên người nàng là tầng tầng sa y mỏng manh, chỉ một làn gió nhẹ thổi qua đã lộ ra làn da trắng nõn mịn màng. Ấn tượng nhất vẫn là gương mặt của nàng, chỉ cần một chút công phu trang điểm đã biến thành một đóa hoa đào kiều diễm nhất.

Sức hấp dẫn của sư phụ nàng thật sự là lớn, có thể khiến cho nữ nhân mới một khắc trước vẫn là một tiểu giai nhân thanh tú lập tức biến thành đại mỹ nhân kiều diễm động lòng người. Dù vậy thâm tâm nàng vẫn ưa một Cẩm Sắt mặc nam trang hơn, phong thái linh hoạt phóng khoáng hơn.

“Chậc chậc, Tô Oản Oản sư phụ của nàng thật có duyên với nữ nhân a, có lẽ sẽ rất nhanh cưới một vị sư mẫu trở về gặp nàng thôi .” Ôn Nam Thế Một thân hồng y phiêu phiêu từ trong khoang thuyền bước ra, trên mặt mang theo ý cười giễu cợt.

“Ôn đại nhân, ngài thật nhàn rỗi đó nha, có muốn ta giúp ngài giới thiệu cho dân chúng Lạc thành biết thêm về lai lịch vị Tri Phủ phu nhân không?” Tô Oản Oản nói.

“Không dám làm phiền nàng đâu, Tô tiểu thư.”

“Không phiền không phiền, ngài là Tri phủ đại nhân của Lạc thành, người vui thì mọi người cũng đều được vui vẻ cả.”

Cẩm Sắt thấy Tô Oản Oản cùng Ôn Nam Thế lời qua lời lại rất náo nhiệt, nàng thừa cơ hướng Tô Mộ Bạch buông lời nịnh nọt :

“Ta nghe nói Tô công tử từ nhỏ đã ra ngoài học võ, nay trở về mới một thời gian đã phát triển thêm việc buôn bán cho Tô gia, lại nghe nói thi từ ca phú đều không làm khó được công tử. Tô công tử……”

“Kỳ thật sư phụ nhà ta thật ra cũng không tốt lắm, hắn hắn hắn.. hắn không thích tắm rửa!”

Tô Oản Oản nhìn Cẩm Sắt ánh mắt sáng ngời giống như con sói đang rất đói bụng, hận không thể một miếng đem Tô Mộ Bạch nuốt vào.

“Thế thì có làm sao!” ánh mắt Cẩm Sắt vẫn dán chặt lên khuôn mặt tuấn mỹ kia, hờ hứng trả lời

“Sư phụ ta hắn.. hắn ngoáy mũi xong không rửa tay liền bốc ăn luôn”

“Cái đó cũng không có gì nghiêm trọng, sửa đi là được rồi!”

Cẩm Sắt cứ thế du diêm bất tiến (thành ngữ : nước đổ đầu vịt), Tô Oản Oản đành phải xuất tuyệt chiêu, nàng ra vẻ thần bí nhìn Cẩm Sắt một cái, hạ giọng nói:“Ta nói nhỏ cho ngươi biết, thật ra sư phụ ta hắn… là đoạn tụ *……”

(*) câu này đầy đủ là đoạn tụ chi phích : tình yêu cắt áo điển tích về tình yêu đồng giới của một vị vua Trung Quốc. ý chị ấy là sư phụ nhà chị e hèm có vấn đề …

Vừa dứt lời, lỗ tai nàng liền bị kéo ngược lên, tiếp đó một giọng nam trầm ấm khẽ gằn vào tai nàng “Sư phụ ngươi vẫn còn ở đây đấy”

“A a đau quá!” Nàng oán giận kêu “Ta là vì tốt cho người thôi, vạn nhất người bị lang sói đói khát tấn công thì làm sao bây giờ?”

“Ha ha ha……” Ôn Nam Thế ở bên cạnh cười to “Không hổ là Tô Oản Oản, hình dung rất chuẩn xác. Tô Mộ Bạch, ngươi giống hệt như là tiểu bạch thỏ được bảo vệ vậy ha ha.”

Phút chốc, trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị nguy hiểm. Tô Oản Oản cảm giác được trên đầu hơi hơi lay động, kế tiếp nháy mắt liền nhìn thấy chiếc quạt giấy trên tay Ôn Nam Thế vỡ tan thành hai đoạn, ở trên cột buồm phía sau hắn, rõ ràng là chiếc trâm gài tóc trên đầu Tô Oản Oản.

Tô Mộ Bạch nhướng mắt, vành môi nhếch lên một cái, đoạn đem Oản Oản ôm vào lòng mình. Sư phụ nàng không phải là tiểu bạch thỏ mà chính một con hồ ly đội lốt thỏ thì có

“Nhìn coi, sư phụ nhà ta hắn rất nguy hiểm đó.” Nàng vẫn không quên hướng Cẩm Sắt cảnh báo.

“Thực xin lỗi Ôn đại nhân, thầy trò hai người chúng tôi không thích bị quấy rầy, xin các vị cứ tự nhiên.” Tô Mộ Bạch ôn hòa nói, một tay cầm lấy cây sào trúc tùy tiện chống đỡ hai bên, thuyền nhỏ lập tức tách khỏi thuyền hoa chậm rãi tiến ra xa.

Hắn kéo nàng trở lại khoang thuyền, mi hơi hơi nhíu lại “Hừ, lúc nãy nàng nói ta cái gì mà không tắm rửa, cái gì mà dùng tay lấy hỉ mũi ăn?”

“à à, chuyện đó……” Nàng ngắc ngứ muốn chuyển đề tài khác

Hắn đột nhiên xông tới khẽ cắn nhẹ vành tai của nàng, sau đó càng lúc càng dụng lực.

Nàng kinh hô: “Sư phụ, người làm người ta đau quá à!”

Ở trên thuyền hoa Ôn Nam Thế thình lình nghe được một tiếng rên này, tâm không khỏi run lên, trên mặt biểu tình nháy mắt ngưng đọng. Cẩm Sắt cũng không khá hơn là mấy, vẻ mặt đầy sắc bi phẫn.

Trên Thuyền nhỏ Tô Oản Oản bị cắn đau quá, muốn đẩy Tô Mộ Bạch ra, cũng không ngờ được dưới chân bị vướng nên ngã đè lên hắn. Ở phía sau, thuyền nhỏ theo nước gợn chậm rãi xoay chuyển thân thuyền, vừa vặn làm cho nguời trên thuyền hoa nhìn xuyên thẳng vào quang cảnh bên trong khoang thuyền, tất cả đều thấy rõ mồn một không xót tí nào……

Trong Thuyền nhỏ, Tô Mộ Bạch hơi lớn giọng để thuyền hoa nghe thấy “Vẫn còn là ban ngày mà, nàng đã sớm nhiệt tình như vậy, xem ra đêm qua rất vừa lòng.”

Trên Thuyền hoa, một nam một nữ đứng ở mũi thuyền, tay xiết chặt thành nắm đấm nghiến răng nghiến lợi trân trối nhìn

“Tô Mộ Bạch!”

“Tô Oản Oản!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.