Tả Thanh Long hữu Bạch Hổ, trước ngực treo chữ Dũng, trên đầu đội cái đấu, tôi không tin số mình lại phải cô quả cả đời. Tâm My vừa về đến nhà liền lao ngay vào diễn đàn...
[Các tỷ muội ơi, cùng bàn về nụ hôn đầu của mọi người nào]
Nụ hôn đầu, môi tình đầu, đêm đầu tiên... Những vấn đề này luôn là những đề tài muốn thuở trong các diễn đàn.
Tống Thư Ngu tắm xong, vừa lau đầu vừa nhảy vào diễn đàn xem tên nhóc Gấu hung bạo đang ba hoa: Địa điểm nơi mọi người trao nụ hôn đầu có lãng mạn không? Lúc nói chuyện có xúc động không? Có dậy sóng đầy kích động giống mình không? Ôi mẹ ơi, con sắp bị hôn mất mạng rồi. Cứ tưởng lần đầu tiên sẽ rất bình thường, ai ngờ lần thứ hai cũng vẫn vậy! Tân lang của em ơi, chẳng lẽ sau này em phải mang bình ôxy di động theo người?
Anh không nhịn nổi cười, bắt đầu gõ: Ranh con, trái đất này rất nguy hiểm...
Đột nhiên như tỉnh ngộ, anh xóa mấây chữ đó đi rồi gọi điện thoại cho cô.
Cuộc điện thoại đầu tiên của Tống Thư Ngu và học trò Hà Tâm My sau khi đã xác định quan hệ.
“Anh về nhà rồi, tắm rồi.”
“Ừ, ừ, thế thì tốt”, Tâm My tay còn đang đánh máy lách tách, thuận miệng trả lời cho xong.
“... Đang làm gì vậy?”
“Ừm, lên mạng tìm tài liệu”, cô chợt sững người một lúc. Diễn đàn chính là chứng cứ cuối cùng, tuyệt đối không được để ai biết.
“Tìm tài liệu?”, Tống Thư Ngu không tin, ấn F5, quả nhiên, Gấu hung bạo vẫn đang buôn dưa lê bán dưa cà: Haizzz, bãi cỏ cạnh sân bóng rổ nhiều muỗi thế nào các cậu có biết không, anh ta hôn xong thế mà tớ vẫn còn đang cười, chợt nhìn thấy trên mặt anh ta có một mụn đen, ngứa tay quá liền nặn ra luôn. Trong lúc đầu óc tên đó còn đang lâng lâng thì tớ tưởng bị ép hôn nên cáu tiết tát cho hắn một phát, hức, rồi thấy máu me be bét trên tay...
Trên đầu Tống Thư Ngu bỗng mây đen kéo đến xám xịt. Hà Tâm My vẫn đang bô bô nói lảng trong điện thoại: “Mai tôi có việc, nên hôm nay phải chuẩn bị. Anh tắm rồi không đi ngủ à?”.
Anh nhìn đồng hồ, còn chưa tới mười giờ: “Em không muốn nói chuyện với tôi sao?”.
“Cái gì cơ?”, Tâm My ngồi mỏi quá, khuỵu người xuống ghế “Chỉ là thuận miệng nên hỏi vậy thôi, anh muốn nói chuyện gì, tôi tiếp anh”.
“... Bình thường hay nói chuyện gì?”, anh tránh chuyện yêu đương quá xa rồi.
“Bình thường? Thì nói chuyện ngày hôm đó thôi.”
“Vậy cùng tôi nói chuyện hôm nay chúng ta đã làm những gì nhé?”
Tâm My mếu máo: “Đại ca à, hình như lúc ăn cơm chúng ta đã nói chuyện này rồi mà”.
Tống Thư Ngu cười, thật ra cũng chỉ muốn nghe cô quang quác một thôi một hồi mà thôi.
Hơi thở mơ hồ của anh dường như có một sức mạnh khiến cô thấy an lòng, Tâm My ghé sát tai nghe, đôi môi bất giác cong lên, hơi ấm khi anh khóa chặt môi cô như đang trở lại, tràn dâng toàn bộ cơ thể.
“Không có chuyện gì nói nữa, tôi cúp máy đây”, cô vội vuốt mặt, nóng phỏng tay, “Vậy, anh... anh ngủ sớm”.
“Ừ, sáng mai tôi tới đón em.”
“Được... Không được”, cô nhảy cẫng lên, “Đừng đến, đừng đến”.
Anh lập tức hiểu ý đằng sau lời từ chối đó: “Tôi sẽ đợi em ở cổng phía nam”.
“Được. Vậy ngủ sớm nhé. Bye bye”, cô chờ đợi, “Sao anh không tắt máy?”.
“Tôi đợi em tắt trước.”
Chẳng hiểu sao câu nói đó của anh lại khiến nơi nào đó tận sâu trái tim cô như tan chảy, Tâm My lặng người không nói được lời nào. Trước đây khi nói chuyện với Tôn Gia Hạo, anh ta luôn là người tắt máy trước, nhanh chóng gọn gàng, không hề do dự.
Tôi đợi em tắt trước...
“Tâm My?”, anh thắc mắc hỏi.
“Ừ, ừ, vậy tôi tắt máy đây, bye bye”, cô như bị điện thoại làm bỏng tay cuống cuồng dập máy, tim đập rộn ràng.
Gấu hung bạo: Shin Shin, đang gọi Shin!
Shin: Đây.
Gấu hung bạo: (Mặt hưng phấn mắt chóp chớp) Tôi lại bắt đầu một chương mới rồi.
Shin: ... Tôi vẫn đang đợi cô phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Gấu hung bạo: Nếu anh có diện mạo và dáng vẻ của Brad Pitt, cái đầu cùng trí tuệ thâm sâu của Stephen William Hawking, có năng lực tài chính như Lý Gia Thành, tôi sẽ không ngần ngại mà lao tới anh.
Shin: (Mồ hôi túa ra đầm đìa) Đối tượng mới có được những ưu điểm trên không?
Gấu hung bạo: Cũng được lắm, chính là người cầu hôn lần trước tôi kể.
Tống Thư Ngu mỉm cười, vênh váo một lúc, rồi tiếp tục gõ chữ.
Shin: Ừ, chẳng phải nói định từ chối sao?
Gấu hung bạo: ... Chẳng phải anh nói trên đời này rất khó có sự tồn tại của tình bạn khác giới sao? Tôi chỉ có thể biến tình bạn trở thành gian tình.
Tống Thư Ngu gạt mồ hôi.
Gấu hung bạo: Thực ra, anh ấy cũng được lắm. Theo tài liệu thống kê, tỷ lệ tìm được người có thể hôn mình tới tối tăm trời đất là 3,5%, nếu xét công lực hôn của anh ấy, hợp nhau lắm!
Tống Thư Ngu chán nản ôm đầu.
Shin: Có thể hỏi cô đó là tài liệu gì không?
Gấu hung bạo: Là thống kê trên diễn đàn. Ha ha, tôi đùa thôi. Thật ra nếu nghĩ kỹ thấy anh ấy cũng được lắm, biết nhau đủ lâu, tuy không tin lắm chuyện anh ấy nói yêu tôi nhưng tôi quyết định sẽ thử xem sao.
Shin: ... Tại sao lại không tin? Tôi nghĩ, chẳng ai nguyện ở cùng một người mình không yêu suốt nửa đời còn lại.
Gấu hung bạo: Tôi đâu có xinh đẹp, chỉ có thể nói là cũng ưa nhìn thôi, sao có thể gọi mỹ nhân được.
Shin: ... Theo quan điểm cá nhân tôi: Nếu yêu một người thực lòng thì không chỉ yêu một ưu điểm tồn tại độc lập của con người đó mà là yêu sự tổng hòa của cả ưu nhược điểm. Chính là cô ấy, chỉ có thể là cô ấy.
Gấu hung bạo: ... Tôi bắt đầu thấy ân hận rồi, đáng ra tôi nên gặp mặt anh mới đúng.
Shin: Tôi cũng xấu lắm, phải trốn thôi.
“Tống cá trê, anh thích tôi ở điểm gì?”, Tâm My nằm trên sofa ngửa mặt nhìn trời.
Tống Thư Ngu không buồn ngẩng đầu: “Nhiều lắm”.
“Điêu”, cô không vừa ý, “Anh không thấy tôi rất xấu sao?”.
“Ai nói em xấu? Chỉ là cái đẹp của em không lộ thôi.”
Tâm My ngồi “phịch” xuống sofa, xoa mông rồi bật dậy, “Là anh không bình thường hay tôi không bình thường?”.
Tống Thư Ngu đặt tập tài liệu trên tay xuống, xoa cằm vẻ nghĩ ngợi: “Thường thì... giá cổ phiếu càng thấp, thì giá trị của nó sẽ càng bị thị trường đẩy xuống thấp nữa, biểu hiện trước mắt và triển vọng tương lai đều cần trông đợi”.
Tâm My câm lặng: “Xem ra là tôi không bình thường”. Nghĩ một lúc cô không cam lòng liền hỏi: “Bộ ngực bự của tôi anh cũng thích?”.
Anh nghiêng mặt nhìn cô, mỉm cười nói: “Để tôi xem”.
Tống Thư Ngu bước lại quỳ xuống trước sofa: “Cũng thích”.
“Thế còn eo của tôi?”
Tống Thư Ngu kinh hãi: “Em có eo?”.
“Anh cút đi!”
Anh mỉm cười rồi đưa tay ra: “Để anh sờ thử xem nào, trăm nghe không bằng mắt thấy, đạo lý đó mãi mãi không thay đổi”.
“Anh cút ngay”, cô bị anh cù bủn rủn cả rtgười, vừa cười vừa trốn ra sau, “Tống cá trê, đồ giảo hoạt, trừ điểm!”.
Hợp đồng sống thử mà Tống Thư Ngu và Hà Tâm My cùng ký, trong đó có một mục với nội dung: cứ mỗi lẩn vi phạm hành vi gần gũi mà không được sự đồng ý của đối phương sẽ bị trừ 2 điểm, nếu bị trừ tổng cộng 30 điểm sẽ phải làm một việc theo đúng yêu cầu của đối phương.
Tống Thư Ngu đáng thương, đã bị trừ gần 30 điểm rồi.
Tâm My có phần rối trí: “Sao em cứ thấy chúng mình vẫn hệt như trước kia? Vẫn ăn uống nói chuyện, chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là anh ăn nói dịu dàng hơn trước chút xíu thôi”.
“Có thêm một mục em không biết sao?”, anh giật phăng chiếc gối cô đang ôm trước ngực, “Hôn nhau”.
Ừ, thích thật. Tâm My đỏ mặt nghĩ. Thích cảm giác được chạm vào cơ thể anh, thích ngắm đôi mắt long lanh của anh sau mỗi lần hôn nhau.
Cô víu lấy vai anh, hơi thở mạnh dần, thấy anh ghé sát bên tai thì thầm: “Ranh con, hôm nay ở lại nhé”.
Tâm My bỗng từ chối: “Không được, em phải về nhà”. Cô nhìn đồng hồ treo tường, “Thảo nào, đã hơn mười giờ rồi. Tống ‘râu xanh’, cứ qua mười giờ y như rằng mắt anh rẹt rẹt qua rẹt lại ánh nhìn của yêu râu xanh!”.
“Anh đi công tác rồi, em có muốn nhìn tia ấy cũng chả có.”
“Hiếm thế cơ à?!”, cô nghi ngờ, “Công tác mấy ngày?”.
Anh đưa cô chùm chìa khóa dự phòng: “Mấy ngày thôi, thứ Hai về”.
Tâm My lưỡng lự: “Vậy em không cần chìa khóa, đến đây một mình còn ý nghĩa gì”.
Tống Thư Ngu tròn mắt: “Dọn dẹp vệ sinh! Trong phòng giải trí có món đồ ngày nào cũng phải lau một lượt, nhớ phải dùng vải mềm, vải mềm đấy!”.
Lúc Tống Thư Ngu gọi điện hỏi cô có nhớ anh không, Tâm My trả lời đại khái, “Có gì mà nhớ? Quen anh bao lâu nay, anh xuất quỷ nhập thần, bình thường cứ cách mấy hôm lại xuất hiện, em quen rồi!”.
Thực ra, chỗ móng tay mới mọc đã bị cô gặm mòn vẹt.
Trần Uyển truy vấn hỏi có phải cô lại thất tình hay đi coi mặt thất bại hay không, Tâm My thở dài thườn thượt rồi gật đầu cái rụp.
Vừa hay Đậu Đinh chạy tới gọi mẹ nuôi, Tâm My một tay ôm gọn cậu bé, “Đậu Đinh, con mau lớn nhanh, sau này mẹ nuôi ế chồng, đời này sẽ phải trông cậy hết vào con”.
Chồng Trần Uyển cáu: “Đứng đây mà mơ, con trai tôi nhắm con dâu đâu vào đấy rồi. Sau này lão Tống sinh được mỹ nhân sẽ cùng nên duyên với Đậu Đinh”.
Tâm My nghệt mặt: Lão Tống? Chưa hỏi qua ý kiến mình.
Trần Uyển liếc nhìn cô, mỉm cười giải thích: “Mấy hôm nay chuột cống bận thu xếp đối tượng coi mặt cho lão Tống, nghe nói bà mẹ xinh đẹp của cậu ấy cuối năm về nước, thầy Tống lần trước còn nói dù thế nào, nhất định cuối năm nay phải bắt một cô để còn đối phó”.
Tâm My há mồm cứng họng. Tại sao cô không biết? Còn nữa, cái gì gọi là bắt một cô để đối phó?
Cô luống cuống chạy vào nhà vệ sinh để trốn, liền lôi máy ra gọi điện thoại hỏi Tống Thư Ngu: “Tống cá trê, tôi là bị anh bắt để đối phó phải không?”.
Tống Thư Ngu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói câu xin lỗi với người bên cạnh, bước ra ngoài đi mấy bước mới hỏi cô có chuyện gì.
“Mẹ anh cuối năm nay về, thế nên mới tiện tay tóm tôi để đối phó phải không?”, chẳng hiểu sao cô thấy sống mũi mình cay cay, giọng nói cũng thay đổi, “Có bắt cũng phải trả tiền thù lao cho người ta chứ, anh nói thật đi, nếu giá thỏa đáng, xong việc trả tiền tôi là được. Tôi mê muội bị buộc vào tàu cướp, suýt chút nữa còn thất thân, tôi là cái gì chứ hả?”.
Tống Thư Ngu đợi cô xả hết một thôi một hồi, mới từ tốn nói: “Tiền công cả đời phải để anh tính kỹ mới được”.
“Nếu đúng là trả thù lao thì trả cho nhiều một chút, lòng tự trọng của tôi cũng phải tính cả vào. Hơ?”, lúc cô kịp phản ứng lại thì liền lặng người đi, cả đời? “Cái gì? Cái gì mà cả đời?”
“Anh đã nói với em từ trước, kết hôn mới chính là mục đích, tại sao em vẫn không tin anh?”
“Nhưng, nhưng Tần chuột cống nói giúp anh tìm người coi mặt...”
“Là em bảo không được nói cho họ biết, nếu em không thích thì giờ anh sẽ nói với Tiểu Ngũ là chúng ta đang yêu nhau, bảo cậu ấy đừng gây thêm phiền phức cho chúng ta.”
“Thôi không cần”, Tâm My lắc đầu nguầy nguậy, kể cho Tần chuột cống nghe sao? Dòng lệ tuôn trào! Thế chẳng phải tự tìm đến cái chết hả?
“Tâm My, tháng Mười một mặc áo cưới có lạnh lắm không? Không được thì mùa hè?”
“... Tâm My?”
“Em, đợi một chút... “, cô hít một hơi thật sâu thật sâu, “Em thở không ra hơi nữa rồi”.