Lều bạt, vải bạt, dụng cụ nấu ăn ngoài trời còn có trận pháp ẩn thân … Ta bỏ lần lượt từng thứ đồ ra. Bên trong bí cảnh bảo bối càng nhiều thì càng nguy hiểm. Ngược lại, nếu như ta không có bảo bối thế thì không nguy hiểm nữa.
Khó khăn lắm mới có dịp không phải đi học, không phải dậy sớm, không có ai quản cả, ai muốn đi cùng bọn họ đánh đánh giết giết tranh giành này kia chứ, yên ổn nghỉ ngơi không tốt sao?
Ta bắc một cái nồi nhỏ ở trước lều, định đun chút nước, nấu ít nấm hôm qua ta hái. Hôm nay dậy sớm quá mới kịp ăn mấy miếng lót dạ. Trong rừng độ ẩm rất cao, vô cùng khó chịu, phải ăn một bát canh nóng, đổ chút mồ hôi mới dễ chịu. Sau khi ăn đến sợi mì cuối cùng, ta kiểm tra lại trận pháp một lần nữa, rồi quay người đi vào lều. Mặc cho mọi người tranh giành ầm ĩ, ta đi ngủ cái đã.
Ta ngủ một giấc khi thức dậy trời đã sâm sẩm tối.
Ta căn bản không hề có cảm giác cô đơn như bị cả thế giới bỏ lại kiểu vậy mà sư tỷ nói. Ta nằm trong chăn ấm, thậm chí còn muốn ngủ thêm.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, ta vẫn ngồi dậy.
Tối nay ăn gà nướng, chúc mừng ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ.
Con gà béo ú được ép vào cành cây để nướng, ta nằm trên ghế dựa, thỉnh thoảng đến lật sang mặt khác để cho gà chín đều các mặt.
Đây là gà đi bộ ta đặc biệt xuống núi mua đấy. Chủ quán nói loại gà này mỗi ngày đều có người chuyên chăn thả chạy đủ năm cây số, như vậy thì thịt mới đủ chắc, ngon. Ta không hiểu lắm mấy thứ đó, nhìn gà nhà ông ấy có vẻ nhỏ hơn gà nhà khác nhiều, nhưng giá lại đắt gấp đôi. Nó nếu đã đắt đến thế nhất định cũng phải đắt có lý, mua!
Mùi gà nướng thơm xộc vào mũi, bên tai là tiếng lép bép lửa cháy bập bùng.
Đêm nay vừa yên tĩnh vừa thanh bình.
Nơi đây là bí cảnh sao? Không phải, nơi đây là thiên đường!
Ngày thứ hai, cảm giác ngủ đến khi mặt trời lên bằng con sào thật sự sung sướng.
Vẫn còn một ít gà nướng tối qua, bắc nồi lên nấu ít canh gà uống. Sáng sớm không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, nhưng "bữa sáng này" thì được.
Ta nấu cá, nhồi đầy gia vị vào bụng nó rồi đem nướng trên lửa, ngoài giòn trong mềm, ăn vào miệng thực sự là quá tuyệt. Sau khi ăn xong, ta lại ăn thêm hoa quả, ăn sơn trà hái trộm từ hậu viện của sư tôn, vừa cho vào miệng quả thịt đã tan ra, vô cùng mọng nước.
Ngon đến muốn khóc!
Ăn uống cũng đâu vào đấy rồi ta lại chui vào trong lều đọc thoại bản, muốn xem xem nữ chính nam chính ngược luyến như thế nào tận 30 chương.
Buổi tối thì ăn uống cũng đơn giản. Cho vịt và rau cải mang từ lầu thiên tiên vào nồi đun nóng, ăn cùng với sơn trà ngào đường và bánh phù dung phải xếp hàng cả canh giờ mới mua được.
Bữa sáng mai lại ăn gì đây? Ta mang theo câu hỏi đầy tính quan trọng ấy chìm vào giấc ngủ. Hứa Tư Tư ngươi giỏi thật, cho dù đã đi nghỉ ngơi cũng không quên suy nghĩ nhiều thứ đến vậy.
Ngày thứ ba, khi ta ra ngoài lều thì vô cùng khiếp sợ, hoảng loạn.
Đây là đâu? Ta là ai? Cái gì thế này?
Rõ ràng ta nhớ là mình đã dựng lều ở dưới tàng cây đa sao khi ngủ dậy lại trở thành cây bạch quả?
Còn cái nồi ta đặt ở bên ngoài đâu? Nồi canh gà ăn dở còn một nửa đâu?
Có gì có lí chút không?
Ngoài ra còn có mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí.
Mặc dù nói nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện, nhưng ta vẫn không kiềm được lòng hiếu kỳ muốn đi xem thử.
Ở phía sau lều có thêm một người. Toàn thân hắc y, mặt lại cực kì trắng, nhìn không rõ chảy bao nhiêu máu, không hề nhúc nhích. Chết rồi thì còn may, chỉ sợ y chưa chết.
Ta hít một hơi lấy dũng khí lại đó xem sao, khuôn mặt này sao nhìn rất quen. Ta đã nhìn thấy nhiều lần. Đừng nói hắn mặc y phục, cởi y phục ta cũng nhìn thấy rồi.
Thiếu chủ Ma tộc, Ngu Thư.
Lúc này ta còn không chạy thì đợi gì nữa. Ta đóng gói chăn gối, lều bạt, còn có những đồ dùng sinh hoạt khác nhanh nhất có thể.
Cứu y?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Các bài học từ lịch sử dạy chúng rồi ngàn vạn lần đừng nhặt người khác. Thứ mà nhặt được đều là rác. Nhẹ thì hài cốt không còn, nặng thì gia tộc liên lụy. Gặp phải người sống chết không rõ này nhất định phải ngự kiếm bay trong đêm, nếu không thì hắn mở mắt ra liền bắt đầu lừa người.
Không phải chứ không phải chứ.
Lần thứ ba nhìn thấy Ngu Thư nằm trên đất, ta chán nản chửi một câu.
Sao cứ mãi quanh quẩn ở cái nơi dở hơi này.
Lẽ nào là ... lạc đường?
Kỹ năng của nữ chính trong truyền thuyết chính là lạc đường nhặt được thiên tài địa bảo quả nhiên không có tác dụng với ta. Cả đường tới nay nhìn thấy nhiều nhất là cây và tên sống dở chết dở Ngu Thư này. Nhìn thấy trời sắp trở tối, ta thở dài.
Cẩn thận trốn vào phía sau cây hạnh ở phía sau Ngu Thư.
Nếu như ta không tính sai, nơi đây chính là điểm mù trong tầm nhìn của hắn. Trốn tạm ở đây đêm nay đã, ngày mai trời sáng thì lên đường. Ngay khi ta đang bận rộn dựng lều, phía sau truyền đến một luồng khí lạnh.
Một thanh kiếm sắc bén đang kề trên cổ: "Ngươi là ai?"
Lại nữa?
Ngày ngày ngươi là ai ngươi là ai, phiền chết mất!
Ta là ông nội thất lạc của ngươi đây!
Không đợi ta mở miệng, hắn đã từ từ vòng qua trước mặt ta: "Hóa ra là ngươi."
Hắn thu kiếm lại vào bên hông, lúc này ta mới nhìn thấy máy chảy ở tay phải của hắn.
Nơi mà ta dày công chọn lựa để ngủ, bẩn rồi.
Ta hận!
"Ta là Ngu Thư."
"À, ta là ..." Ta ngập ngừng: "Ta là Từ Kha."
Xin lỗi Tiểu Từ, sau này về ta sẽ mời huynh ăn cơm.
"Từ Kha?" Hắn nhìn ta như đang suy nghĩ gì: "Vậy phù chú mà ta nhặt được này chắc không phải là của ngươi, bên trên có viết tên là Hứa Tư Tư."
"Hahahahaha ..."
Mẹ nó, phù chú về nhà của ta.
Chuyện đã đến nước này, có cắn răng cũng phải bịa tiếp: "Đúng, không phải của ta, ta thật sự tên là Từ Kha."
"Hắn đi quanh lều của ta một vòng, cười khẽ nói: "Cắm trại dã ngoại ở trong bí cảnh, đây là lần đầu tiên ta thấy."
"Lần đầu của người nhìn thấy còn nhiều." Ta lầm bầm: "Thì là Ngư Thư, ngươi có muốn băng bó vết thương một chút không ..."
"Hử? Ngươi lo lắng cho ta?"
"Không phải, máu nhỏ vào lều bạt thật sự khó giặt sạch, dễ để lại vết ố."
"Ngươi đang nói thật sao." Hắn lại đi đến chỗ ta, chìa tay phải ra trước mặt ta: "Băng bó đi."
Ta: ? ? ?
Ta cố nhịn xắn tay áo lên, có thể cảm nhận rõ ràng vải áo và máu dính chặt vào nhau.
Hắn không hề nhăn mặt, mắt không chớp cứ nhìn ta.
Đồ đạc đều có ở trong lều nhưng không được để lộ ra bên ngoài, ta suy nghĩ trong chốc lát, xé một mảnh y phục ra cần thận băng bó vết thương. Thịt ở hai miệng vết thương lộ cả ra, nhưng xương cốt không ảnh hưởng.
May đấy, nếu như bị nặng thêm chút nữa, cả bộ y phục của ta đều phải xé ra băng bó cho hắn mất.