Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Quyển 2 - Chương 22




N năm trước, bởi vì trong mắt người nào đó vĩnh viễn không chứa hình bóng của anh. Thế nên anh bị ghen tuông che mờ lý trí, mới có thể thốt ra một lời hứa hẹn ngu xuẩn như vậy.

“Lúc đó anh nói với Dung Hoa, chỉ cần có thể khiến cho mọi người biết được em là ‘con ngựa cái’ của cô ấy, thì anh cũng sẽ là ‘con ngựa đực’ của Dung Hoa.” Duy Duy mỉm cười, buộc người nào đó phải phục hồi trí nhớ.

Cô đã biết tất cả?

Anh thản nhiên nhìn về phía Triệu Dung Hoa, làm cả người cô ta đông cứng lại như đá.

Quả thật cô bị Duy Duy dụ dỗ khai ra hết mà chột dạ.

“Không cho phép thay đổi khẩu cung.” Duy Duy nhảy dựng lên, đứng chắn chính giữa bọn họ.

“Lúc đó, em bị hai người đùa giỡn rất thảm hại.” Duy Duy nhớ tới cảnh phải chịu đựng những ánh mắt dị nghị của mọi người, cùng với tuổi thanh xuân bị dập nát, mà thay mình kêu oan.

Nếu không nghĩ đến sức khỏe anh vẫn chưa hồi phục, cô rất muốn tiến lên đá xông phi vào hai ống quyển của anh cho hả cơn tức giận.

Triệu Dung Hoa không có ý xấu, cảm thấy mình có lỗi. Theo bản năng, cô mở miệng nói:

“Xin lỗi…” Nghĩ lại mình từng vì một cậu con trai mà khiến cho một người khác phải chịu đựng oan ức, lòng cảm thấy rất áy náy.

“Xin lỗi cái gì chứ? Nên nói lời xin lỗi chính là anh ấy mới đúng!” Duy Duy chỉ trích, hừ mạnh một tiếng.

Tên vô lại! Dám lợi dụng tình cảm của người khác.

Nghe nói vậy, sắcTiêu Đồ cũng không biến chuyển, ngược lại còn nhẹ giọng quở trách:

“Với bộ óc heo học hành yếu kém như em, nếu không ngăn chặn mấy thứ cám dỗ bên ngoài… Liệu em có đậu vào đại học được không?” Chẳng những phớt lờ lời xin lỗi, mà anh còn nói chuyện như người vô tội.

Những lời này… quả thật như đổ thêm dầu vào lửa.

“Anh…”

Duy Duy bị quở trách, tức giận nuốt nghẹn xuống cổ họng. Rõ ràng anh làm sai hoàn toàn, nhưng ngay cả năng lực giải thích cô cũng bị tước mất. Bởi vì khi đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu không phải bị mọi người cô lập, thì với tính cách mê náo nhiệt của cô, chắc chắn sẽ giao du và hẹn hò bạn bè đi hát Karaoke liên miên… Đâu còn sức để cắm đầu vào học hành, lấy ‘cần cù bù thông minh’ thi đậu vào trường đại học danh tiếng.

Mặc dù cô học không giỏi, phản ứng với toán – lý – hóa không linh hoạt, nhưng mấy thứ đó cũng đủ để biến thành lý do ác ý như vậy sao? Rõ ràng nhân phẩm của anh kém cỏi, thiếu trò tiêu khiển nên muốn lấy người khác ra đùa giỡn!

Hi Hi béo tròn không xen miệng vào, chỉ vừa nhấm nháp miếng bánh kem, vừa dùng vẻ mặt hứng chí nhìn cảnh đại chiến của anh trai và chị gái.

Rất thú vị, rất xứng đôi!

Trong khi đó, Triệu Dung Hoa lại lộ ra vẻ mặt hâm mộ nhìn bọn họ đấu khẩu. Cô hy vọng một ngày không xa, cũng có thể tự nhiên đối diện với Tiêu Đồ như thế.

Bất kì lúc nào xảy ra khẩu chiến, Duy Duy mãi mãi chưa bao giờ chiếm được lợi thế. Vì vậy, cô chỉ đơn giản kéo lấy Triệu Dung Hoa, tuyên bố:

“Nói lời phải giữ lấy lời.” Như thế mới đáng mặt đàn ông!

Tiêu Đồ miễn cưỡng cười, hỏi:

“Em muốn anh bày tỏ thái độ gì?” Anh không tệ tới mức không nhận những lới hứa trong quá khứ, nhưng anh muốn nghe chính miệng cô nói ra.

Có đôi khi, anh ghét cái sự thông minh thái quá của mình. Chỉ cần liếc mắt một cái, anh đã nhìn thấu ý nghĩ trong đầu cô.

“Khi còn ở trung họchậm chí vào đại học, các bạn vẫn xem em như là ‘con ngựa cái’ của Dung Hoa!”

Duy Duy nghĩa khí vỗ vỗ lên ngực, thay mặt chị em lấy lại công đạo.

“Hồi trước anh hứa với cô ấy những gì, bây giờ đã đến lúc anh nên thực hiện lời hứa ấy. Hãy thử hẹn hò với Dung Hoa đi.”

Tàn dư của sự việc tồn tại quá lâu, đến nổi ngay cả thời đại học cô cũng không có những phút giây yên ổn. Nhưng có một may mắn duy nhất được thu hoạch, chính là cô quen được một người bạn tốt như Triệu Dung Hoa.

Duy Duy không phải là người quá chi li, sau khi cô chất vấn vài câu, Dung Hoa đã kể toàn bộ câu chuyện và thể hiện ngay là một cô gái thành thật. Cuối cùng lấy được sự tha thứ từ cô, mà còn chiếm luôn cả tình bạn hữu nghĩ nữa.

“Con ngựa cái?” Tiêu Đồ cười châm biếm.

Tốt nhất cô nên là người đồng tính hẳn, để anh thấy rõ duyên số mà giết chết trái tim mình!

Mỗi lần anh cười như vậy, Duy Duy cảm thấy mình hoảng hốt. Nhưng hiện giờ cô không cần phải sợ anh nữa.

“Em là ‘vợ yêu’ của Dung Hoa, đương nhiên cũng là ‘con ngựa cái’ của cô ấy rồi.” Cô cố ý cười gian manh với anh.

Có đôi lúc, những cô gái đã quá quen thuộc nhau sẽ gọi các đức ông chồng hoặc các bà vợ bằng cái từ ghê tởm ấy. Chắc hẳn anh biết mà, phải không?

Tiêu Đồ trưng ra vẻ mặt giống như mình không dễ bị mắc lừa.

Duy Duy vô cùng tức giận khi thấy vẻ mặt tự tin của anh. Vì thế, cô quay sang ‘muahzz’ một cái trên đôi môi của Triệu Dung Hoa, rồi quay sang khiêu khích anh:

“Hừ, tin chưa? Em là ‘vợ yêu’ của cô ấy đấy.” Cô không còn là— Chu Duy Duy khóc lóc không ngừng, khi bị người đồng tính cướp đoạt nụ hôn đầu đời nữa!

Mặc khác, cô cũng đã biết thủ phạm nào đã xui khiến Triệu Dung Hoa cướp lấy nụ hôn đầu của mình, làm tổn thương tâm lý cô nặng nề.

Triệu Dung Hoa hơi mất tự nhiên, nhưng đã thành thói quen. Dù sao, cũng không phải lần đầu tiên Duy Duy hôn c. Bởi vì sau khi phát hiện ra cô ‘hữu ích’, nên mỗi lần Duy Duy muốn chặt đứt mấy cái đuôi bám theo mình chỉ cần lấy cô ra, và tất nhiên là cô nhiệt tình giúp đỡ.

Tuy nhiên lần này, Duy Duy chuẩn bị chặt đứt đuôi kẻ nào? Trước kia sao cũng được, nhưng bây giờ cô sợ sẽ làm cho ý trung nhân của mình bỏ chạy mất dép! Nghĩ đến đó, Triệu Dung Hoa vô cùng căng thẳng.

Hi Hi dừng động tác ăn kem của mình lại. Bởi vì cô nhìn thấy cả người anh trai cứng đờ, rồi sau đó từ từ nhìn chằm chằm vào khóe môi đang cong lên nở nụ cười của chị gái.

Ánh mắt của anh trai thật đáng sợ… Nhưng có điều, chị gái gần như chẳng có ý thức nào, còn cố tình nghiêng sát vào bên người anh trai, mở to hai mắt, cười thật hân hoan.

“Nói một câu thôi, có thực hiện lời hứa hay không?” Cô đã nói trắng ra như vậy, nhất định anh phải tỏ rõ thái độ.

“Ý của em là…” Đôi mắt Tiêu Đồ tối sầm, tiếng nói trở nên chậm hơn, nhấn mạnh từng chữ để xác nhận.

“Em hy vọng anh và bạn gái của mình quen nhau?”

“Vâng!” Duy Duy nhanh chóng gật đầu.

Một chữ ‘vâng’ không cần đắn đo, làm tâm tình vui sướng hôm nay của Tiêu Đồ hoàn toàn tiêu tan. Nếu biết có chuyện này, anh sẽ không vội vã về nhà, tránh được cơn bão tố và cũng không bị loại cảm xúc đắng cay dày vò.

Đứng trước mặt anh, Triệu Dung Hoa lộ ra sự dò xét thiếu tự nhiên và lo sợ bất an. Cô đã mất đi cái khí thế hiên ngang của một đàn chị dời sông lấp biển ngày xưa. Nhưng tiếc thay, cô không hợp với khẩu vị của anh.

Mục đích cuối cùng của Duy Duy là gì? Làm cho anh thấy rõ, nếu không phải tuýp người mình thích thì bất cứ cố gắng nào cũng đều vô nghĩa và tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được? Tốt lắm, cô rất biết động não! Tuy nhiên, anh sẽ không ngu si, nói thẳng ra hết ý niệm trong lòng mình.

Con người ngu ngốc một lần thôi đã đủ. Nếu tái phạm điều tượng tự như thế nữa, thì chỉ làm trò cười cho mọi người. Dù anh có khờ khạo, thì cũng phải dựa vào bộ não thuộc động vật ăn cơm. Mặc dù hiện giờ, bộ óc nguy hiểm đang có xu hướng sắp bãi công.

“Thử xem thôi.” Duy Duy thanh minh.

Cô không muốn ép duyên, chỉ xin thử một cơ hội cho bạn mình. Dung Hoa là một cô gái rất thành thật, đối với Thỏ Thỏ lại yêu tha thiết. Nếu cô không vun đắp cho Dung Hoa, chắc chắn sẽ bị người nào đó phủ nhận hoàn toàn.

“Thử xem à?” Mắt Tiêu Đồ u ám, anh nói như lặp lại.

“Thử quen nhau?” Trái tim không nên cảm thấy chua chát như thế. Cho tới bây giờ anh đều hiểu, bản thân mình đối với Duy Duy vĩnh viễn chỉ là người nhà, mãi mãi không thể tiến thêm một bước nào nữa.

Anh đã từng thật sự nói một câu: ‘Anh yêu em’. Nhưng có lẽ trong lòng cô, nó chỉ như là giây phút bồng bột say mê, ích kỷ muốn níu giữ một sự ấm áp. Thậm chí cô có thể nghĩ rằng, thứ tình cảm ấm áp ấy, ai cũng có thể cho. Và kẻ cho ấy, không được khinh thường mình.

Cô cứ vô tư ‘suy nghĩ’ thay cho anh và cứ vô tư bảo trì tình bạn tốt của mình. Cho nên một khi đã như thế, cô giúp anh tìm đối tượng để tìm hiểu thì có gì là tò mò? Anh cũng đã hai mươi tám tuổi, cái tuổi nên lập gia đình rồi. Nhưng vì sao lồng ngực anh lại thấy xót xa như thế?

“Vì chúc mừng em tìm được công việc mới, tối nay em mời đi xem phim nhưng chỉ có hai người bọn anh thôi nhé.” Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, Duy Duy vì muốn cho họ có cơ hội, nên đã mua sẵn hai vé đi xem phim từ sớm.

Sau khi im lặng khoảng hai giây, anh gật đầu, nói:

“Được.” Anh rất tức giận!

Nghe được câu trả lời của anh, cả ba người con gái trong nhà đều run sợ.

“Vậy đi xem phim thôi.” Anh đứng dậy, mặc áo khoác vào, và cũng chẳng quay đầu nói với Triệu Dung Hoa chữ nào.

Anh tức giận. Anh giận chính bản thân mình bị sẻ làm đôi, giận chính mình thật sự không có một trọng lượng nào.

“Này…”

Trò hay mới diễn được một nữa, thì đã cắt đứt. Hi Hi bối rối nhìn kẻ đi trước, người đi sau ra khỏi cửa mà không biết nói gì. Cô còn tưởng rằng anh trai sẽ trả đũa chị gái bằng một chính sách tàn bạo. Ai ngờ đâu, anh trai lại bình tĩnh hết sức

“Này…” Duy Duy giật mình, chuyện này không giống tính cách xảo quyệt thường ngày của Thỏ Thỏ.

Anh uống sai thuốc sao? Hơn nữa hôm nay thật lạ, anh không hỏi qua công việc mới của cô là gì.

Cô thấy không quen với việc này lắm!

Nếu ngày mai thấy cô ở chỗ làm, Thỏ Thỏ có bị dọa đến nhảy dựng lên không nhỉ? Không được! Anh là người bụng dạ hẹp hòi, nếu cô cứ im ỉm thì chắc chắn ngày mai sẽ bị anh băm dằm ra từng mảnh!

Cô ngoan ngoãn chờ anh đi chơi về, đem công việc mới báo cáo lên. Thuận tiện hỏi thăm anh tình hình hẹn hò của buổi tối hôm nay.

Tính toán như vậy, nên Duy Duy bắt ghế ngồi chờ cửa. Lúc đó Duy Duy không thể ngờ tới, mình đã chọc giận con sư tử đang giở vào ngủ say, chỉ dẫn đến một trận cuồng phong bão tố.

Cơn ác mộng của tám năm trước, một lần nữa lại sắp sửa trình bày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.