Sư Phụ Như Phu

Chương 140: Cầu nhân duyên 1




Tịch lão này là lão nhân duyên chuyên tính ngày tốt xấu, còn một điểm nữa, tiên đan lão luyện cũng là thứ Lôi Diệc Thương không thể sánh bằng!

Tịch lão lúng túng muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia của Lôi Diệc Thương, lão bất đắc dĩ, đưa tay lên bấm bấm độn ngày hoàng đạo.

Vừa cầm lên xem, càng xem càng hưng phấn!

“Chuyện này, ba mươi ngày tới lại không có lương thần cát nhật!?” Làm ra vẻ đáng tiếc nhìn về phía Lôi Diệc Thương, lắc đầu tiếp tục lật xem, “Hây, sau một tháng nữa lại có một ngày lương thần cát nhật!”

“Đưa đây.” Sắc mặt Lôi Diệc Thương cơ hồ có chút biến thành màu đen! Cầm lấy quyển sách ngày hoàng đạo nhìn lại, sắc mặt càng thêm đen! “Vậy thì ngày đó đi.” Chỉ vào một nơi trên quyển sách, giọng Lôi Diệc Thương lạnh đi.

“Tốt, tốt!” Tịch lão vội vàng gật đầu ngay! Bạch Trì Hữu à! Lão đầu ta đã tận sức vì ngươi rồi! Không ngờ ông trời cũng giúp ngươi!

“Còn bao lâu nữa?”Hoa Trung Nguyệt chớp chớp mắt.

“Năm mươi ngày!” Tịch lão vuốt chòm râu đã hoa râm, âm thầm cười trộm! Vừa đúng chín mươi chín năm, không có gì bất ngờ xảy ra, công pháp của tiểu tử Bạch Trì Hữu kia có thể hồi phục lại rồi!

Con của Thiên đế sắp có hỉ sự! Thiên đế đương nhiên là vui vẻ cười không khép được miệng

Cho nên, bất kể là Thiên giới hay phàm giới, từ tiên đến yêu, người người đều biết: Lôi Diệc Thương này sắp lấy vợ!

Hình Hỏa híp mắt, nghe được tin tức kia, y không chút khiếp sợ, chỉ có điều, biết được đối phương là ai, trên người y lại lạnh đi không ít.

“Vương, chuyện này… có khi nào sẽ truyền tới tai Bạch Trì Hữu không?” Lãnh Họa Thu liền vội vàng hòi.

Hình Hỏa lắc đầu, “Truyền lệnh xuống, ai dám nói chuyện này, giết không cần xử.” Y thở dài, “Chưa tới ngày cuối cùng, đừng cho hắn biết!”

Hoa Trung Nguyệt ngồi trên vầng trăng, hai chân đung đưa, ánh mắt có hơi mơ hồ bất định. Không biết tại sao, hơn một tháng gần đây, nỗi buồn trong lòng nàng càng ngày càng nặng.

Chẳng lẽ là vì mình sắp lấy chồng?

Nàng lắc đầu, nàng cũng không rõ mình bị làm sao nữa, thật giống như đang mong đợi, nhưng cũng không phải mong đợi chuyện thành thân.

Về phần mong đợi cái gì, nàng cũng không biết!

Hơn nữa chỉ mấy ngày nữa là tới ngày thành thân, nàng cứ thấy Lôi Diệc Thương là lại muốn trốn tránh, cho nên luôn tìm đủ loại lí do để kiếm cớ tránh mặt y.

Bằng không, nàng vốn là Hoa Trung Nguyệt, trốn trên vầng trăng, nàng cũng sẽ không bị phát hiện!

Ngồi ở đây, mặc dù yên lặng, nhưng trong lòng nàng lại thư thái hơn rất nhiều.

Tại sao luôn muốn trốn tránh nhỉ? Trước kia chẳng phải mình rất thích Thương ca ca sao? Hoa Trung Nguyệt hỏi đi hỏi lại bản thân mình.

“Aiz…” Hoa Trung Nguyệt thở dài, “Tại sao mình vẫn cảm thấy hình như có nơi nào đó trống rỗng?!” Tựa đầu dựa vào vầng trăng, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ…

Khóe môi nhếch lên, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu hiện lên một nụ cười, vỗ tay một tiếng, nàng bay về phía Nhân giới…

“Á, nha đầu, sao ngươi lại tới đây?” Tịch lão tò mò nhìn Hoa Trung Nguyệt, lộ vẻ kinh ngạc.

“Ta muốn tới cầu nhân duyên!” Hoa Trung Nguyệt nhìn Tịch lão, nhoẻn cười, “Nghe nói Tịch lão có một cầu Nhân Duyên, chỉ cần ta thành tâm sẽ có thể nhìn thấy một nửa của ta!”

Khóe miệng Tịch lão run run, “Làm sao ngươi biết?”

“Ta đã nghe ca ca nói trước rồi!”

Tịch lão thở dài, được lắm Hoa Trung Vĩ! Lại đẩy ta ra làm pháo thí cơ đấy! Tự ngươi sợ muội muội không hạnh phúc, mới nói ra phải không!

“Có điều, vật này, cũng không nhất định sẽ linh nghiệm, cho nên ngươi chỉ nên xem một chút cho vui thôi.” Tịch lão nói xong, đưa tay lên, trước bồ đoàn hiện ra một quả cầu nhân duyên cực lớn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.