Editor: Heartless
“Họ Tiêu kia, anh bị thần kinh hả? Sao có thể mang Dung Hoa đi thuê phòng, anh không được làm gì cô ấy!” Duy Duy điên cuồng hét lên.
Thế nhưng cô chưa kịp gào thét thêm, thì đầu dây điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng cúp máy.
Anh – lại có thể – cúp máy – lúc cô đang nói!
Duy Duy chán nản cực độ, bộ ngực đầy đặn dưới lớp trang phục phập phồng liên tục.
Cô lập tức gọi lại, nhưng lúc này cô bị đối phương trực tiếp từ chối luôn. Cô kiên nhẫn gọi tiếp, cái con thỏ tinh láu cá ấy đã cố tình tắt máy. Cô gọi cho Dung Hoa, thật bất ngờ, máy của cô nàng cũng trong tình trạng chìm nghỉm!
Cô muốn giết người!
Duy Duy nhắm mắt tìm tỉnh táo, không để Tiêu Đồ khống chế tâm trạng của mình. Tuy nhiên vừa mới nhắm mắt, cô đã nhìn thấy nụ cười lưu manh của nh khi cưỡi trên người Dung Hoa. Cô biết bạn mình rất thích anh, chỉ cần anh yêu cầu, bảo đảm Dung Hoa sẽ cởi áo sạch quần mặc cho anh ức hiếp.
Xong! Làm sao cô sống nổi đây!
Duy Duy quăng luôn hình tượng thục nữ, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc không ra nước mắt.
Cô phải làm sao đây? Phải làm thế nào giờ đây? Nếu bọn họ thực sự lên giường, Dung Hoa lại bị đá, việc thất thân chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng nhất là trái tim bị tổn thương ai tới bù đắp? Cô nên làm gì vào lúc này?
Hễ nghĩ đến tương lai Dung Hoa sẽ bị Thỏ Thỏ đùa giỡn phải đau lòng rơi lệ, Duy Duy cảm thấy tê điếng toàn thân.
Không được! Dù phải lật đổ khách sạn đó, cô cũng muốn túm lấy bọn họ! Cô hạ quyết tâm, từng bước từng bước tìm căn phòng, mèo mù cũng có thể bắt sống chuột nhắt!
Có tiếng nhắn tin ‘bíp bíp’ vang lên. Duy Duy vội vàng mở ra xem. Trong máy hiện ra một tấm ảnh chụp cánh cửa màu đen mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhận ra số phòng 1826 của khách sạn! Người gởi tin dĩ nhiên là Tiêu Đồ.
Con thỏ chết tiệt này, anh có ý đồ gì? Duy Duy gọi lại ngay cho anh, nhưng vẫn chẳng nể tình mà tắt máy.
Đừng nói anh có ý định giỡn chơi với cô nhé? Nhưng vì sự an nguy của bạn thân, Duy Duy vội vã đứng lên, ai dè cô đụng phải Triệu Nhân Thành đang chờ mình tại cửa toilet.
“Em không sao chứ?” Hai người sắp đính hôn, nhưng thật ra đứng trên một góc độ nào đó mà nói vẫn rất xa lạ. Dù thấy cô cả đêm bồn chồn, anh cũng không biết nên quan tâm từ đâu.
“Xin lỗi, em bỗng nhiên nhớ ra có chút việc gấp cần phải đi ngay!” Duy Duy chân thành xin lỗi.
“Có liên quan đến Dung Hoa à?” Triệu Nhân Thành chau mày.
Anh ta mưu tính như vậy? Xem ra rất chính xác!
“Hồi nãy em gào thét ở trong toilet rất lớn tiếng.” Anh phải nói cho cô vì sao mình lại biết.
Hai tai của Duy Duy đều nóng lên. Ở trước mặt Thỏ Thỏ, cô chưa bao giờ phải lo lắng đến vấn đề hình tượng. Nhưng ở trước mặt của người khác cô lại rất ý, bao gồm cả bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu chắc chắn lần đầu tiên phát hiện, hoá ra người phụ nữ mà anh sắp kết hôn, khí chất đẹp đẽ của người con gái chỉ là vật ngụy trang cho cô, trên thực tế tính cách có phần nóng nảy.
Duy Duy vỗ trán, bị huỷ rồi, toàn bộ bị huỷ rồi! Tuy vậy bây giờ cô chẳng đủ thời gian để buồn phiền. Dù sao đi nữa, phải giả bộ cả đời trước mặt Triệu Nhân Thành cũng là chuyện không thể.
“Vào chào hỏi người lớn một tiếng, để họ tiếp tục bàn bạc, rồi chúng ta cùng đi chung.” Thấy cô sốt ruột, Triệu Nhân Thành lập tức quyết định.
Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng Duy Duy cũng không nghĩ nhiều, vội vàng bước theo anh.
Một cơn mưa lớn đã làm giao thông cuối tuần tắt nghẽn. Cô và Triệu Nhân Thành bị kẹt tại trung tâm của khu phố sầm uất nhất, hoàn toàn không thể tiến hoặc lùi, đứng yên tại chỗ.
Cả người Duy Duy nôn nóng bất an. Nếu cô đến chậm, đến chậm một bước, cô nên làm gì đây? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Triệu Nhân Thành liên tục liếc về phía cô nhìn thật kĩ. Tuy người con gái này bây giờ còn chút xa lạ, nhưng trong tương lai bọn họ sẽ sống với nhau suốt đời. Thật ra đối với cuộc hôn nhân sắp tới này, anh không nắm chắc lắm. Càng đặc biệt hơn khi nhìn thấy thái độ lo lắng của cô vì một người đàn ông khác.
“Nhân Thành, khách sạn Hoa Kiều cách nơi này không xa, hay là anh cứ từ từ chờ đường thông mà đi, đến dưới lầu thì gọi điện thoại cho em. Bây giờ em phải chạy tới đó trước!” Không thể chờ thêm, cô nhanh chóng quyết định, trong lúc xe cộ qua lại đông nghịt, cô mở cửa phóng xuống.
Nhìn bóng cô vẫy tay chào anh rồi chạy xa dần, Triệu Nhân Thành bỗng giật mình sợ hãi.
* * *
Đây là một căn phòng khách sạn sang trọng. Bên trong yên lặng lãng mạn, có một ngọn nến cháy đung đưa, một chiếc bình ngọc cắm đóa hồng nhạt mà người nào đó yêu thích.
Mái tóc của Tiêu Đồ hơi ướt, khoác trên người chiếc áo choàng màu trắng, để lộ một phần bộ ngực mịn màng gợi cảm. Anh dựa vào ban công ngoài trời với tâm trạng ngập tràn tư tưởng. Ánh mắt anh thật xa xăm, không chớp lấy một lần, nhìn chăm chú vào tình hình b
Đây là một trò chơi thú vị. Anh bày ra mạng lưới tình này, ngóng trông có thể bắt được cô – một con nhện nhỏ bé không an phận.
“Tiêu, Tiêu Đồ! Anh, anh không xem phim hả?” Trong phòng khách, Dung Hoa vô cùng khẩn trương gọi anh.
Lúc đang hẹn hò, anh đột nhiên nói muốn cô giúp một việc. Cô đương nhiên không đắn đo gật đầu ngay. Sau đó, Tiêu Đồ đem cô vào đây, rồi tự mình tắm rửa sạch sẽ.
Thành thật mà nói, đàn ông bày ra thế trận như vậy thì mọi phụ nữ đều cảm thấy sợ hãi. Tuy rằng trên nguyên tắc, Dung Hoa chẳng sợ gì. Bởi vì dù có mười người đàn ông tới đây, cô cũng đánh cho tơi bời. Thế nhưng anh là Tiêu Đồ đó! Là người mà cô thích mưới mấy năm rồi!
“Anh đang đợi người.” Anh không quay đầu, nói thẳng thắn.
Dung Hoa thở nhẹ, cô biết sẽ là câu trả lời này. Chẳng qua cô rất tò mò muốn biết Tiêu Đồ đang chờ ai?
Hẳn là giờ này nên đến rồi, Tiêu Đồ nâng cổ tay lên xem đồng hồ một lần nữa. Mặc dù lòng đã hết sức chắn chắn, nhưng khó tránh hỏi nôn nóng và bất an. Anh đứng ngoài ban công sốt ruột đi tới đi lui, khi dưới lầu xuất hiện bóng dáng vội vã quen thuộc, đôi mắt anh chợt sáng ngời.
Đã tới rồi!
Con nhện bé nhỏ đang bò vào cái lưới to mà anh đan. Khoé môi anh vui sướng khẽ nhếch lên.
Anh cố tính nới lỏng chiếc áo choàng màu trắng, đôi chân dài bước vào phòng khách, đưa tay tắt đèn, chỉ để ngọn đèn cầy cháy le lói.
Bầu không khí bỗng chốc lãng mạn đến vô cùng. Dung Hoa thấy căn phòng tự dưng tối đi, ngẩn ngơ, thật thà hỏi:
“Sao anh tắt đèn?”
“Bởi vì…” Anh lại ngồi gần Dung Hoa, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tìm một cái cớ thối rữa.
“Bởi vì em đang xem phim, cường độ ánh sáng tương đối như vậy không tổn thương đến thị lực.”
Phải không? Tuy hết sức hoài nghi, nhưng Dung Hoa không dám đưa ra nghi vấn. Sau đó Tiêu Đồ nhích lại g đưa tay phải khoát lên chỗ tựa lưng trên sofa.
Bỗng nhiên rơi vào bầu không khí mờ ám, làm hai má Dung Hoa đều đỏ đến tận mang tai, cả người căng thẳng muốn nghẹt thở.
“Tiêu, Tiêu Đồ! Anh, anh… người anh đang đợi là ai vậy? Còn, còn có, rốt cuộc muốn em giúp gì đây?” Dung Hoa đâu phải đứa ngốc, bất thình lình thân thiết chừng mực như vậy, chắc chắn có tính toán.
“Diễn một vở kịch.” Anh thẳng thắn nói
“Diễn trò đùa gì?” Dung Hoa ngạc nhiên.
Anh liếc thoáng qua cánh cửa phòng đang khép hờ một lần nữa, đã đến thời gian quy định, nếu không có gì bất ngờ, thì thời cơ đã chín mùi.
Anh bất chợt dùng tay trái nâng khuôn mặt Dung Hoa lên, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần… Và cuối cùng hai người biến thành một cái bóng.