Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG XX: YÊN LẶNG.

Trong căn phòng quen thuộc của mình, BN sau khi nghe báo cáo của hai tên đàn em đang quỳ dưới mặt đất mà nổi điên, đạp bọn chúng ngã lăn ra sàn nhà quát:

- Một lũ ăn hại, có một con đàn bà mà hai thằng mày cũng xử lý không xong. Vậy mà còn dám vác mặt về đây gặp tao sao?

Cô ta đang mặc trên mình bộ quần áo ngổ ngáo của dân giang hồ, một đàn chị đúng nghĩa nhất, đâu còn chút nào nét thùy mị, hấp dẫn của ngày thường. Hai bộ mặt hoàn toàn khác biệt được khoác lên người cô ta khiến cho không ai biết được đâu mới là bộ mặt thật của người đàn bà này. Lũ đàn em nhìn cô ta nổi giận cũng sợ hãi, gấp gáp van xin tha thứ:

- Chị Ngọc, xin chị tha cho bọn em. Không phải lỗi tại bọn em, tại cô ta quá nham hiểm lại không hề yếu đuối như vẻ ngoài của cô ta làm bọn em mất cảnh giác cho nên mới bị cô ta đánh bại. Mong chị tha cho, bọn em thực sự đã làm hết trách nhiệm.

- Mày còn dám nói? Một lũ ngu....- BN mắng **** thậm tệ, mãi sau mới nguôi một chút, nhìn bọn họ nói - Thôi được rồi, nể tình mày theo tao nhiều năm, không có công cũng có sức. Tao sẽ cho mày một con đường sống. Tốt nhất là bọn mày cố gắng lẩn trốn thật kĩ, nếu để Trần MV tìm ra thì bọn mày chỉ có con đường chết thôi. Nhớ không được để lại bất cứ giấu vết nào, nếu không thì chính tao sẽ kết liễu bọn mày. Rõ chưa? - BN tức giận quát, trừng mắt đe dọa hai tên kia.

Bọn kia thấy vậy cuống quýt gật đầu đáp:

- Dạ biết , dạ biết. Bọn em nhất định trốn kĩ ạ.

- BIẾN.

Nghe bọn chúng nói vậy cô ta liền hét lên một tiếng giống giận, ném gạt tàn thuốc lá vào chúng. Hai tên kia mặt đã trắng bệch, được sự đồng ý của BN, mặc dù trên người đầy vết thương nhưng vẫn cố nhịn đau, nhanh chóng vừa chạy vừa bò ra khỏi phòng, biến khỏi mắt cô ta trong tích tắc.

Căn phòng lại trở nên tĩnh lặng, BN đứng nhìn ngoài cửa sổ, màn đêm đen tối cũng như tâm trí của cô ta lúc này, đầy màu đen thù hận, giông bão. Ánh mắt thâm hiểm, sát khí nổi lên, bàn tay vô thức nắm chặt lại, chiếc ly trong tay cô ta cứ thế vỡ ra. Máu thấm qua găng tay màu đen rớt xuống nền nhà. Người hầu cận trung thành của cô ta thấy vậy, vội bước lên, lo lắng gọi:

- Tiểu thư, tay cô.

- Không sao.... Đi xử lý vụ này sạch sẽ cho tôi, không được để lại bất cứ giấu vết nào khiến cho anh ấy điều tra ra được. - BN phất tay, lạnh lùng phân phó.

- Dạ.

Người hầu nghe vậy cúi người đáp lễ rồi nhanh chóng biến mất.

Chỉ còn BN với bóng đêm tĩnh mịch, dường như cô ta đang dung hòa vào bóng đêm, là chủ nhân của nó. Cô ta hiện tại không khác gì một sứ giả từ địa ngục, khát máu, tràn ngập mùi chết chóc. Nhìn vết máu trên tay, BN không hề thấy đau, chỉ có để máu chảy ra cô ta mới có thể dập bớt ngọn lửa hừng hực trong tim.

- Nguyễn NT, cô đúng là chán sống rồi cho nên mới dám đe dọa tôi. Cô tưởng mình được MV che chở cho nên không còn biết sợ nữa sao? Haha, đúng là ngây thơ. Cô có anh ấy thì đã sao? Trong khi tôi có cả gia đình anh ấy cơ mà, để xem anh ấy có dám vì cô mà chống đối lại bố mẹ mình không? Cứ chờ xem, ai mới là người sống không bằng chết.

Miệng lẩm bẩm, ánh mắt thâm hiểm nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt kia, BN điên cuồng cười như một kẻ điên, bệnh hoạn, bị tẩu hỏa nhập ma.

Hôm nay là thư tư, một ngày âm u, đen tối, gió lạnh thổi khắp nơi. Không khí vì vậy mà trùng xuống, tâm trạng con người cũng có vẻ chán nản hơn. Mùa đông ở miền Bắc luôn là vậy. Nắng và gió, lạnh và ấm luôn đan xen nhau, theo từng đợt gió mùa. Đó là nét độc đáo của thời tiết nước ta.

Như thường lệ, NT đang ngồi trong lớp kể chuyện cho các bé nghe. Hôm nay tuy tay rất đau nhưng việc dạy dỗ các bé không cần dùng nhiều đến tay vì vậy NT quyết không nghỉ, mặc cho mọi người khuyên căn. Cô chỉ thỏa hiệp nghỉ việc ở khách sạn, coi như là nghỉ tết sớm bởi cô không muốn mấy người kia lo lắng, truy hỏi rồi chẳng may đến tai người nào đó. NT không muốn chuyện này rùm beng lên, mặc dù trong lòng không đánh giá cao sức ảnh hưởng của mình với người đó.

Buổi sáng, khi thức dậy NT đã gọi cho anh quản lý xin nghỉ phép trước, may mà anh ta không khó tính, truy hỏi kĩ càng, nghe cô nói xong nguyên nhân liền đồng ý cho cô nghỉ. Dù sao cũng chỉ còn sáu ngày nữa là đến tết, thôi thì nghỉ mấy ngày cho khuây khỏa cũng không sao, tiện thể chuẩn bị năm mới luôn. NT tự an ủi bản thân như vậy. Cô cũng biết chuyện mình bị thương chắc chắn không giấu được hai người kia, nhưng ít ra để họ biết ở nhà cô còn có cơ hội bịt miệng, đe dọa họ không được tiết lộ ra, chứ nếu nói với họ ở khách sạn, đảm bảo cô không thể nào nhanh nhẹn hơn cái mồm của chị Huệ, nhất định bịt không kịp. Còn về mọi người trong gia đình, NT cũng nói là mình bị đứt tay vì cầm phải lưỡi dao, cô không muốn nói dối, chỉ là không nói toàn bộ thôi. May mà AD không hỏi gì, yên lặng nhìn cô rồi chấp nhận lời giải thích của cô một cách lạ thường. Bỗng dưng con bé trở nên yên lặng, không tò mò thắc mắc như mọi khi khiến NT vừa mừng vừa sợ, nhưng rồi sau đó cũng không để ý nữa.

Sau khi kết thúc buổi học, NT và con gái đến một cửa hàng bán quần áo trẻ con. Cô đang cầm trên tay một chiếc áo len màu đỏ ướm lên người AD. Con gái có làn da trắng hồng giống cô cho nên rất hợp với màu đỏ, càng tôm thêm màu trắng hồng cho da. Trông AD mặc chiếc áo này chắc chắn sẽ đáng yêu như một thiên thần nhỏ tung tăng trong nắng. Cô bán hàng nhìn ánh mắt NT là biết cô rất thích, vì vậy bèn bước tới cười tươi như hoa khen ngợi hết mình:

- Chị thật tinh ý, chiếc áo này rất hợp với con gái chị, chất liệu cũng rất tốt, mặc vào người vừa ấm lại mềm, không gây ngứa ngáy. Nhất định là đáng mua.

NT nghe vậy nở nụ cười, cầm chiếc áo lên xem kĩ càng từng đường chỉ may, ánh mắt có vẻ vừa lòng. Thấy vậy cô bán hàng lại nói tiếp:

- Chị yên tâm, đây là hàng may thủ công, từng đường may mũi chỉ đều rất tỉ mỉ, cẩn thận. Đây chị xem, cả hình bông hoa và ông mặt trời này đều là thêu tay chứ không phải thêu máy đâu. Áo này giá 350 nghìn nhưng em mở hàng bớt cho chị 50 nghìn, còn 300 nghìn thôi, rẻ lắm đấy.

Cô ta ra sức quảng cáo, còn NT thì vẫn đang cầm áo xem xét, bỗng chuông điện thoại reo, vì vậy cô liền đưa chiếc áo cho cô bán hàng, hơi nghiêng đầu với cô ta vẻ hối lỗi rồi bước ra ngoài nghe điện thoại.

Vừa đưa máy lên áp vào tai, chưa kịp nói câu xin chào thì giọng nói gấp gáp nóng vội ở đầu dây bên kia đã vang lên:

- Cậu đang ở đâu đấy, tại sao lại nghỉ tết sớm như vậy? Một người tham việc như cậu mình không tin là vì muốn nghỉ ngơi hay sắm tết đâu nhé.

Tiếng nói nhanh nhẹn, rõ ràng của đầu dây bên kia truyền sang làm NT cười lắc đầu. Đợi người đó bình ổn lại hơi thở sau một hơi dài, cô mới ung dung đáp:

- Được rồi, làm gì mà nóng vội như cháy nhà vậy? Mình không sao, chỉ là tay phải không cẩn thận bị thương cho nên không thể làm việc nặng được. Như vậy cũng tốt mà, có thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị tết. Hiện tại mình đang ở một cửa hàng quần áo, mua áo len cho AD.... Báo cáo hết, thưa chỉ huy.

NT từ tốn trả lời từng câu hỏi, cuối cùng còn ra vẻ trịnh trọng trong quân đội trọc cho người bên kia cười.

- Thôi được rồi, nhớ nghỉ ngơi cẩn thận, mai bọn mình tới. - TN cười dặn dò.

- Không cần, đợi đến cuối tuần, nghỉ tết rồi hai người đến cũng được mà. - NT vội vàng ngăn cản, tìm ngày thích hợp nhất.

Như vậy cũng có lý, TN đồng ý rồi dặn dò thêm mấy câu, chủ yếu là về cái tay đau của cô sau đó mới chịu cúp máy. NT cười nhìn điện thoại trong tay, ánh mắt đong đầy niềm vui. Bỗng cô cảm thấy trái tim ấm áp, nhịp đập sôi trào, đầy sức sống, ngay cả thời gian cũng thấy đáng giá. Cười tươi bước vào cửa hàng, cô bán hàng vẫn đứng đó chờ, AD đứng bên cạnh yên lặng không nói gì, ánh mắt chỉ dõi theo cô, dường như không có thứ gì ở đây hấp dẫn được bé.

Thấy mẹ bước vào bé vẫn nhìn mẹ chăm chú, ánh mắt tĩnh lặng, chan chứa, dường như có thứ gì đó muốn trào ra nhưng lại bị chặn lại. NT cảm thấy con mình có gì đó hơi khác lạ nhưng lại không thể gọi tên ra được, vì vậy cố gắng quên đi cảm giác đó, cười âu yếm bước về phía con, ngồi xuống cạnh bé hỏi:

- Bé con có thích chiếc áo này không?

AD lẳng lặng nhìn sâu vào mắt cô một lúc lâu nhưng không hề liếc nhìn chiếc áo đó một giây, chầm chậm hỏi lại cô:

- Mẹ có đau không?

NT giật mình vì câu hỏi của bé. Sao bỗng dưng bé lại hỏi như vậy? Rồi cô thấy mắt con lướt qua miếng băng màu trắng nổi bật trên tay mình, vì vậy cười dịu dàng nói với con:

- Chỉ một chút xíu à, sẽ khỏi nhanh thôi vì có AD giúp mẹ thổi thổi mà.

Nghe mẹ nói vậy, AD không cho ý kiến, nhìn chằm chằm vào tay cô, sau đó lại nhìn cô và hỏi:

- Vậy mẹ vui vẻ không?

Lần này NT sững sờ trước câu hỏi của con. Sao hôm nay con bé lại hỏi những câu như vậy? Càng nghĩ NT càng thấy lạ, nhìn thẳng vào mắt con, nghi ngờ hỏi:

- AD, con có chuyện gì sao?

- Không, con chỉ muốn biết thôi mà.

Thấy mẹ nghi ngờ, AD phản ứng nhanh nhạy liền cười tươi, nũng nịu với mẹ.

Nghe vậy, NT thở dài, làm cô hết hồn, còn tưởng là có chuyện gì. NT nhìn con thật lâu với ánh mắt chan chứa tình yêu, niềm vui và chân thật nhất, nghiêm túc trả lời con:

- Tất nhiên là vui vẻ rồi. Mẹ có AD nè, có ông bà, có bác Minh, mẹ Hân, mẹ TN, mẹ Huệ nè, có bố Huy của con, bác Tiệp nữa.... Nói chung là rất rất nhiều người yêu thương mẹ, vây làm sao mà mẹ buồn được?

Nói xong NT nhìn con cười nhẹ nhàng. AD cũng nhìn cô không nói gì, như đang đánh giá xem lời nói của cô là thật hay giả? Hai mẹ con nhìn nhau một lúc lâu, sau đó AD quay đi nói:

- Chúng ta về được không mẹ? Con không thích cái áo này đâu.

Nói xong AD quay người đi ra khỏi cửa, NT vội vàng đưa lại cái áo cho cô bán hàng, xin lỗi cô ta rồi bước nhanh theo con.

Mặt trời đã ngả về tây từ lúc nào, bóng tối đang đến. Vì là mùa đông cho nên trời càng nhanh tối, những bóng đèn bên đường cũng đã được mở lên, chiếu rõ bóng hai mẹ con đi chầm chậm về phía bến xe. AD cứ lầm lũi bước đều đều, thấy vậy NT liền bước lên nắm tay con cười đùa:

- A, nhanh lên thôi, đói lắm rồi. Chắc chắn là bà ngoại đã nấu xong cơm và mọi người chỉ còn chờ mẹ con mình về, bác Minh sẽ sốt ruột đến tó mọc ngược mất.

Nhưng AD không có phản ứng, vẫn yên lặng đợi xe buýt. Nụ cười trở nên gượng gạo, NT chỉ đành ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi cùng con.

Buổi tối ăn cơm xong, NT đi rửa bát, đang ngồi xem phim như mọi khi lại có tiếng di động vang lên. Cô đứng dậy, lấy máy ra nhìn, là số quen thuộc, đành thở dài tiếp, giọng lạnh nhạt:

- Alo, tôi đây. Có việc gì không?

- Sao hôm nay em không đi làm? Mà anh được báo cáo rằng em muốn xin nghỉ tết từ hôm nay?

MV nghe tiếng NT hỏi liền nói thẳng mục đích gọi điện, không muốn vòng vo vì anh đang rất bồn chồn. Cả ngày không được gặp hai mẹ con bọn họ khiến toàn thân anh như mọc gai, đau đớn nhưng lại kéo dài âm ỉ.

- Đúng vậy, tôi muốn nghỉ sớm sắm tết, tiện thể nghỉ ngơi và chăm sóc con hơn, dù sao cũng không còn mấy ngày nữa là nghỉ rồi. - NT vẫn bình tĩnh trả lời, dường như thái độ này đã là thói quen và cố định của cô đối với MV.

Nghe NT nói vậy MV không thắc mắc nữa, đành hắng giọng hỏi:

- Vậy... sao em cũng không đưa con đến đây với anh?

- Tôi bận, còn nếu muốn anh có thể tự mình đi đón con đến.... Nhưng trước hết tôi phải hỏi con có muốn không đã.

NT nhàn nhạt trả lời, xong liền buông máy gọi AD, không cho MV cơ hội kháng nghị. Anh làm sao không biết điều đó nhưng vấn đề là anh muốn cô đưa con đến, như vậy anh có thể gặp cô rồi, vậy mà cô lại bắt anh đến đón con, thật là chặn hết đường sống của anh mà.

NT đi đến gần AD nhẹ nhàng hỏi con:

- Bé con, chú đẹp trai muốn con đến chơi với chú ấy trong mấy ngày mẹ không đi làm, con có muốn không? Nếu muốn chú ấy sẽ tới đón con, được không?

Cô tưởng con nhất định sẽ nhảy cẫng lên sung sướng, đồng ý ngay lập tức, bởi bé rất yêu quý hắn ta, thậm chí quấn quýt không rời. Nào ngờ bé lại lắc đầu từ chối:

- Mấy ngày này con sẽ không đến chơi với chú ấy được, con bận rồi...và cũng muốn ở nhà chơi với mấy bạn. Mẹ bảo chú ấy đừng đến đón con ạ.

- Ừm, được rồi.... Vậy con có muốn nói chuyện với chú ấy không?

Nói xong NT định đưa điện thoại cho con, nhưng AD cũng không cầm, vẫn lắc đầu, tiếp tục bình tĩnh đáp:

- Không ạ, con đang xem hoạt hình. Mẹ cứ nói chuyện với chú ấy đi ạ. Xem xong con còn phải đi học bài.

AD nói như vậy, mặc dù mắt chẳng có vẻ gì là nhìn đến các con vật đang nhảy nhót trên màn hình, chỉ là vẻ tĩnh lặng, vừa như chuyên chú vào cái gì đó vừa như lê đễnh, mất hồn. Bộ dạng này của bé thật kì cục, quá không giống trẻ con. NT nhíu mày, sau đó gật đầu nói:

- Được rồi... con xem tiếp đi.

Rồi cô đi ra ngoài, đưa điện thoại lên miệng nói với người bên kia:

- Anh không cần đến đón con nữa đâu. Mấy ngày này con cũng muốn ở nhà với tôi. Còn bây giờ con đang mải xem hoạt hình, không rảnh nghe điện thoại của anh....Ừm, vậy...anh gặp lại con sau tết nhé!

Lời của NT khiến MV nhíu mày không vui, cảm giác có gì đó bất thường. Sao bỗng dưng con lại không muốn gặp anh? MV thật sự không thích điều này một chút nào. Đề nghị của NT càng làm cho anh không vui . Qua tết thì lâu quá, như vậy thì anh sẽ nhớ hai người đến chết mất. Nhưng rồi trong đầu chợt lóe sáng, ánh mắt anh cười mặc dù vẫn giả bộ buồn rầu, thở dài nói với NT:

- Haiz....Được rồi, cũng chỉ còn cách đó thôi.

Nghe anh ta đồng ý xong, NT không chút lưu tình tắt điện thoại, không quan tâm đến chuyện đó nữa, tiếp tục làm thứ mình thích.

Trong phòng khách, AD đang ngồi bên Đức Minh, nhân cơ hội không có ai liền tiến đến gần bác hỏi nhỏ:

- Bác à, con có một từ không hiểu, bác giải thích cho con được không ạ?.

- Ừ, hỏi đi. - ĐM đang tập trung xem phim, tay cầm xoài ăn, lơ đễnh đáp.

Vì vậy AD hắng giọng, nhẹ nhàng hỏi:

- Cưỡng bức là gì ạ?

Tiếng nói của bé vang lên khiến ĐM sững sờ, người cứng ngắc, quên cả miếng xoài đang nhai dở trong miệng. Vài giây sau mới hoàn hồn, vội nốt nhanh miếng xoài xuống bụng đến suýt nghẹn chết, quay ngoắt đầu sang nhìn AD hỏi:

- Tại sao lại hỏi từ này? Cháu nghe được ở đâu?

- Cháu không hiểu cho nên phải hỏi rồi. Còn việc cháu nghe ở đâu thì.... tất nhiên là trên TV, trong phim HQ, TQ thiếu gì. Sao vậy? Chẳng lẽ từ này rất xấu, cháu không nên biết ạ? cho nên bác mới phản ứng mạnh như vậy? - AD giả vờ vô tội, thản nhiên giải thích. Bé làm sao có thể nói ra sự thật là mình nghe được từ bà và mẹ đây. Mấy ngày hôm nay bé vẫn yên lặng, thậm chí là không biết đối diện với mẹ và người đó như thế nào bởi bé chưa hiểu rõ mọi vấn đề, nhưng nhìn thái độ của bà và mẹ thì bé cũng đoán được từ đó rất tệ, không phải là chuyện tốt. Vì vậy bé vẫn dùng thái độ yên lặng nhất trong thời gian này, đợi đến khi bé hiểu rõ mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng. AD cũng không muốn nhìn thấy người ấy trong những ngày này và thực sự là bé chưa thể chấp nhận sự thật này. Dù sao thì AD cũng vẫn chỉ là một đữa bé năm tuổi.

Nghe cháu nói vậy, lần đầu tiên ĐM oán hận người phát minh ra TV và càng oán hận những bộ phim có những từ ngữ nhạy cảm, cấm trẻ em, đặc biệt oán hận sự thông minh của cháu mình. Trong đầu bắt đầu nhẩm tính việc sẽ không bao giờ cho AD xem bất cứ chương trình nào ngoài phim hoạt hình tom và jerry. Như vậy may ra mình mới không phải mắc vào trường hợp khốn đốn như thế này lần thứ hai. Ai bảo trong nhà anh có một tiểu yêu tinh không ai trị nổi?

Nghĩ vậy ĐM đành ôm trán, đau đầu suy nghĩ nên giải thích như thế nào để cháu mình hiểu được mà lại không bôi đen đầu óc non nớt của nó, nếu không anh nhất định chết chắc với Em gái mình đầu tiên, còn không nói đến cô người yêu bé bỏng, bạo lực rồi bao người mẹ của AD nữa. Nghĩ đến đây là anh đã muốn đi chết cho xong. Mà không trả lời con bé thì anh còn chẳng thể nhìn thấy mặt trời ngày mai ý chứ. ĐM bắt đầu rùng mình với những kết cục mình nhận được, đây đúng là tiến thoái lưỡng nan. Tại sao anh lại xui xẻo bị con bé chọn là người hỏi? ĐM đau lòng kêu trời, kêu đất suýt rơi nước mắt. Đành phải thở dài nhẹ giọng thương lượng, tìm đối sách mềm dẻo:

- Ừm, tại sao cháu lại hỏi bác, đi hỏi người khác không được sao?

- Tại vì bác Minh của cháu là người thông minh, đẹp trai nhất nhất. Cháu tin rằng bác nhất định có thể trả lời cháu rõ ràng và đầy đủ nhất. - AD nhanh nhẹn vuốt đuôi ngựa, nói dối không chớp mắt, bởi bé đã dùng nụ cười tươi không thấy mắt đâu để đánh lạc hướng bác. AD không thể nói tại vì bác là người ngốc nhất trong tất cả mọi người, là người suy nghĩ ngắn nhất và dễ bị bé lừa nhất.

Quả nhiên ĐM nghe xong liền cười tươi như hoa, mũi cũng to gấp đôi. Mấy khi anh được đứa cháu này khen, cho nên bây giờ phải tự đắc một chút chứ. Nhưng cười xong lại khóc, xem ra anh không thể không trả lời rồi. Vì vậy đành ho nhẹ, cố gắng dùng những từ trong sáng, dễ hiểu nhất trong vốn từ hẹp hòi của mình để giải thích cho AD:

- À...ừ....Cưỡng bức là...là...là một hành động của con người. - ĐM mắt sáng lên khi cuối cùng cũng tìm được từ nhẹ nhàng, đúng đắn nhất sau một hồi ậm ừ.

Nhưng rất tiếc với chỉ số IQ hiếm có như AD làm sao có thể dùng lời giải thích ngớ ngẩn như vậy là xong. Bé lạnh lùng đáp trả:

- Hàng ngày bác ăn, uống, ngủ, nghỉ, thậm chí là đi vệ sinh cũng là hành động của con người.

Trên đầu ĐM liền xuất hiện mấy vạch đen, vừa xấu hổ vừa tức giận. Haiz, sao mà trẻ con bây giờ càng ngày càng đáng sợ đến vậy? Lại thở dài một hơi, thôi được rồi, chỉ còn cách cố hết sức thôi:

- Ừ, thật ra... cưỡng bức là...là một người bắt một người khác làm việc mà người đó không muốn. Ví dụ như.... Khi cháu không thích ăn lươn nhưng mẹ cháu vẫn bắt cháu ăn lươn, đó chính là cưỡng bức.... Hay là khi cháu thích ăn cháo chai với dấm ớt nhưng người ta lại cho mắn ớt vào, như vậy thì cháu có ăn nữa không? - ĐM nhìn AD hỏi, bế lắc đầu ngay lập tức. AD rất thích ăn cháo chai với dấm ớt nhưng lại ghét cực kì nước mắm, vì vậy cho dù có thích ăn cháo chai bao nhiêu, có nước mắm bé vẫn không thèm. Thấy vậy ĐM cười nói tiếp - Chính là như vậy. Đó cũng là một loại cưỡng bức. Cháu hiểu chưa nào?

- A, cháu hiểu rồi, vậy tức là bác cưỡng bức mẹ Hân hôn môi, cưỡng bức mẹ Hân đi chơi, cưỡng bức mẹ Hân không được khoác vai bố Huy.... Haiz, xem ra mẹ Hân thường xuyên bị bác cưỡng bức. Thật đáng thương! -Nói xong AD còn lắc đầu, thở dài đầy thương cảm.

ĐM nghe xong đứng hình, lần này thì vạch đen toàn mặt luôn. Quá ác độc, đây chính là ngậm máu phun người trắng trợn, nhưng đau khổ nhất chính là máu đấy lại do chính mình dâng cho người ta. Anh chỉ có thể méo mặt, ôm một bụng hỏa không thể cãi lại, bởi theo như giải thích của anh thì những lời AD nói hoàn toàn đúng. Đành bó tay đầu hàng, anh tự nhận mình không đấu lại tiểu yêu này, vì vậy ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. ĐM nhanh chóng viện cớ, chuồn vào phòng mình, đóng cửa lại giơ tay vỗ ngực, coi như thoát một kiếp nạn.

Còn lại một mình AD, nụ cười trên mặt từ từ khép lại, nhanh chóng trở về trạng thái yên lặng như nước nhưng có lẽ sâu trong lòng là sóng biển cuộn trào. Có lẽ chuẩn bị sắp có bão rồi.

Hôm nay NT dạy học xong, hai mẹ con về nhà nấu cơm bởi bố mẹ cô có việc đi vắng.

NT đang loay hoay trong bếp, không biết làm sao với cái tay đau này, đành cố xoay sở vậy. Đang định thái đồ bỗng có giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang lên phía sau, khiến NT chết lặng:

- Em đang nấu cơm sao?

Vội vàng quay người lại, quả nhiên là tên mặt dày, đáng ghét đang đứng sừng sững trước cửa, tay khoanh ngực nhìn cô cười thích thú. NT càng tức giận, không kịp suy nghĩ quát:

- Ai cho anh vào nhà người khác tùy tiện như vậy? Đó là phạm pháp anh có biết không? Tôi hoàn toàn có thể kiện anh tội xông vào nhà người khác trái phép.

- Anh đã gõ cửa rất lâu nhưng đó là do em không biết thôi, chứ đâu phải tại anh?

MV nhún vai vẻ vô tội, không một chút sợ hãi trước lời đe dọa của cô, thậm chí là vui vui vì dần đần cô đã bắt đầu có cảm xúc với anh, dù cho đó chỉ là sự tức giận, ít ra cũng không phải chỉ có bộ mặt vô cảm, ngàn năm như một nữa. Nhưng lúc ánh mắt lướt qua trên tay cô liền dừng lại, mặt nhanh tróng tái đi, vội bước nhanh về phía cô, nắm lấy tay NT nhìn chằm chằm, hỏi:

- Tay em bị làm sao vậy?

- Tay tôi bị làm sao không liên quan đến anh. Đó là chuyện của tôi.

NT tức giận định giằng khỏi tay MV, nhưng không thể làm được bởi anh nắm quá chặt. Bất mãn ngước mắt nhìn lên lại thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, cũng có chút chột dạ. Trong lòng thầm nghĩ, tên này cảm xúc có vấn đề sao? Vừa giây trước còn vui vẻ, chọc ghẹo cô, chớp mắt cái đã là bộ dạng muốn đánh người, làm như ai nợ hắn cả núi tiền không bằng?

MV đang tức giận đến đỏ bừng mặt, cô nàng chết tiệt này cư nhiên dám lừa anh nói nào là muốn nghỉ ngơi bên con, rồi muốn sắm tết.... Thì ra toàn là giả dối, chẳng qua là tay bị đau không làm được, lại còn ngụy biện một đống lý do chết tiệt đó với anh. Thật là tức chết anh, trong mắt cô coi anh là cái gì đây? Càng nghĩ càng điên tiết, lực đạo trên tay mạnh hơn, không cho NT bất cứ cơ hội giãy dụa, âm lãnh gằn từng tiếng:

- Tay-em-bị-làm-sao?

Đến lúc này NT đành nói thật, đằng hắng nói:

- Ừm...không cẩn thận bị cắt trúng không được sao? Việc này cũng phải báo cáo với anh? Anh nghĩ mình là ai đây?

NT cố nói cứng rắn, tỏ thái độ quật cường không sợ kẻ mạnh làm MV tức chết được, trừng mắt với cô:

- Em...

- Tôi làm sao? - NT được thể tiến tới, không sợ chết khiêu khích hỏi.

Cứ tưởng hắn ta phải tức điên lên rồi rống giận với cô, nào ngờ MV lại không làm như vậy. Ánh mắt tức giận, lửa nóng rừng rực chợt vụt tắt, thay vào đó sự dịu dàng, đau xót nhìn chằm chằm miếng băng lớn trên tay cô, sau đó nhẹ nhàng gỡ ra, muốn xem tận mắt vết thương của cô.

Hành động này của MV hoàn toàn làm cho NT bất ngờ, trừng mắt nhìn anh không kịp phản ứng, vì vậy cứ để mặc anh tháo băng ra quan sát vết thương. Sau hai ngày đã không còn chảy máu, nhưng miệng vẫn chưa khép lại, vẫn còn màu đỏ tươi, nhìn trông rất đáng sợ. MV đau lòng nhìn vết thương không rời, dường như vết thương này đang dần dần hiện lên tim anh, khiến nó đau nhói, cảm nhận được rõ ràng nỗi đau. MV vừa nhẹ nhàng, cẩn thận băng lại tránh cho NT đau, vừa khàn khàn hỏi:

- Tại sao lại ra nông nỗi này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.