Đứng ở cửa sân thượng, mọi người đảo mắt nhìn quanh. Ánh nắng chói chang giữa trưa khiến họ phải nheo mắt lại.
Sân thượng rộng lớn được lát gạch đỏ. Mặt trời chính ngọ chiếu thẳng vào càng khiến màu đỏ đâm vào mắt đau nhói.
Khiếp sợ nhất là sân thượng không hề có tường cao bao quanh mà chỉ có một hàng gạch thấp tè, vô cùng nguy hiểm.
Giây phút nhìn thấy con gái đang đứng giữa sân trong chiếc váy trắng nguyên vẹn như buổi sáng, Như Tuyết thở phào một hơi, đồng thời lại đau lòng không thôi trước khuôn mặt bỏ bừng vì nắng và sợ hãi của con. Cô vội vàng bước về phía đó, miệng thốt gọi con:
- Ánh Dương.
- Mẹ, mẹ ơi....Mẹ..e...e... – Vừa nhìn thấy mẹ, Ánh Dương liền giãy dụa kịch liệt, hai tay cố vươn về phía mẹ, vừa khóc vừa gọi to.
Trái tim người làm mẹ đau đớn như trăm ngàn mũi kim xuyên qua. Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con chẳng khác nào từng giọt axit giỏ vào đầu.
Đưa hai tay ra trước, Như Tuyết run run vỗ về con:
- Đừng sợ, mẹ ở đây....Bé con....ngoan...không sợ....
Vừa nói cô vừa vội vàng tiến về phía trước.
Nào ngờ cô mới đi được hai bước, bóng người đằng sau đã lộ diện.
Là người đàn ông mặc bộ đồ tài xế cô đã nhìn thấy, chỉ là khuôn mặt bây giờ không phải lúc đó.
Khuôn mặt lạnh băng và dữ dằn của người đàn ông nhìn chằm chằm Minh Vương.
Trên tay anh ta cầm một sợi dây thừng.
Lúc này mọi người mới chú ý bao quanh bụng Ánh Dương là một sơi dây to mà đầu kia nằm gọn trong tay người đàn ông.
Bảo Ngọc chậm chạp và quyến rũ bước từng bước từ mép ngoài về phía họ.
Dáng đi của cô ta uyển chuyển và uốn lượn không khác gì một con rắn đang trườn đến gần con mồi, mỉm cười nhìn Như Tuyết nói:
- Bình tĩnh....Như vậy không vui chút nào...
Cô ta nhíu mày đảo mắt nhìn chân mọi người rồi duyên dáng giơ tay lên.
Người đàn ông hiểu ý, giật mạnh sợ dây, Ánh Dương liền loạng choạng trượt về sau.
Vài người sợ hãi hét lên, trong đó có Như Tuyết.
- Dừng lại....đừng mà....đừng làm đau con bé. – Cô nghẹn ngào van xin, ánh mắt đau đớn nhìn con. Giờ này cô hoàn toàn thấm thía câu nói “ đánh con mà nhắm vào tim mẹ”.
Bảo Ngọc lạnh lùng nhướng mày thách thức, tay tiếp tục giơ lên, người đàn ông đồng thời tăng thêm lực đạo làm dây thừng càng xiết chặt vào bụng Ánh Dương. Bé đau đớn hét lên, càng giãy dụa kịch liệt hơn.
Như Tuyết cuống cuồng lui lại, hốt hoảng la lên:
- Bé con.....ngoan....ĐỪNG GIÃY DỤA..... – Cô quay sang nhìn Bảo Ngọc khẩn thiết – Đừng làm vậy....Tôi xin cô.....Tôi xin cô mà.....
Cô cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh. Nhưng giờ phút này điều đó không hề có tác dụng, giọng cô vẫn run lên, nức nở nói trong tiếng khóc:
- Bảo Ngọc....người cô muốn là tôi, không phải Ánh Dương....Thả con tôi ra....cô muốn làm gì tôi cũng được.....
- Bảo Ngọc cô nên biết đang làm gì....Thả con bé ra, tôi sẽ coi như không có chuyện gì.
Minh Vương bước lên ôm lấy vai Như Tuyết, cô gần như không đứng nổi vì áp lực của nỗi đau. Hai mắt anh nhìn chằm chằm Bảo Ngọc, giờ phút này anh hối hận vô cùng vì đã nương tay cho cô ta trước đó. Chưa bao giờ anh hận mình vô dụng như bây giờ, vậy mà giọng nói vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Nghe anh nói vậy, Bảo Ngọc cười khích tướng:
- Nhưng tôi lại muốn anh coi như có chuyện gì đấy.
Nói xong, ánh mắt cô ta đột nhiên trở nên sắc bén, giận dữ nhìn anh, phất tay về phía người đàn ông kia. Ánh Dương lập tức bị lôi đến gần mép ngoài cùng kèm theo vài tiếng kêu kinh hoàng.
Như Tuyết khiếp sợ gào lên, tim như nhảy khỏi lồng ngực:
- ĐỪNG....ĐỪNG MÀ.......DỪNG LẠI...DỪNG LẠI NGAYYYYY......
- Đến bây giờ anh vẫn còn dám dùng thái độ như vậy với tôi? Trần Minh Vương, anh có biết tôi rất căm ghét bản mặt đó của anh không? – Càng nói răng Bảo Ngọc càng nghiến chặt vào nhau, hai ngọn lửa đỏ rực như màu gạch sục sôi trong mắt.
Người đàn ông kia phối hợp ăn ý, đưa tay lắc nhẹ người Ánh Dương như đồng hồ quả lắc, thích thú nhìn bé sợ hãi hét lên và nghe rõ tiếng kêu gào của từng người.
- Long Tợn, mày muốn thì nhằm vào tao, đừng có hèn hạ lấy con gái tao ra uy hiếp.
Minh Vương âm trầm nhìn người đàn ông đang nắm lấy Ánh Dương, răng nghiến chặt lại, các khớp tay kêu răng rắc. Chỉ hận không thể xẻ thịt tên đó ngay.
- Đúng vậy, nếu mày là đàn ông thì đến đây đấu tay đôi với tao....Đừng lấy trẻ con ra che chắn. – Quang Tiệp cũng bước lên, rít qua kẽ răng.
Người đàn ông tên Long Tợn đó chính là một đại ca trong giới giang hồ, từng bị Minh Vương xóa sổ băng nhóm, không ngờ hắn ta lại trốn được, bây giờ còn dám giúp đỡ Bảo Ngọc bắt cóc người.
Những lời khiêu khích của hai người không hề khơi gợi một chút cảm xúc trên khuôn mặt lạnh băng của người đàn ông.
Vẫn nhìn chằm chằm Minh Vương từ đầu, trong mắt Long Tợn lóe lên tia ngoan độc như muốn nhai thịt, uống máu anh.
Người đàn ông này là kẻ thù lớn nhất của hắn. Hắn ta vừa hủy hoại địa bàn, cướp đàn em của hắn lại còn chiếm được trái tim người hắn yêu.... Đã thế hắn còn không quý trọng, vô tình đặt tất cả dưới chân nhẵm nát.
Long Tợn yêu Bảo Ngọc từ lần đầu tiên họ chạm mặt nhau trong một vụ làm ăn. Nhưng trong mắt, trong tim cô ta luôn chỉ có Minh Vương. Cho dù hắn có làm gì, có gắn bó với cô ta lâu như thế nào, thậm chí là hi sinh cả tính mạng thì cô ta vẫn không thể yêu hắn.
Có lúc hắn rất hận, chỉ muốn cường bạo cô ta cho rồi nhưng cuối cùng lại không vượt qua được tình yêu hèn hạ của mình.
Hắn biết cô ta điên rồi, điên vì tình nhưng hắn không hề ngăn cản, càng không thể tức giận mà chỉ thương tâm vô cùng bởi chính hắn cũng đang đắm chìm trong thứ tình cảm điên cuồng đó.
Có lẽ do họ cùng là con chiên của tín đồ mù quáng vì tình cho nên hắn có thể hiểu tại sao cô ta làm vậy. Đồng ý giúp cô ta mặc cho biết sẵn tương lai chào đón hắn chắc chắn là cái chết hoặc ngục tù tăm tối.
Bảo Ngọc liếc nhìn Long, vẻ mặt hắn ta vẫn lạnh lẽo và kiên định như tảng đá, sau đó cô ta nhìn Như Tuyết, cười nhẹ nói:
- Được rồi.... Tôi sẽ theo ý nguyện của cô.....Đến đây, tôi sẽ tha cho con cô.
Cô ta dịu dàng đưa tay về phía trước.
Như Tuyết hít sâu một hơi, định dợm bước nhưng tay ngay lập tức bị nắm chặt.
Minh Vương nhìn cô do dự, không nỡ buông ra.
Cô trao cho anh tia nhìn mãnh liệt, trong mắt là quyết tâm rõ ràng, sau đó giật mạnh tay anh, dứt khoát đi nhanh về phía Bảo Ngọc.
Khi chỉ cách cô ta vài bước chân, Bảo Ngọc nhanh nhẹn kéo giật cô về phía mình. Một con dao găm bỗng từ đâu xuất hiện, kề ngay vào cổ cô.
Cô ta vui sướng nhìn mọi người hít một hơi lạnh, quay lại hất đầu ra hiệu Long Tợn thả người.
Không còn sợi dây quấn quanh bụng, Ánh Dương vội vàng chạy về phía mẹ khóc:
- Mẹ, mẹ ơi.
- Đi về phía bố, nhanh lên. – Như Tuyết gấp gáp hét lên với con.
Nhưng Ánh Dương không nghe, liên tục lắc đầu, khóc òa nói:
- Không....không...Ánh Dương muốn ở bên mẹ cơ...
- Ánh Dương ngoan....nghe lời...mẹ không sao đâu...đừng sợ.
Như Tuyết nước mắt rơi như mưa, nhẹ nhàng dỗ dành con. Cô cố gắng với tay đến má Ánh Dương. Ngón tay dính đầy nước mắt của con làm cô đau đớn rụng rời.
- Bé con, ngoan....nhanh lại đây. – Minh Vương cũng dịu dàng giơ tay ra gọi.
Nghe vậy, Ánh Dương nhìn bố rồi nhìn chằm chằm vào mặt mẹ hồi lâu, ôm chặt chân mẹ hơn sau đó dứt khoát chạy nhanh về phía bố.
Minh Vương vội vàng ôm con vào lòng, qua loa vỗ về rồi đưa cho bà Ella. Ánh mắt anh lại quay về phía Như Tuyết đang ở trong tay Bảo Ngọc.
- Tỉnh táo lại đi, cô không muốn làm vậy đâu. – Ánh Dương đã an toàn, Như Tuyết không còn áp lực nặng, dần dần bình tĩnh lại, nắm chặt khuỷu tay của Bảo Ngọc nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Nghe vậy, cô ta liền dí chặt con dao vào cổ cô, sát lại gần nói nhỏ:
- Tôi biết rõ mình đang làm gì. Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp.
Người con gái mình yêu đang ở trong tay người đàn bà mình hận nhất trên đời, Minh Vương sốt ruột đến phát điên, vội vàng hô to lên:
- Bảo Ngọc, rốt cuộc cô muốn gì?
- Anh trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy từ khi nào? – Bảo Ngọc nhìn về phía anh đang nắm chặt tay, hai mắt như muốn phun ra lửa trừng cô ta, sau đó giọng điệu nhẹ nhàng như tơ vang lên – Có phải tôi muốn gì anh cũng đáp ứng?
Âm thanh chưa kịp truyền xa đã bị gió quấn đi. Nhưng giờ phút này ai cũng tập trung cao độ, có thể bắt kịp từng từ cô ta thốt ra.
Mọi người âm thầm hít sâu trước câu hỏi đầy ý nghĩa của cô ta.
- Đúng. – Minh Vương mặt không đổi, lạnh lùng khẳng định.
Ánh mắt Bảo Ngọc chứa tia mất mát nhìn anh, sau đó lấy lại độ cợt nhả, bình thản hỏi:
- Kể cả tính mạng của anh?
Lần này tất cả khiếp sợ nhìn Bảo Ngọc, bà Ella vẫn im lặng từ nãy vội vàng bước lên, nhìn cô ta khuyên ngăn:
- Bảo Ngọc, con điên rồi... đừng làm điều dại dột như vậy, dừng lại đi.
- Đúng vậy. – Minh Vương vẫn bình tĩnh đáp như không có chuyện gì.
Bà Ella nghe xong liền quay phắt về phía con trai không thể tin nổi. Bà vội vàng lắc đầu, sống mũi cay cay gào lên với con:
- CON ĐIÊN RỒI....HAI NGƯỜI ĐỀU ĐIÊN RỒI.... ĐIÊN HẾT CẢ RỒI.... Các người dừng lại...dừng hết lại cho tôi.....CÓ NGHE THẤY KHÔNG?
Lời nói của bà không hề có tác dụng, Minh Vương vẫn lạnh lùng nhìn Bảo Ngọc, bước về phía trước.
- Chỉ cần cô thả cô ấy, tôi sẵn sàng chết ngay lập tức.
Lời anh vừa dứt không khí lập tức ngưng trệ. Mọi người trợn trừng mắt không dám tin những gì mình nghe được. Quang Tiệp cũng sợ hãi, vội vàng kéo tay anh quát:
- Cậu điên rồi.
Minh Vương không quan tâm, nhìn sâu vào mắt anh rồi hất mạnh tay anh ra, bước về phía trước, mắt vẫn nhìn chằm chằm Bảo Ngọc, nghiêm túc hỏi:
- Thế nào?
Thật không ngờ anh có thể trả lời dứt khoát và nhanh gọn như vậy. Thự sự không có lấy dù chỉ một tia do dự hay cân nhắc trong mắt anh. Bảo Ngọc đau đớn nở nụ cười thê lương.
- Anh thực sự có thể chết vì cô ta....vì cô ta.
Cô ta lẩm bẩm nói, đây là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi nữa.
Đờ đẫn nhìn người đàn ông cô từng căm ghét đến nỗi không bao giờ muốn nhìn thấy lần thứ hai trong đời, Như Tuyết nghĩ mình nghe nhầm.
Chỉ khi anh từng bước tiến về phía trước, cô mới liều mạng lắc đầu, nước mắt lại không ngừng chảy ra, quát lên:
- Không cần...tôi không cần anh chết vì tôi....Trần Minh Vương, anh nghe không? Tôi không cầnnnnn.......
Nhưng anh không hề dừng lại, chỉ nhìn cô cười âu yếm.
Bất chợt Bảo Ngọc bừng tỉnh, vội vàng cứa nhẹ lưỡi dao vào cổ Như Tuyết. Một dòng máu nóng chầm chậm chảy ra từ vết rách, thấm vào chiếc áo sơ mi sáng màu của cô. Nhưng cô ta không động lòng, hét lớn:
- Dừng lại.
Mọi người lại hoảng hốt bịt chặt miệng vì phẫn nộ và sợ hãi.
Ánh Dương òa khóc nức nở, người không ngừng nhoài về phía trước.
Bà Ella đau lòng ôm chặt cháu, ánh mắt khiếp sợ và lo lắng nhìn Như Tuyết.
Minh Vương lập tức dừng chân, đau đớn nhìn vết thương trên cổ cô, trong mắt anh giờ này cũng ngập tràn màu đỏ, trong miệng là mùi máu nồng đậm.
- Tôi muốn hỏi anh một điều.
Anh bất động hằm hằm nhìn cô ta chờ đợi.
Mọi người cùng nín thở lắng nghe.
Cái nắng gay gắt rọi xuống đầu từng người. Mồ hôi nhớp nhúa đầy mặt nhưng không ai dám dơ tay gạt đi.
- Nếu không yêu cô ấy.....anh sẽ lấy....tôi chứ?
Bảo Ngọc nhìn sâu vào mắt Minh Vương, thận trọng hỏi. Dường như câu trả lời của anh là yếu tố quyết định tất cả của cô ta.
Mọi người cũng quay lại quan sát nét mặt anh, hồi hộp chờ câu trả lời.
Im lặng nhìn người mình yêu một lúc rồi nhìn thẳng vào mặt cô ta, Minh Vương thành thật đáp:
- Bảo Ngọc, cô hiểu rõ tôi mà.... Cho dù không có cô ấy, tôi cũng không đời nào nghe lời bố mẹ lấy cô.
- Thế còn những người khác? – Cô ta chưa từ bỏ hi vọng hỏi tiếp.
Nghe vậy, anh cười nhẹ, ánh mắt mơ màng tưởng tượng ra tương lai nếu thật sự như vậy thì anh sẽ làm gì?
- Tôi không nghĩ mình sẽ độc thân suốt đời....Có thể tôi sẽ lấy đại một người nào đó....với điều kiện là người đó cũng không yêu tôi.....nhưng chắc chắn.... không phải cô. – Anh nhấn mạnh mấy chứ cuối cùng.
- Tại sao? Tại sao anh thà lấy đại một người cũng không muốn lấy em? – Bảo Ngọc điên cuồng hét lên, không thể chấp nhận sự thật tàn khốc như vậy. Anh thà lấy một người không yêu mình, không quan tâm cô ta như thế nào cũng không đồng ý lấy cô?
Nhìn cô gái đang nổi điên trước mặt, Minh Vương thở dài nói:
- Bởi tôi không muốn làm khổ cô hay bất cứ cô gái nào....Nếu người đó không yêu tôi thì sẽ không bị tôi làm tổn thương.....Thật lòng mà nói...Tôi đã từng coi cô như em gái.
Lời nói chân thật nhưng đầy tàn nhẫn của anh như những nhát dao ngọt lịm, từ từ cứa vào tim Bảo Ngọc. Tuy anh nói là muốn tốt cho cô, không muốn làm tổn thương cô.... nhưng có gì đau đớn hơn trong tình yêu khi người mình yêu lại vì không muốn tổn thương mình, vì không thể yêu mình mà làm vậy? Nực cười thay người đó còn coi mình như người thân. Điều đó khác gì chặt đứt cơ hội, chặn đứng tình cảm của đối phương. Người thân làm sao có thể yêu người thân?
Bảo Ngọc đau đớn ngửa mặt lên trời cười to, nụ cười mới thê lương và rớm máu làm sao!
Mọi người ngơ ngẩn nhìn cô không biết nên biểu hiện như thế nào? Căm hận thì không đến nhưng thương hại thì không thể....bởi những việc cô ta làm.
Chỉ có Long vẫn nhìn chằm chằm Bảo Ngọc, nỗi đau của cô như được nhân bản trên khuôn mặt và ánh mắt hắn.
Đưa tay gạt giọt nước mắt trên má, Bảo Ngọc nhìn anh vô vọng nói:
- Anh thật tàn nhẫn....Anh đúng là rất tàn nhẫn. – Hít sâu một hơi, cô ta lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lóe lên tia quyết liệt. – Được.... Vậy thì anh hãy CHẾT ĐI.
Dứt lời cô ta đẩy mạnh Như Tuyết về phía trước, mũi dao sáng bóng, nhọn hoắt lao về phía lưng cô.
Minh Vương vội vàng ôm lấy Như Tuyết quay một vòng, con dao của Bảo Ngọc lập tức cắm phập vào lưng anh, máu tươi xối xả chảy ra.
Không lưu tình rút ra, cô ta tiếp túc đâm về phía trước.
Mặc dù cảm nhận được lưng áo ướt thẫm, cái đau buốt nhói truyền thẳng đến não, Minh Vương vẫn không quan tâm, vội dùng tay không đón lấy lưỡi dao sắp sửa chạm vào mặt Như Tuyết, tay kia vẫn ôm lấy thân thể cô, ghì sâu vào lòng mình.
Bất ngờ giơ chân lên dùng hết sức đá vào người Bảo Ngọc làm cô ta văng ra xa lăn tròn trên mặt đất, đồng thời anh cũng bị dội ngược về phía sau, đập lưng xuống nền gạch cứng rắn. Tiếng kim loại “choang” rơi xuống ngay đó
Đứng bên cạnh, Long Tợn vội vàng xông lên định nhặt con dao tấn công anh.
May mà Quang Tiệp đã nhanh chóng giơ chân đá vào chân hắn trước. Hắn ta ngã người đập thẳng xuống đất, chưa kịp ngẩng đầu đã bị anh đè chặt người đấm tới tấp vào mặt.
Sư việc xảy ra quá nhanh, mọi người chưa kịp nhìn rõ thì tất cả đã xong.
Ai cũng khiếp sợ mở trừng mắt nhìn hiện trường mới đó vài giây đã thay đổi chóng mặt.
Cùng lúc đó, những anh cảnh sát mặc đồng phục xanh từ cửa ập vào, bắt lấy hai kẻ kia còng tay lại.
- Minh Vương... tỉnh lại đi...tỉnh lại đi...anh đừng làm “em” sợ. – Như Tuyết ôm lấy Minh Vương, không ngừng lay gọi. Nước mắt cô rơi lã chã lên mặt anh.
Lúc này mọi người mới chú ý, vội vàng nhìn về phía họ. Bà Ella bế Ánh Dương hốt hoảng xông đến gọi con. Trên mặt bà cũng giàn dụa nước mắt, không còn một chút lý trí nào.
- Vương, mở mắt ra nhìn mẹ này... con đừng làm mẹ sợ.
Đang đưa tay kiềm chặt Long Tợn, Quang Tiệp vội vàng tái mặt nhìn về hướng này.
Mọi người đều kinh hoảng bật thốt lên.
Trong giây phút tưởng trừng bi kịch lại tiếp diễn.
Đột nhiên, Minh Vương mở mắt ra, vẻ mặt hơi nhợt nhạt nhìn Như Tuyết đang khóc sướt mướt, cười nhẹ an ủi:
- Anh không sao, chỉ hơi đau lưng vì bị đập xuống đất thôi.
Nghe vậy mọi người mới thở phào một hơi.
Như Tuyết bất ngờ bật khóc to hơn, ôm chặt anh vào lòng, tức giận mắng:
- Khốn kiếp....đồ tồi...anh làm em sợ chết rồi. Hu Hu....
Anh từ từ ngồi dậy ôm cô vỗ về, sau đó lại thành ôm cả ba người “phụ nữ” đang khóc lóc thảm thiết.
Sau đó, hai bác sĩ đến sơ cứu cho Minh Vương.
Khi họ xé toạc lưng áo đằng sau ra, vết thương đỏ tươi nhìn rất ghê sợ.
Như Tuyết vội vàng bịt chặt mắt con gái hít sâu một hơi.
Đến khi lau rửa sạch sẽ vết thương, bác sĩ nói vết thương nhìn vậy nhưng không sâu, không có gì đáng ngại, chỉ cần khâu vài mũi là được, cô mới yên tâm.
Vết thương ở bàn tay anh cũng được rửa sạch và băng bó cẩn thận.
***
Khoảng nửa tiếng sau, mọi người lần lượt rời khỏi đó.
Khi đã đứng bên ngoài cánh cổng to lớn kia, Như Tuyết quay đầu nhìn ngôi nhà. Bây giờ nó lại trở về yên ắng và hoang tàn như trước, chỉ là cánh cổng đã bị niêm phong chặt.
Cô ngước mắt nhìn Minh Vương bên cạnh, anh cũng đang mỉm cười, dịu dàng nhìn cô.
Từ từ hít sâu một hơi rồi thở ra, cô cười nắm tay anh cùng nhau rời khỏi, đồng thời cùng bỏ lại quá khứ đáng sợ và khó quên sau lưng.
Ánh nằng gay gắt vẫn chiếu xuống, tạo thành nhiều cái bóng dưới đất.
Ngồi trong lòng mẹ, không ai chú ý đến Ánh Dương đang vòng hai tay ôm cổ mẹ nhìn phía sau.
Trong con ngươi to tròn đen láy của bé phản chiếu một ánh mắt nhẹ nhàng và thanh thản khác.
CHƯƠNG 35: LÀ NGU NGỐC....HAY LÀ THÔNG MINH?
Mấy ngày sau, vụ việc đã lắng xuống. Ánh Dương không hề bị ảnh hưởng tâm lý, khóc một trận thật đã rồi thôi.
Ngày hôm đó là ngày đổ nước mắt nhiều nhất trong cuộc đời mẹ con Như Tuyết.
Có điều bây giờ ngồi kể cho hai người bạn, cô vẫn còn sợ hết hồn khi nhớ đến phản ứng của người thân, đặc biệt là mẹ mình.
Buổi chiều hôm đó, xe ô tô của Minh Vương đưa hai mẹ con về nhà. Vừa vào cửa, chưa kịp hiểu chuyện gì, Như Tuyết đã bị mẹ cầm chổi đánh tới tấp lên người.
Theo phản xạ tự nhiên, cô cuống quýt chạy, vừa né tránh vừa hỏi:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- Cô còn dám hỏi? Hôm nay tôi không đánh chết cô tôi không phải mẹ cô. – Bà Hoa vừa cầm chổi đuổi theo dáo riết vừa tuyên thệ.
Vẻ mặt tức giận ngút trời của mẹ ngay sát phía sau khiến cô nghệt ra chẳng hiểu gì. Quay sang nhìn bố, anh trai và chị dâu xin trợ giúp, nào ngờ mặt bọn họ cũng kinh khủng không kém. Anh Minh còn ung dung vắt hai tay trước ngực, dửng dưng xem cô bị mẹ đánh.
Vậy là hai mẹ con cứ đuổi nhau quanh sân như chuyện hài.
Như Tuyết đau khổ nghĩ, hôm nay là ngày gì vậy? Vừa trải qua thập tử nhất sinh bây giờ về đến nhà vẫn gặp rắc rối là sao? Không lẽ hôm nay là ngày tận thế của cô? Chất adrenalline của mẹ tuôn ra ào ào trong lúc tức giận quả là lợi hại, phút chốc biến thành siêu nhân khiến cô chạy thục mạng mới cầm cự được.
Cũng may sau đó Minh Vương vội vàng đến che chắn trước mặt cô, nếu không hôm nay thoát được tay tử thần cũng không thoát khỏi tay mẹ.
- Mẹ à.
Anh vừa mở miệng đã có hàng loạt ánh mắt như phi tiêu phóng về phía mình. Bà Hoa hằm hè nói:
- Ai là mẹ anh?
- Mẹ.....
Thấy anh bị mẹ mắng, đang nấp đằng sau, cô vội vàng thò đâu ra, vừa cất giọng đã bị mẹ trừng mắt chui tọt xuống bụng.
- Tôi cũng không còn là MẸ CÔ. – Bà Hoa gầm lên.
Như Tuyết giật thót tim, đưa tay lên vỗ ngực. Bây giờ cô mới biết mẹ mình cũng là một thành viên trong nhóm sư tử Hà Đông.
Nở nụ cười nịnh nọt, cô vừa định lân la đến gần mẹ ăn năn .Nào ngờ bà Hoa bất chợt chuyển sang buồn rười rượi, nước mắt bắt đầu tuôn ra, vừa sụt sịt quệt mũi vừa mếu máo nói khiến cô trở tay không kịp:
- Trong mắt cô làm gì có người mẹ này? Xảy ra chuyện tày đình như thế mà không thèm cho ai biết. Chẳng may lúc đó cô và Ánh Dương xảy ra chuyện gì thật thì tôi biết tính sao?
Cuối cùng Như Tuyết hiểu ra ngọn ngành, liền trừng mắt với Minh Vương. Thì ra kẻ chỉ điểm là anh, vậy mà anh còn vô tư đứng đó như không biết chuyện gì, thậm chí còn sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân? Đúng là mặt dày vô đối.
- Trừng gì mà trừng? Nếu cậu ta không nói cho thằng Minh biết thì cô định giấu lẹm đi đấy phỏng? – Bà Hoa gầm gừ nhìn con, sau đó quay sang Minh Vương nghiến răng nghiến lợi – Mà cậu cũng quá đáng, đợi mọi chuyện xong hết rồi mới báo cho chúng tôi.
Nhìn mẹ ngồi trên bậc thềm, cây chổi đặt bên cạnh, khóc lóc thương tâm, Như Tuyết đau lòng và áy náy vô cùng.
Chầm chậm quỳ một gối xuống, cô đưa tay lau khô những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xương sảu đầy nếp nhăn của mẹ, nhẹ nhàng xoa dịu:
- Mẹ...mẹ à....con xin lỗi. Tại con sợ mẹ với bố biết sẽ bị sốc nặng ảnh hưởng đến sức khỏe....Như vậy thì có ích gì? Mẹ đến đó khóc lóc như lúc này chỉ làm sự việc hỗn loạn thêm, con lại phải phân tâm vì hai người…. Vậy là không nên, có đúng không mẹ?
Ra sức phân giải, cuối cùng cô dùng chiến dịch muôn thuở hữu ích đó là nũng nịu, lấy lòng mẹ.
Sau một hồi, bà Hoa cũng nguôi giận, không nhìn con bằng ánh mắt giết người nữa, nhưng vẫn không nhịn được cằn nhằn:
- Vậy sao không nói cho thằng Minh?
- Mẹ xem anh ấy đi, cũng đâu có bốc đồng kém mẹ?- Như Tuyết nhớ lại biểu hiện thấy chết không cứu của anh khi nãy, hừ mũi chế giễu.
Nghe chồng bị chê trách, Hân bất bình, vừa chỉ vào người mình định mở miệng phản bác đã bị Như Tuyết trừng mắt chặn ngang:
- Cậu xòn dám xen vào? Nên nhớ cậu đang là bà bầu đó, có bảo mẫu suốt ngày đi theo lại còn đòi chạy lung tung?
Hân cứng họng không nói được câu nào. Nhìn lại chồng đang kè kè bên cạnh, đúng là cô không thể đảm trách việc này.
Đắc ý nhìn mọi người bị đuối lý, chỉ có thể hậm hực nhìn mình, Như Tuyết vui vẻ tóm gọn:
- Cho nên, con làm vậy là đúng. Mọi người không cần tức giận nữa.... Dù sao con và Ánh Dương đều bình yên, đó mới là điều nên chú ý, có đúng không ạ?
Cô cười hì hì, mong vẻ tán đồng của mọi người nhưng rất tiếc không ai thèm nói gì, đồng loạt hừ lạnh quay đi.
Vậy là cô chỉ có thể xấu hổ gãi đầu, thở phào vì lại giải quyết xong một việc nhức đầu.
Liếc nhìn chị Huệ và Tuyết Nhi đang cười như được mùa, Như Tuyết không thèm chấp, tu cạn ly nước trên bàn để làm giảm nhiệt cái cổ họng sau khi “tua băng” liên tục trong vòng một giờ.
- Trời ơi, lãng mạn quá, cứ như phim Hàn Quốc ấy......Tiếc là mình không được chứng kiến tận mắt. – Chị Huệ nói trong tiếc nuối.
- Chị đúng là vô tâm. Nếu chứng kiến tận mắt mà chị không chết ngất tại chỗ thì em sẽ đánh cho chị ngất luôn. – Tuyết Nhi trừng mắt đe dọa.
Nghe vậy Như Tuyết liền dành cho cô bạn ánh mắt cảm kích vô cùng. Rốt cuộc cũng có người nói được lời tử tế, bênh vực lẽ phải.
- Tốt đẹp là mọi chuyện kết thúc rồi.... Không biết Bảo Ngọc sẽ bị xử thế nào? – Tuyết Nhi đưa tay chống cằm nhìn hai người còn lại hỏi.
- Tất nhiên là tù chung thân không thì cũng phải mấy chục năm...đáng đời.
Chị Huệ bĩu môi đáp, đồng thời nhận được thêm hai cái trừng mắt của người bên cạnh. Chị đành im lặng uống nước, trong bụng băn khoăn không hiểu gần đầy con bé Tuyết Nhi ăn nhầm cái gì? Bỗng dưng im lặng và có vẻ sâu sắc hơn, không còn thích đấu miệng với chị. Mà đặc biệt hơn là tự dưng còn đồng cảm với Bảo Ngọc, hại chị tí sặc nước chết vì sốc.
Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Như Tuyết lên tiếng, phá tan cuộc “đấu mắt” của hai người kia.
- Em muốn đi gặp Bảo Ngọc một lần.
- Cái gì? – Chị Huệ nhảy dựng lên không tin nổi, hai mắt trợn to, trêm mặt viết rõ câu hỏi tu từ to đùng “ Mày có điên không?”
Ngược lại Tuyết Nhi chỉ hơi ngạc nhiên nhìn cô, sau đó không nói gì, ngồi im chờ cô giải thích.
- Em muốn nói chuyện với cô ta. Em cảm thấy chuyện này....không hẳn là như vậy. – Như Tuyết nhíu mày đáp.
Có gì đó thôi thúc cô đi gặp cô ta, cô cũng không hiểu cảm giác này là sao? Chỉ biết mọi chuyện có vẻ mơ hồ và quá dễ dàng.
- Mày điên vừa thôi... Thấy rảnh rỗi quá thì đi gặp lão Vương nhà mày mà....
Chị Huệ chuẩn bị dạy đời thì đã bị Tuyết Nhi ngắt lời, cô chỉ bình tĩnh nói:
- Mình đồng ý. Nếu muốn thì cậu cứ đi đi.
Nghe vậy, Như Tuyết mỉm cười với bạn cảm kích. Tuyết Nhi cũng cười đáp lại. Trong mắt hai người dường như có một tia cảm xúc giao nhau rồi ngay lập tức biến mất.
Chỉ có chị Huệ là đau khổ ngã ngửa trên ghế, hai tay ôm đầu tỏ vẻ chịu thua độ điên khùng của hai người. Nhưng họ không để ý, chỉ nhìn nhau cười vui vẻ.
******************
Trong phòng làm việc có một quầy bar nhỏ để thư giãn, Minh Vương và Quang Tiệp đang ngồi trên ghế nói chuyện. Trước mặt họ là vài nhãn hiệu rượu nổi tiếng khác nhau.
Lắc lắc ly rượu trên tay, Quang Tiệp khinh khỉnh nhìn vẻ mặt hồng hào, tràn đầy khí thế chẳng giống một bệnh nhân chút nào của Minh Vương, chốc chốc lại tự cười một mình, ánh mắt mơ màng, trong suốt.
Uống cạn một hơi, không thể chịu nổi vẻ mặt si dại đó, anh tức giận đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, rùng mình nói:
- Vứt ngay vẻ mặt ghê tởm ấy đi.
Minh Vương lườm anh một cái, tiếp túc nhấm nháp hương vị nhẹ nhàng thoang thoảng của vang đỏ, khóe miệng lại nhấc lên cao.
Thấy vậy anh liền nói mát:
- Mới được người ta quan tâm có hai, ba ngày đã như thằng ngu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đến lúc cô ấy nói yêu chắc cậu chuyển nhà đến khoa tâm thần bên Châu Quỳ luôn.
Vậy mà phản ứng của Minh Vương chỉ là cười sung sướng.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của bạn, Quang Tiệp bắt đầu tự hỏi: Chỉ số IQ của cậu ta có phải bị rơi *** theo cấp độ yêu rồi không? Nghĩ vậy anh đành phải tạt gáo nước lạnh, đưa cậu ta trở về hiện thực tàn khốc:
- Với tiến độ này, chắc là chỉ khoảng mấy chục năm nữa cậu sẽ được như ý…. Lúc đó, hai người nắm tay nhau trước cục dân chính, đằng sau là con của Ánh Dương đẩy xe lăn cho cậu.
Câu nói của anh liền đánh thức Minh Vương, vẻ mơ màng trong mắt rút đi, con người dần lấy lại tiêu cự. Anh nhíu mày nhìn bạn hỏi:
- Vậy theo cậu tôi phải làm sao?