Sư Phụ Như Phu

Chương 13: Coi thường nữ nhân




Toàn thân hắn mặc cẩm bào màu đen, chiếu rọi ngũ quan vốn cương ngạnh giống như Tu La địa ngục.

Lạnh, hận.

Hách Liên Kình Thương chậm rãi cởi áo ngoài, đi tới giữa sông, nước ở thác nước này vô cùng ấm áp, hắn từ từ nhắm mắt cảm nhận thứ cảm giác run sợ khi bị nước cuốn trôi!

Trời đã tối rồi!

Hách Liên Kình Thương tựa đầu vào một tảng đá lớn, ánh mắt lãnh ngạnh đảo qua bốn phía.

Hắn mỗi lần chỉ muốn ngâm mình một lát rồi lên!

Sự sợ hãi vẫn khiến cho thời gian ngâm mình dưới nước của hắn cũng không quá dài.

Không ngừng sợ hãi, còn có chán ghét!

Nước bỗng giống như ma quỷ, nó có thể thôn tính linh hồn con người. Làm cho người ta càng thêm oán hận ——

Hách Liên Kình Thương chậm rãi đi về phía bờ bên kia, đột nhiên, cách đó không xa, hắn thấy hình như có một người!

Tóc dài tung bay, là nam nhân hay nữ nhân? Là người chết hay người sống?

Chẳng lẽ, là người bị chết đuối sao?

Không đúng, người chết không ngồi ở đó, nhưng, sao nơi này lại có người, hắn thế nhưng bởi vì khẩn trương mà không phát hiện ra!

Chậm rãi đi về phía người nọ, hắn nắm thật chặt nắm đấm, cầm lấy thanh chủy thủ đề phòng bất kì tình huống nào.

Lạnh, rất lạnh.

Sát khí, đằng đằng sát khí.

Hoa Tiểu Nhã mở to mắt, đột nhiên đối diện với một đôi mắt thật sâu.

Bất giác sợ run cả người, hắn là ai vậy?

Thì ra, là một nữ nhân!

Hách Liên Kình Thương cười lạnh, nữ nhân? So với nam nhân càng âm hiểm! Càng giảo hoạt!

Nụ cười nhạt khiến Hoa Tiểu Nhã cũng không đoán được ý định của hắn.

“Ngươi là ai?” Hoa Tiểu Nhã lạnh lùng nhìn người trước mặt tuy rằng thực anh tuấn, nhưng một nam nhân vô cùng lạnh lùng, khí lạnh trên người hắn, cơ hồ có thể đông chết người! Đúng là bởi vì khí tức trên người hắn làm cho nàng có một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Nam nhân lạnh lùng, giống như Lạc.

Ánh mắt Hoa Tiểu Nhã hiện lên sát khí và tuyệt vọng.

Hách Liên Kình Thương vốn định rời đi, lại bị ánh mắt sát khí của nàng bắn thẳng đến thì thoáng kinh ngạc.

Nữ nhân này, thân phận ra sao, vì sao trên người có thể có sát khí lạnh đến thế? Chẳng lẽ, là người phái tới ám sát mình?

“Vì nhiệm vụ, quả nhiên nữ nhân chuyện gì cũng có thể làm ra!” Hách Liên Kình Thương nhìn lướt qua cổ và hai vai trắng nõn bóng loáng của nàng lộ ra trên mặt nước, cười nhạt!

Hoa Tiểu Nhã khẽ cắn môi, cơ hồ không chút nghĩ ngợi, một liên hoàn cước từ trong nước vọt lên.

Đối mặt nam nhân háo sắc, nàng bỗng nhiên ngây ngốc! Đối mặt nam nhân lạnh lùng, nàng bỗng nhiên ngây ngốc! Đối mặt nam nhân coi thường mình, nàng bỗng nhiên không còn ý thức!

Cho nên, vào giờ phút này, nàng thầm nghĩ ra tay giáo huấn nam nhân tự cao tự đại này!

Hách Liên Kình Thương thấy nàng nói ra tay là ra tay, vội vàng tránh né, bắt lấy chân ngọc của nàng, vận dụng nội lực, nàng giãy thế nào cũng không ra!

Hoa Tiểu Nhã đỏ mặt, chân còn lại đỡ được trảo lực của hắn rồi đá ngược lại về phía hắn.

Hách Liên Kình Thương sớm có phòng bị, nhưng vẫn bị nàng thoáng cái túm lấy ngực!

Buông chân ngọc của nàng ra, bỗng chốc thuận tay ôm nàng vào trong ngực.

Hoa Tiểu Nhã thấy thế, cười lạnh, cứ như vậy thuận theo một chút ——

Hách Liên Kình Thương toàn thân cứng đờ, cảm giác được trước ngực mềm mại, cơ hồ khiến hắn hơi giật mình dừng lại!

Nhiều năm như vậy, không có nữ nhân nào có thể đến gần thân thể hắn. Không nghĩ tới, một lần sảy chân để hận nghìn đời a!

Thấy toàn thân hắn cứng đờ, Hoa Tiểu Nhã âm thầm cười lạnh trong lòng, sắc nam đi! Chân thẳng tắp của nàng húc tới chỗ dưới của hắn, khi sắc mặt hắn trở nên có phần tím ngắt mà cong người lại, thêm một chưởng nhằm vào ót hắn ——

Rốt cục, hắn nặng nề ngã xuống nước ——

Trước khi ngất đi, Hách Liên Kình Thương trong lòng thầm ảo não! Quả nhiên, nữ nhân đều không đáng tin! Quả nhiên, tâm địa độc ác! Quả nhiên, mình đã coi thường nữ nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.