Ăn sáng xong, Hoa Tiểu Nhã ôm một quyển sách, sách có tên là “Trường Sinh Giới”.
Trường Sinh Giới? Hoa Tiểu Nhã chép miệng, bên trong có một ít thuật pháp và tâm pháp.
Ví như, Ngự Hỏa Thuật, Phi Hành Thuật, còn có cả thuật phòng ngự và trị liệu đơn giản.
Hoa Tiểu Nhã vỗ vỗ quyển sách, không phải chỉ là Trường Sinh Giới thôi sao! Chỉ cần không phải là Quỳ Hoa Bảo Điển, mình đều dám học.
Ngự Hỏa Thuật dưới con mắt của Hoa Tiểu Nhã, vốn dĩ dùng để nhóm lửa!
Có thể trực tiếp nhóm lửa trong bếp lò, giúp giảm đi phần lớn khí lực lúc nấu cơm!
Cho nên, nàng không có hứng thú nghiên cứu Ngự Hỏa Thuật chút nào! Bởi vì, Phi Hành Thuật tiếp theo đã hấp dẫn nàng mất rồi!
Thứ này tốt đây! Có thể bay được, làm cho đồ vật bay lên, cũng chính là nói, sau này mình gặp nguy hiểm có thể bỏ chạy cũng chưa tính, còn có thể thả mình rơi xuống núi?
Nghĩ tới đây, Hoa Tiểu Nhã không khỏi hưng phấn trong lòng.
Bởi vì vừa mới bắt đầu học, Hoa Tiểu Nhã dường như cách mặt đất không tới nửa thước, nghiêng nghiêng ngả ngả, cơ hồ có thể rớt xuống đất ngay lập tức.
Sau khi ngã xuống lần thứ N, Hoa Tiểu Nhã nổi giận.
Bản thân luôn luôn rất thông minh, không biết tại sao một chút kĩ thuật đánh giáp lá cà nàng học ở hiện đại kia căn bản không dùng được.
Rốt cuộc, sau ba ngày té ngã, Hoa Tiểu Nhã hoàn toàn sụp đổ.
Mặc dù, mỗi lần mình bị thương ở tay hay chân, cũng sẽ được sư phụ lấy lý do ảnh hưởng đến sắc đẹp mà chữa trị cho thật tốt! Nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác vẫn không tự mình nói cho nàng biết, ngự phi như thế nào, thật giống như tất cả đều muốn mình dựa vào sức của chính bản thân mình ——
Mà, mình một ngày đã học xong Ngự Hỏa Thuật, lại ba ngày rồi vẫn không học được Phi Hành Thuật, chuyện này đối với Hoa Tiểu Nhã là đả kích không nhỏ chút nào.
Một tháng sau, Hoa Tiểu Nhã ngẩng đầu nhìn trời hô lớn ——
Bởi vì, nàng bay lên rồi ——
Nhìn mình cách mặt đất càng ngày càng cao, càng ngày càng cao, nàng dường như hưng phấn đến điên luôn!
Lần đầu tiên, nàng có một cảm giác, cảm giác ta là phi công.
Lần đầu tiên, nàng có một loại tráng chí hùng tâm, ta yêu bầu trời xanh yêu ngao du khắp nơi ——
Song, một giây sau, lúc vừa có chút đắc ý, lại đột nhiên mất đà rơi xuống ——
Quả nhiên, bay càng cao, ngã lại càng đau.
Hoa Tiểu Nhã đang suy nghĩ mình sẽ bị đau thành cái hình dáng gì, lại đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc ——
Quả nhiên, sư phụ xuất hiện đúng lúc cần xuất hiện, nếu không, dáng vẻ ngã sấp mặt xuống đất, nàng thật không dám nghĩ tới ——
Được hắn ôm trong ngực, vững vàng hạ xuống đất, Hoa Tiểu Nhã giờ mới phục hồi lại tinh thần ——
“Nàng học Phi Hành Thuật chính là để mình ngã chết hả?” Bạch Trì Hữu hơi tức giận, hay lắm, may mà hắn phát hiện kịp, nếu không, hậu quả thật khó tưởng tượng, lần đầu tiên có người vừa mới học xong Phi Hành Thuật, đã dám bay cao như vậy.
Nha đầu này ngươi nói nàng to gan ư, chi bằng nói lá gan nàng bị phát phì thì hơn!
Hoa Tiểu Nhã rầu rĩ không nói lời nào, trong lòng vốn cảm kích giờ cũng bay biến mất. Trái lại trong lòng lại mơ hồ có chút oan ức.
Không được tự nhiên, cũng không nói gì.
Hoa Tiểu Nhã nhìn gương mặt hắn, hôm nay hắn, không giống dáng vẻ mệt mỏi, y phục xộc xệch, tóc xõa trên vai, còn mặt nạ này, vậy mà cũng không đeo. Kể từ khi mình nhìn thấy gương mặt thực sự của hắn, hắn thường xuyên không đeo mặt nạ, thỉnh thoảng còn chớp chớp đôi mắt hoa đào ấy, câu dẫn mình một phen.
Trong lòng ủy khuất, vẻ quyến rũ của mỹ nam là hắn, cũng thiếu đi phân nửa.
Hoa Tiểu Nhã hậm hực nhìn Bạch Trì Hữu, bĩu môi.
Hoa Tiểu Nhã làm tổ trong ngực hắn, tựa hồ đã thành thói quen. Gần đây, thường xuyên bị hắn ôm tới ôm lui, nàng cũ