Sư Phụ Như Phu

Chương 10: Ai lớn hơn ai




Hoa Tam Nương ngồi trên ghế chủ tọa của mình cũng ngây người, cười cả ngày, từ lâu đã mệt tới chết, hiện giờ, quả nhiên là môi đỏ mọng không thể cong lên được nữa. Ánh mắt vô thần.

Hết rồi hết rồi, nha đầu này, sao lại đột nhiên nổi điên.

Ta nuôi dưỡng nữ nhi này nhiều năm như vậy, sao ta lại không nhận ra?

Chỉ là, mộng phát tài của ta……

Tan thành mây khói, tất cả tan thành mây khói.

Hoa Tam Nương nhất thời cảm thấy sét đánh ngang tai.

“Hì hì……” Tiếng cười vui vẻ như chuông bạc, làm cho các nam nhân hoảng sợ đột nhiên hơi chút yên tĩnh an tâm.

“Ai muốn lấy ta?’ Hoa Tiểu Nhã chạy về phía một nam tử, nam tử lúc này sớm đã không còn tao nhã.

“Vừa rồi là ngươi nói, yêu ta, như sông lớn, sóng cả tuôn trào sao?” Hoa Tiểu Nhã không cười thì thôi, cười thật sự có chút kinh hãi.

Nhất thời, nam tử sợ tới mức trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

Như vậy không khỏi bị dọa?

“Vừa rồi là ngươi nói, nước sông có ba nghìn gáo, chỉ cần một gáo mà thôi sao?” Hoa Tiểu Nhã ôm lấy cánh tay nam tử kia, “Ta rất hài lòng nha.”

Nam tử bị dọa nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Mọi người thấy nam tử này đã chạy trốn thành công, cũng đều ầm ầm đứng dậy, chạy ra ngoài.

“Quay lại, quay lại.” Hoa Tam Nương lúc này mới như trong mộng tỉnh lại.

Những người này đều là thần tài của ta a.

“Các ngươi vừa rồi không phải đều là nguyện ý lấy nữ nhi của ta sao? Hoa Tam Nương đấm ngực giậm chân, nhất thời có cảm giác muốn tự sát. Nhiều thần tài như vậy, đều chạy trốn.

Hoa Tiểu Nhã nhìn thấy ở trong đại sảnh vẫn còn một nam tử đứng dựa vào tường, sửng sốt.

Sao còn một tên không đi?

“Ngươi có cưới ta hay không?” Hoa Tiểu Nhã chỉ vào nam tử hỏi.

Nam tử mặc một thân bạch sam, tóc cũng tùy ý buộc lại bằng một dải lụa tơ tằm. Một bộ dáng vân đạm phong khinh.

Diện mạo đủ tuấn mỹ, lá gan cũng đủ lớn.

Có điều, hắn là ai vậy?

Nam tử khẽ cười.. “Hoa tiểu thư, nếu ta nói nguyện ý lấy nàng, không biết nàng có đồng ý hay không?”

Một câu, Hoa Tam Nương nín thinh không còn khóc lóc ầm ĩ nữa. Đôi mắt mang theo hi vọng mới vừa tan biến kia, nhìn về phía nam tử trong góc tường.

Tuấn mỹ, vừa đủ. Trên người đầy tơ lụa, ngọc bội. Vô giá. Giàu có, vừa đủ. Nếu hắn đồng ý lấy Hoa Tiểu Nhã, sẽ càng đủ.

Một đám lính tôm tướng cua đi rồi, chỉ còn lại Tam thái tử Long Vương. Không tồi, không tồi.

Hoa Tam Nương gật đầu, hài lòng.

“Nếu như, ta nói không gả?” Hoa Tiểu Nhã cũng có chút kinh ngạc.

“Từ xưa, hôn nhân vốn là tuân theo lệnh của cha mẹ, lời của mai mối.” Nam tử nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Tam Nương.

Chỉ thấy, Hoa Tam Nương liều mạng gật đầu.

“Mẫu thân, người bằng lòng sao?” Hoa Tiểu Nhã nhìn về phía Hoa Tam Nương ánh mắt mang theo ủy khuất.

Bà ấy lại định gả nàng cho một nam tử lai lịch không rõ ràng sao?

“Công tử này diện mạo xuất sắc, lại giàu có, tao nhã, quan trọng là đồng ý lấy con. Sao ta không bằng lòng?” Hoa Tam Nương làm ra dáng vẻ đó là chuyện đương nhiên.

“Chỉ cần người đồng ý là có thể?” Hoa Tiểu Nhã không nói gì, tốt xấu gì nàng mới là người trong cuộc có phải không.

“Đương nhiên, ai bảo ta là mẫu thân của con chứ?” Ánh mắt Hoa Tam Nương mang theo tự hào.

“Không biết, mẫu thân và thiên sư, ai lớn hơn ai.” Hoa Tiểu Nhã tựa như đang nói chuyện một mình.

“Chuyện này, đương nhiên là thiên sư.” Hoa Tam Nương có dự cảm không hay, nhưng vẫn phải trả lời như vậy.

“Mạng của con, là thiên sư cứu được, cũng đã nói, Tiểu Nhã là thuộc về thiên sư. Tất cả phải do ngài làm chủ.” Hoa Tiểu Nhã, không có cách nào khác, chỉ có thể đem thiên sư ra. Hiện giờ, nàng không muốn thành thân.

“Này……” Hoa Tam Nương không phản bác được lời gì, lấy thiên sư ra làm áp lực, mình còn có thể nói gì. Nhưng mà sắc mặt đỏ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.