Sư Phụ Như Phu

Chương 50: Nữ nhân kia




Nhìn lại Bạch Trì Hữu, hắn lại vẫn ở đây ngẩn ngơ nhìn cô gái đang nhảy múa.

Quả nhiên, sức hấp dẫn của mỹ nữ thật đúng là to lớn, người có thể khiến cho sư phụ mình, Thiên sư đại nhân nhìn không chớp mắt như vậy, thật không đơn giản.

Bĩu môi, Hoa Tiểu Nhã cảm thấy, không còn tâm tình xem ca múa nữa.

Đúng lúc này, Hách Liên Kình Thương trở lại Đại điện.

Hoa Tiểu Nhã nhìn Hách Liên Kình Thương, cảm giác sắc mặt của hắn không được tốt lắm, đoán chừng hắn và Hách Liên Kình Thiên vừa mới nói gì đó không hay.

Hơn nữa, nếu không lầm thì còn liên quan đến mình.

Đúng lúc đó, Hách Liên Kình Thiên cũng ngồi xuống nhìn về phía Hoa Tiểu Nhã.

Bốn mắt giao nhau, hơi lúng túng.

“Ngươi cũng rất quen thân với hắn?” Giọng nói Bạch Trì Hữu cuối cùng cũng vang lên.

Hoa Tiểu Nhã cụp mắt, thấy sư phụ cuối cùng cũng hồi thần, lúc này mới ngượng ngùng cười một tiếng, “Không tính là quen.”

Bạch Trì Hữu khẽ lắc đầu, Hoa Tiểu Nhã lại đột nhiên nói, “Hình như sư phụ thấy rất hứng thú với nữ nhân này nhỉ.”

“Có sao?”

“Không có sao?”

Bạch Trì Hữu nhấp một ngụm rượu, Hoa Tiểu Nhã tiếp tục nói, “Thật ra thì, cái sư phụ muốn, chỉ cần nói một tiếng với lão hoàng thượng đó, ông ta chắc chắn lập tức dâng lên, nếu như sư phụ không muốn mở lời, đồ nhi đi nói giúp người?”

“Nhiều chuyện.”

“Sao sư phụ lại nói ta nhiều chuyện chứ? Ta có ý tốt mà!” Hoa Tiểu Nhã bĩu môi.

Chỉ nghe từng tiếng hít vào, Hoa Tiểu Nhã nhìn sang Bạch Trì Hữu ——

Thì ra là, khăn sa trên mặt vũ nữ đã rơi xuống ——

Sắc mặt Hoa Tiểu Nhã trắng nhợt, là nàng ——

Bạch Trì Hữu híp mắt, con ngươi như xem xét kỹ càng.

Nữ nhân cúi người chào, như có như không liếc mắt nhìn Bạch Trì Hữu và Hoa Tiểu Nhã.

Hoa Tiểu Nhã né tránh, ngồi quay lưng lại.

Cảm giác Hoa Tiểu Nhã không bình thường, Bạch Trì Hữu giữ lấy thân thể hơi phát run của Hoa Tiểu Nhã, vội hỏi, “Sao vậy, có phải không thoải mái hay không?”

Hoa Tiểu Nhã lắc đầu, “Nàng ấy, nàng ấy chính là quỷ mà sáng sớm hôm nay ta gặp, ở hồ tắm đó.”

Hoa Tiểu Nhã cuối cùng cũng hiểu rõ, Bạch Trì Hữu giúp Hoa Tiểu Nhã ổn định lại thân thể, sau đó đứng lên ——

Vốn dĩ, tất cả mọi người đang nhìn khuôn mặt tươi đẹp của nữ tử, gương mặt tinh tế giống như tiên tử, cao quý thanh thuần lại thêm vài phần nhu nhược. Một bộ váy sam màu trắng, chiếu rọi khiến vóc người hoàn mỹ của nàng vô cùng chói mắt.

Bạch Trì Hữu sải bước đi tới, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi tới đối diện nữ tử.

Nữ tử mỏng manh khẽ cười, ánh mắt nhìn Bạch Trì Hữu, lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, “Trì Hữu, muội đã trở về.”

Đôi mắt Bạch Trì Hữu, cuối cùng cũng có mấy phần mềm yếu, gật đầu một cái, “Trở lại thì tốt rồi.”

Mọi người đều đồng thời nhìn về phía Hoa Tiểu Nhã, Hoa Tiểu Nhã bị nhìn vô cùng không tự nhiên, những người này nhìn mình như vậy làm gì? Giống như mình bị người kia vứt bỏ vậy.

Đáng ghét.

Hoa Tiểu Nhã cũng không màng tới mọi người, cứ uống rồi lại uống.

Sau khi yến hội kết thúc, Bạch Trì Hữu đưa Hoa Tiểu Nhã tới một viện nhỏ trong Liên Thành.

An bài cho Hoa Tiểu Nhã trong viện xong, Bạch Trì Hữu liền bỏ đi. Lúc sắp đi, chỉ nói một câu: ta có chút việc phải xử lý.

Hoa Tiểu Nhã suy đoán, có lẽ Bạch Trì Hữu kín đáo gặp nữ nhân kia rồi.

Vì đám cưới của Thái tử, khắp nơi vui mừng, cho nên, Liên Thành vô cùng náo nhiệt, bây giờ, đã là sẩm tối, Hoa Tiểu Nhã muốn ra ngoài đi dạo, thấy trong viện cũng không có ai khác, Hoa Tiểu Nhã bèn mở cửa lớn đi trên đường cái Liên Thành.

Đám người náo náo nhiệt nhiệt, có ngâm thơ đối ẩm, có thả đèn bên sông.

Hoa Tiểu Nhã vẫn chưa thay xiêm áo, cho nên, chỉ có thể mặc váy sam xanh biếc mà đi, trang phục hôm nay của nàng có hơi sặc sỡ, có công tử nhà giàu đi qua huýt gió về phía nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.