Sư Phụ Như Phu

Chương 59: Sư phụ cũng có thể như phu sao




Khóe miệng Bạch Trì Hữu mang theo vài phần lạnh lẽo, bất kể có bao nhiêu nợ phong lưu, hắn cũng có bản lãnh khiến bọn họ hóa thành tro bụi.

Hoa Tiểu Nhã vẫn không dám nói nửa lời, dù sao nàng vẫn cảm thấy, sư phụ hình như hơi, khụ khụ, âm hiểm!

Tối nay hắn, hình như không đúng lắm thì phải?

Chẳng lẽ, hắn cũng biết, có chuyện tơ hồng Nguyệt Lão đó?

Hoa Tiểu Nhã nghĩ tới đây, quyết định ngả bài, “Sư phụ ——”

“Ừ.”

“Thật ra thì, ta tuyệt đối không tin tưởng Nguyệt Lão.”

“Ta cũng không tin.”

Hoa Tiểu Nhã bĩu môi, vậy thì tốt, “Cái đó, sư phụ, chuyện tơ hồng đó, sư phụ đừng tưởng thật.”

“Hả?” Bạch Trì Hữu đột nhiên dừng bước, “Tại sao?”

Hoa Tiểu Nhã chớp chớp đôi mắt to tròn kia, “Bởi vì, người là sư phụ của tiểu nữ mà!”

Bạch Trì Hữu khẽ gật đầu, “Sư phụ thì sao?”

“Sư phụ, sư phụ thì không thể làm phu quân nha.” Giọng Hoa Tiểu Nhã nhỏ dần.

Bạch Trì Hữu gài sợi tóc hỗn loạn của nàng ra sau tai, động tác vừa mập mờ vừa thuần thục, giọng hơi khàn mang theo vài phần say lòng người, “Ai nói với nàng, sư phụ không thể làm phu quân?”

Trái tim Hoa Tiểu Nhã phút chốc đập thình thịch!

“Cái đó, sư phụ, người đang nói đùa à?”

“Ta rất nghiêm túc.” Mái tóc dài phủ xuống bờ vai Bạch Trì Hữu khẽ lay động trong làn gió đêm, “Nhã Nhã, sư phụ cũng có thể như phu.”

Gương mặt Hoa Tiểu Nhã nháy mắt ửng hồng, hắn nói gì, hắn nói gì cơ?

Sư phụ cũng có thể như phu, sư phụ cũng có thể như phu ——

Trong đầu nàng, chỉ quanh quẩn câu nói này, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại ——

Cứ như thế, nàng trở về tiểu viện thế nào, đi vào phòng ra sao, nàng vẫn có chút mơ hồ không rõ!

Nằm trên giường, Hoa Tiểu Nhã cứ nghĩ mãi, không phải hắn nói đùa chứ?

Nhất định là đang nói đùa.

Nếu không phải là đùa, hắn nói thế nào, sư phụ cũng có thể như phu? Sư phụ cũng có thể như phu? Làm sao có thể?

Đè nén trái tim đập rộn ràng của mình, Hoa Tiểu Nhã tự giễu cười nhẹ, làm sao chứ, tự mình đã biết là vậy mà!

Người mình thích là Lạc, vậy nên, nàng tin, mình chỉ kinh ngạc mà thôi!

Cả đêm không ngủ, khẳng định sáng ngày thứ hai sẽ biến thành mắt gấu mèo.

Đợi tới sáng thức dậy, sau khi rửa mặt xong xuôi, muốn đi gặp sư phụ mình một chút, nhân tiện thỉnh an luôn.

Bạch Trì Hữu ở phòng ngay chỗ khúc quanh với phòng nàng, thật ra thì cũng là cách vách với nàng, nàng đi tới sân, xa xa đã nhìn thấy Bạch Trì Hữu nằm trên ghế xuân thu sưởi nắng, áo trắng của hắn khô ráo, giống như tiên giáng trần vậy.

Y phục của hắn, dường như vĩnh viễn không bao giờ bẩn.

Hoa Tiểu Nhã khẽ lắc đầu, mỗi sáng sớm thấy hắn lười biếng nằm sưởi nắng dường như cũng đã thành một thói quen!

Nhưng, sư phụ của mình dường như quá lười mà. Vốn dĩ hắn thuộc loại có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi.

Hoa Tiểu Nhã vừa muốn mở miệng kêu sư phụ, liền nghe thấy giọng nói mềm mại của một cô gái.

“Trì Hữu, ta chuẩn bị xong rồi.”

Là nàng ấy, nữ nhân nhảy múa ấy! Nàng ấy cũng ở đây sao!

Mà nàng ta dường như gọi còn vô cùng thân thiết, Trì Hữu ư?

Nàng ta và sư phụ rốt cuộc có quan hệ thế nào? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của nàng ta, rõ ràng cũng ở ngay trong tiểu viện này! Nói không chừng còn cùng một gian với sư phụ.

Trong lòng Hoa Tiểu Nhã phút chốc có một cảm giác đau xót, cảm giác khí lực toàn thân như bị hút hết vậy.

Cười tự giễu, Hoa Tiểu Nhã, mi làm sao vậy?

Ghen ư?

Tại sao lại ghen?

Hắn chỉ là sư phụ thôi mà!

Dẩu môi, sải bước đi về phía Bạch Trì Hữu.

“Sư phụ.” Mỉm cười, lại mỉm cười.

Bạch Trì Hữu cuối cùng cũng mở mắt, nhìn Hoa Tiểu Nhã rồi khẽ gật đầu, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vành mắt hơi sưng đỏ của nàng.

“Tới đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.