Lâm Giáng không đến nữa.
Thật ra hắn vốn là chủ quán không cần phải ngày ngày ngồi đó trông cửa tiệm.
Hắn không đến, được yên tĩnh ta cũng vui vẻ.
Thẩm Lạc Xuyên bán tranh chữ đã được nửa tháng. Hầu như trong thôn này, nữ nhân nào cũng có một bức tranh của hắn.
Nhưng hắn vẫn chưa chuộc cây trâm hồi ấy về. Ta thầm nghĩ, không biết phải bao lâu nữa mới tích đủ tiền chuộc cây trâm đó đây.
Nhưng sau đó cơ hội cũng đến.
Một buổi sáng trời đầy mây, viên ngọc lam mà Ngu Thư đưa khi trước đã trở về bên ta.
Ta ngồi trong phòng ngắm nghía hồi lâu, không nỡ bán.
Không phải vì lưu luyến gì Ngu Thư, mà là trực giác mách bảo như vậy.
Viên ngọc này về sau vẫn còn hữu ích, không được bán.
"Hứa Tư Tư! Ra ăn cơm thôi!" Mỗi sáng Thẩm Lạc Xuyên đều gọi rát họng ta mới dậy ăn cơm.
Sau khi ăn xong, hai người bọn ta cùng đi đến y quán.
Thẩm Lạc Xuyên tìm cách hối lộ bà lão chủ nhà nên cũng kiếm được việc làm cùng y quán với ta. Hắn chủ yếu làm mấy việc vặt.
Ta phụ trách kê những đơn thuốc đơn giản cho mọi người, hắn ở bên giúp đỡ ta.
Gần đây công việc khá bận. Người đến kê đơn đa số đều đến từ sáng sớm khi người ta còn chưa ra đường, kê xong hết trời cũng đã tối, chuẩn bị đóng cửa y quán ra về.
Người đến bốc thuốc cũng tương tự. Họ đều là những nữ tử đã thành thân.
Ngay cả biểu cảm của họ khi đến bốc thuốc cũng giống nhau - hồi hộp, xấu hổ, nhưng cũng vô cùng nóng lòng.
Họ bốc thuốc cho người tướng công mình, đều là bốc thuốc chữa hư lao [1].
[1] Hư lao: suy nhược cơ thể, y học dân tộc cổ truyền gọi là chứng hư lao, là tên gọi chung của “ngũ lao”, “thất thương” và “lục cực”.
"Ngươi nói xem sao mà nhiều nam nhân mắc chứng hư lao thế?"
Lúc nghỉ trưa, ta mới có thời gian ngồi nghỉ. Ta quay ra hỏi Thẩm Lạc Xuyên. Hắn đứng trước quầy thuốc, bổ sung thêm các vị thuốc đã bán hết: "Khuê phòng nhiều chuyện thú vị quá phỏng."
Thấy ta không nói gì, hắn sợ ta không hiểu, lại quay người qua, nhướng mày nói thêm: "Không có đất bạc, chỉ có bò yếu."
Ta đảo mắt, vớ cái giẻ trên bàn ném vào hắn.
__________________________________
"Nhà hết lá trà rồi, luộc trứng bắc thảo vậy." Vẻ mặt Thẩm Lạc Xuyên vô cùng nghiêm túc.
Ta gật đầu, tay vẫn tiếp tục bóc tỏi.
Lý thẩm nhà bên ló đầu vào: "Tiểu Hứa ở nhà không?"
Ta vẫy tay, gọi thẩm thẩm vào: "Có chuyện gì không Lý thẩm? Vừa hay bọn con đang luộc trứng bắc thảo, lát nữa thẩm mang mấy quả về nhé."
"Thôi, không cần đâu mà." Thẩm ấy đan hai tay vào nhau, lại vo vo vạt áo: "Tiểu Hứa, nhà con có ở nhà không?"
"Nhà con ... ở nhà không?" Ta chớp chớp mắt, mãi mới hiểu ra: "À, Thẩm Lạc Xuyên đang dưới bếp, con gọi huynh ấy lên đây nhé?"
"Cũng không có gì, thẩm chỉ muốn hỏi vị kia nhà con buổi tối cũng ra ngoài sao?"
Ra ngoài? Tối hôm mua gà nướng đó cũng tính là ra ngoài đúng không.
Ta gật đầu: "Có ạ."
"Là như thế này. Đàn bà đã có chồng trong thôn này ai nấy đều nói tướng công mình đêm đêm lại ra ngoài, đến mức hầu như không ở nhà, có khuyên thế nào cũng không được. Bọn ta nghĩ rằng có khi nào có ma quỷ gì ám các chàng không."
Nghe thế thì chuyện của Thẩm Lạc Xuyên và những người kia cũng không giống nhau lắm. Ta chăm chú nhìn bà ấy, ý bảo thẩm cứ nói tiếp đi.
"Bọn ta mới định góp tiền mời đạo trưởng phái Thành Đồng đến xem cho ..."
Ta hơi nhăn mặt: "Lý Thẩm, nỗi lòng của mọi người con hiểu. Nhưng người của phái Đồng Thành không dễ mời, hơn nữa góp tiền cũng cần thời gian, chi bằng chúng ta cứ đợi thêm một thời gian?"
"Ừm, con nói cũng có lý. Nhưng chúng ta cứ chuẩn bị trước con ạ, nếu như con không muốn thì thẩm cũng không ép."
"Chuyện này thực sự cũng hơi kỳ lạ, để đêm nay con để ý huynh ấy xem sao."
Đúng lúc ấy Thẩm Lạc Xuyên đi lên. Hắn rất tự nhiên đứng phía sau ta: "Lý thẩm ở lại ăn cơm rồi hẵng về nhé?"
"Thôi thôi, các con ăn đi, nhà thẩm cũng nấu rồi."
Sau khi tiễn Lý thẩm về, Thẩm Lạc Xuyên ngồi vào chỗ vừa nãy thẩm ấy ngồi.
Ta nhìn hắn mà tức: "Người ta còn chưa định về, ngươi lại đi lên, người ta không về cũng phải về."
"Hôm nay nấu hơi ít tôm." Hắn ta lấy nắm tỏi từ tay ta: "Nhưng nếu như thẩm ấy ở lại ta nhất định sẽ lấy bát đũa cho thẩm ấy ngay."
"Đồ láu cá."
"Hai người vừa nãy đang nói gì thế? Hình như ta nghe thấy có nhắc đến tên mình."
"Nói là gần đây nam nhân trong thôn hễ ban đêm lại ra ngoài, ngươi có biết không?"
"Cũng biết chút ít."
"Nói xem nào?"
Hắn vơ hết đám vỏ tỏi qua một bên: "Ăn cơm trước đã, để lát nữa cơm nguội mất. Ăn xong ta sẽ nói cho nàng nghe."
"Bây giờ kể được rồi đấy." Ta úp cái bát cuối cùng đã rửa sạch sẽ vào chạn, quay sang nhìn Thẩm Lạc Xuyên đang tựa bên cửa.
"Ừm, buổi tối bọn họ đi đến kỹ viện mới mở ở bìa rừng phía đông."
"Nơi đó á..." Ta hơi nghi ngờ, trong đầu bắt đầu xác định xem cánh rừng kia ở đâu: "Bìa rừng phía đông ... ở đó không phải là cạnh nghĩa địa sao?"
"Đúng vậy." Hắn gật đầu: "Kỹ viện này mới xuất hiện chưa lâu, hơn nữa chỉ mở vào ban đêm."
"Sao ngươi biết rõ thế? Ngươi từng đến đó rồi sao?" Ta ngờ vực nhìn hắn.
"Không hẳn vậy, chỉ đi ngang qua." Ánh mắt hắn đầy ẩn ý: "Nàng đang quan tâm ta sao?"
"Thôi đi." Ta quay lại chủ đề chính: "Ngươi từng đi đến kỹ viện kia không?"
Hắn lắc đầu: "Không, ở đó chỉ có cho phép nam nhân đã thành thân vào."
"Thế lẻn vào thì sao?"
"Sao, nàng muốn đi sao?"
Ta chắp ngón tay trỏ và ngón tay cái vào ra hiệu: "Tò mò một chút xíu thôi."
"Ở đó chỉ có người đã thành thân mới được vào. Về phía nữ nhân như nào thì ta cũng không rõ." Hắn ngừng lại, rồi nói tiếp: "Nàng cũng đừng mơ tưởng cải trang thành người đã thành thân là trà trộn vào được. Người ở đó không biết họ dùng cách gì, nói chung là có thể nhận ra đấy."
"Ừm." Trên mặt ta hiện rõ vẻ thất vọng, làm hắn buồn cười: "Nếu như nàng thực sự rất muốn đến đó, ngày mai chúng ta có thể thành thân."
"Biến."