10
Ta còn chưa kịp hỏi rõ, đã bị Doãn Dạ gấp gáp chạy về bắt được.
Ta lắc người muốn trốn nhưng đã bị bàn tay to của hắn tóm được, ôm trong vòng tay của mình. Giờ phút này, khuôn mặt tuấn mỹ của Doãn Dạ cực kỳ vui vẻ, ta không biết vì sao hắn lại vui vẻ như vậy, chọc chọc hắn: "Người có chuyện gì vậy?"
Hắn đưa ta trở lại phòng, không nói hai lời mà cho ta uống m // á// u.
Vật cực tất phản*, chắc Doãn Dạ sẽ không để ta ăn no uống say rồi bỏ mặc ta đâu há?
*ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại
Ta vừa nuốt nước miếng, vừa khóc lóc: "Sư phụ, ta còn chưa muốn c/// h/// ế///t!"
Doãn Dạ ôm ta ngồi lên đùi hắn: "Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Hắn gõ đầu ta một cái: "Bây giờ nàng cần được bồi bổ cẩn thận."
Ta nửa tin nửa ngờ, sau khi ăn no uống đủ, ta lại cảm thấy lá trên đầu giật giật.
Ta sợ tới mức nhảy ra khỏi người Doãn Dạ: "Nó lại không nằm trong tầm kiểm soát của ta!"
Doãn Dạ trấn an ta: "Nhiễm Nhiễm ngốc, tất nhiên là nàng không thể khống chế nó rồi, bởi vì đây là con của chúng ta."
Tam quan của hoa bị nứt.
Ta lại có con với Doãn Dạ?
Một bông hoa, và một thượng tiên?
Nói ra, ai tin chứ.
Nhưng ta vẫn chạm vào lá trên đầu, nó đã mạnh mẽ hơn hôm qua.
"Người ta mang thai trong bụng, vì sao ta lại ở trên đầu?" Ta không nhịn được hỏi ra câu hỏi từ trong linh hồn.