Tác giả: Lê Thanh Nhiên
Editor: Bao Tô Bà 🪵
“Sau đó bà ấy chạy thoát, con trai bà lại muốn giết huynh để ăn, huynh phản kích giết chết hắn ta. Bà lão kia bèn bò ra từ chỗ tối tới hỏi huynh, người này là con của bà ấy, bà ấy có thể cùng ăn hắn ta với huynh được không…”
Tức Hi ôm chặt bả vai Sư An, giọng nói của Sư An rất bình tĩnh, nhưng nàng thì không thể ngừng run rẩy, bởi vì nàng không có cách nào ức chế phẫn nộ và đau lòng nên oà khóc.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa mà…”
Đây là Sư An, ánh mắt Sư An mãi mãi chứa ý cười, một Sư An luôn điềm đạm hiểu lý lẽ, không bao giờ kiêu căng tự phụ. Tuy rằng nàng chưa từng nói, nhưng vẫn cảm nhận được từ ngọn tóc cho đến ngón chân rằng chàng là một người vô cùng tốt. Đến bóng dáng cũng có thể nở ra hoa, lời nói ra đều như mang theo gió xuân êm dịu, là linh hồn toả ra ánh sáng lấp lánh nhất trên đời này.
Chàng chưa từng phải chịu tra tấn, dày vò như vậy, tại sao lại bắt chàng thể nghiệm nỗi khổ đau này?
Tức Hi ôm Sư An nói: “Dựa vào cái gì mà huynh phải làm Thiên Cơ tinh quân, rời xa cha mẹ ruột từ nhỏ, đến một nơi không thân không thích học tập, đến trải nghiệm nỗi khổ nhân thế, còn phải giữ vững bản tâm, không được thất cách? Cút con mẹ nó hết đi, huynh chỉ là Sư An mà thôi! Vứt hết đi cái danh đại diện cho thần tiên, chúng ta không làm nữa!”
Sư An yên lặng, bình tĩnh chớp mắt, sau đó khẽ cười nói: “Nếu không phải là Thiên Cơ Tinh Quân, huynh sẽ là ai đây?”
Tức Hi giật mình nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Sư An, nàng định nói huynh là Sư An mà.
Cái tên Sư An này sư phụ đặt cho chàng khi chàng được người ta đề cử làm Thiên Cơ Tinh Quân đưa tới Tinh Khanh cung.
“Huynh đừng yên lặng như thế… Huynh khóc đi, huynh mềm yếu một chút cũng không sao đâu, Sư An.”
Sư An chậm rãi cúi đầu, đặt đầu lên trên vai nàng. Tức Hi cảm giác được nơi đó dần truyền đến cảm giác ướt át, thân thể vẫn luôn lặng yên của chàng cuối cùng cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Lần này chàng chỉ rơi lệ, không có đổ máu.
Tình trạng của Sư An cuối cùng cũng ổn định, không còn xuất hiện dấu hiệu thất cách. Lần đầu tiên thí luyện xem như chàng cố nhịn qua, nghĩ đến còn tám lần nữa, Tức Hi cảm thấy tuyệt vọng thay chàng.
Sư An mở cửa phòng tĩnh tư, đi đến chỗ sư phụ và Bách Thanh hàn huyên một lúc lâu. Chàng vẫn luôn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, chỉ là ít nói đi rất nhiều.
Tức Hi thấp thỏm bất an quan sát Sư An. Cho đến một ngày nọ chàng đột nhiên không chào hỏi, không báo trước một tiếng rời khỏi Tinh Khanh cung. Chuyện này đối với một người luôn tuân thủ quy củ như Sư An mà nói là chuyện không thể tưởng tượng.
Vì thế Tức Hi theo dõi Sư An. Nàng bám theo chàng một đường đi về hướng đông. Chẳng qua mới ba ngày sau Tức Hi đã phải từ bỏ việc âm thầm theo dõi, nghênh ngang xuất hiện trước mặt Sư An.
Bởi vì nàng… không có tiền.
Tức Hi vội vàng rời cung nên không mang theo bao nhiêu lộ phí, ba ngày đã tiêu hết sạch, đành phải mặt dày tới dùng ké lộ phí của Sư An. Sư An thấy nàng xuất hiện thì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không quá bất ngờ. Chàng cười bất đắc dĩ đưa nàng theo cùng.
Không lâu sau, bọn họ đi tới một toà thành nhỏ gần biển. Bởi vì mặc cung phục của Tinh Khanh cung nên họ dễ dàng bị người ta nhận ra. Tin tức "thần tiên" của Tinh Khanh cung tới thành nhỏ nhanh chóng lan truyền. Bá tánh nhìn thấy bọn họ đều dập đầu hành lễ, ước nguyện cầu phúc.
Tức Hi cảm thán, chắc là thành nhỏ này có rất ít người tu tiên đây, mọi người đều mang dáng vẻ chưa hiểu sự đời.
Có một đôi phu phụ nông thôn tới bái phỏng bọn họ, mới vừa trông thấy đã vội dập đầu hành lễ. Được Tức Hi và Sư An đỡ dậy, bọn họ vẫn vô cùng cung kính.
Hàn huyên một lát, người thê tử mới do dự hỏi: “Tinh Quân đại nhân, ngài có từng gặp một bé trai ở trong cung chưa, năm nay nó cũng 18 tuổi, từ nhỏ đã được ôm vào cung nuôi lớn.”
Tức Hi ngẩn ngơ, nàng như hiểu ra chuyện gì nên quay đầu nhìn Sư An. Đôi mắt Sư An khẽ chuyển động, vừa định nói đã nghe nam tử bên cạnh nhỏ giọng trách cứ thê tử: “Năm ấy cung chủ đại nhân đã từng nói rằng tiến vào Tinh Khanh cung sẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ thân thích, nàng còn hỏi chuyện này làm gì!”
Thê tử của nam tử hơi uất ức, khẽ đáp lại: “Thiếp nghe nói nếu qua 18 tuổi mà không được phong Tinh Quân thì có thể rút tịch, rời cung, trở về nhà.”
“Nàng còn hy vọng con không được thụ phong à? Cả đời ở lại thành nhỏ này với chúng ta mới là không có tiền đồ.”
“Nhưng… thằng bé mới được sinh ra đã bị ôm đi… thiếp sợ lúc quay về nó không quen biết ai…”
“Hồ đồ! Nó đã được định sẵn là mang mệnh quý nhân, phần mộ tổ tiên của Lý gia ta bốc lên khói xanh[1] mới sinh ra được nhân vật lớn như thế. Sao nàng lại nhắc tới chuyện sinh đẻ ở đây làm gì, làm Tinh Quân đại nhân không vui bây giờ!” Nam tử trợn mắt lườm thê tử một cái, lúc quay đầu nhìn về phía Sư An lại cười vô cùng thận trọng.
[1] Theo truyền thuyết xa xưa, thi thể của một người có tu vi cao sẽ hóa thành mây khói sau khi chết, do đó, khói xanh từ lăng mộ tổ tiên có nghĩa là người nào đó trong tổ tiên đã đạt đến trạng thái phi thường. Đây là một điềm lành, khói xanh cho biết “lửa” sẽ bốc lên, cả người và vận may đều làm ăn phát đạt.
Sư An trầm mặc một lát rồi mỉm cười.
“Người các ngươi nói ta có quen biết, hắn đã được phong Tinh Quân, sống rất tốt. Các ngươi không cần lo lắng.”
Đôi phu phụ lập tức lộ ra niềm vui sướng không sao che giấu được, người thê tử mới đầu cười, sau đó lại bắt đầu thẫn thờ.
Bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết được, người đứng trước mặt bọn họ lúc đó chính là con trai của bọn họ. Duyên phận giữa hai người và con mình có lẽ chỉ là vỏn vẹn trong vòng mười tháng hoài thai và khoảnh khắc thoáng nhìn qua khi mới hạ sinh. Bọn họ thậm chí còn không kịp lấy nhũ danh cho con mình.
Tức Hi đứng nhìn bên cạnh, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì. Nàng cáu kỉnh rời nhà trốn đi rong chơi bên ngoài, chơi chán rồi thì tiêu diêu trở về nhà. Lão cha nàng giận thì giận, nhưng sẽ không có chuyện không cần nàng.
Nhưng Sư An lại thật sự là một người không có nhà, một người không có chỗ để về.
Có lẽ chàng làm trái cung quy, tự thân xuống núi tới nơi đây là đến xác nhận chuyện này.
Hai người ở lại tòa thành nhỏ cạnh biển năm ngày. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tức Hi nhìn thấy biển. Mỗi ngày nàng đều tràn ngập tò mò, kéo Sư An đi ra bờ biển chơi, đi ra biển bắt hải sản, nhặt vỏ sò, đắp cát bắt cua.
Ngày ấy, mặt trời chiều ngả về hướng tây, toàn bộ thế giới như bị bao trùm bởi sóng nước lăn tăn màu vỏ quýt. Tức Hi xắn ống quần đứng ở nơi nước biển cao ngang bắp chân, nàng chống eo hét thật to: “Sư An, Lý Sư An!”
Sư An đứng bên cạnh xắn tay áo, quần áo thì dùng để đựng vỏ sò đang nhặt giúp Tức Hi. Chàng ngẩn người, đưa mắt nhìn nàng.
“Huynh đừng làm Thiên Cơ Tinh Quân, đừng quản những chuyện vặt vãnh ở Tinh Khanh cung nữa! Làm người thường đi, muội sẽ làm người thường với huynh cả đời!” Tức Hi lấy hơi hét thật lớn trước núi sông.
Sư An lặng yên trong chớp mắt, sau đó mi mắt cong lên, chàng bật cười, vầng sáng màu cam đào rọi lên mặt nạ che mất phần trán phải khiến nó nhiễm sắc màu ấm. Ánh mắt dịu dàng của chàng đong đầy ý cười, cực kỳ đẹp đẽ.
Chàng đưa một tay xoa đầu Tức Hi, cười nói: “Huynh rời cung không phải là muốn từ bỏ vị trí Thiên Cơ Tinh Quân, mà chỉ vì muốn hiểu rõ một số chuyện. Gần đây huynh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chúng ta trở về Tinh Khanh cung thôi.”
Tức Hi đứng ngơ tại chỗ.
Sư An ngầm hiểu nói: “Muội yên tâm, tự mình rời cung sẽ phải chịu phạt nhưng huynh sẽ chịu trách nhiệm thay muội.”
Nhìn thấy Sư An cười như vậy, nàng biết Sư An quen thuộc đã quay về rồi, một Sư An ôn hoà, kiên định cuối cùng cũng đã trở lại.
Toàn thân Tức Hi thả lỏng, đột nhiên nàng cảm thấy mũi hơi ê ẩm, nàng đanh đá té nước ướt hết cả người Sư An.
“Khoảng thời gian này huynh làm muội sợ muốn chết! Muội con mẹ nó đến ngủ cũng không xong, ngày nào cũng lo lắng cho huynh!”
Nàng trừng Sư An nửa ngày, sau đó nhào vào ngực chàng khóc ầm lên. Sư An cười bất đắc dĩ, vỗ lưng khe khẽ trấn an nàng.
Những năm sau này, mỗi lần Sư An kết thúc thí luyện, Tức Hi sẽ luôn là người đầu tiên tới đón chàng, bảo đảm chàng bình an vô sự.
Khi Tức Hi rời khỏi Tinh Khanh cung, đợt thí luyện của Sư An mới qua một nửa. Không biết sau này mỗi lần thí luyện kết thúc, ai sẽ là người đi đánh thức chàng.
Nhưng mà nói cho cùng thì mọi người ở Tinh Khanh cung đều rất thích Sư An. Hồi trước vẫn luôn là nàng tích cực quá mức chắn mất người khác. Biết đâu nàng đi rồi sẽ có thật nhiều người tranh nhau đi đón huynh ấy thì sao.
Tức Hi vừa chửi thầm vừa tỉnh lại từ trong mộng cảnh. Nàng xoạng chân xoạng tay nằm trên chiếc giường của mình, vẫn mặc nguyên vẹn bộ y phục tham dự yến tiệc ngày hôm qua, yếu đuối kéo chăn lên che. Đầu Tức Hi đau như muốn vỡ ra, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cảnh trong mơ và quá khứ cưỡi ngựa xem hoa hiện lên trước mắt nàng.
Nhưng nàng chỉ thẫn thờ vì hồi ức trong thoáng chốc, đã bị xấu hổ thuộc về hiện thực đánh tan. Nàng vùi đầu vào gối kêu rên.
Chuyện xảy ra trước và sau khi say rượu ngày hôm qua nàng đều nhớ rõ, nhớ rõ rành mạch.
Trước là chuyện bạch nhãn lang Ngộ Cơ nhận ân huệ của nàng mà không tự biết, còn dẫn đường cho người ta tới thảo phạt. Sau là chuyện tiểu bạch kiểm Úc thiếu chủ giả danh đạo nghĩa uy hiếp Sư An giúp lão các chủ nhà hắn ta tinh lọc tâm ma. Chuyện cuối cùng là nàng quên mất mình đã đổi thân thể, ngu xuẩn đánh giá cao tửu lượng của bản thân nên tự chuốc say chính mình.
Nàng uống say rồi phát điên bắt Sư An và A Hải đưa nàng trở về phòng. Sau đó, nàng đẩy Sư An ngã ra đất, ngồi lên người chàng…
Tức Hi tự cho mình một quyền vào ngực, mặc niệm từ biệt suy nghĩ trong đầu, đừng nghĩ nữa, mau quên mất đi, mau quên mất đi.
Thế nhưng không hổ là nàng, uống say mà vẫn giữ kín được bí mật không nói ra thân phận của mình, còn đùa giỡn Sư An một trận, đúng thật là…
Không đúng không đúng, sao nàng có thể đắc ý vì chuyện này? Có cái gì mà đắc ý chứ!
Tức Hi nghẹn lời cứng họng, chỉ muốn chết đi sống lại.
Cuối cùng nàng ngã phịch xuống giường, khuôn mặt tiều tụy vì say rượu. Nàng rửa mặt xong rồi lại chuẩn bị tinh thần mất nửa ngày mới lấy hết can đảm đẩy cửa đi ra khỏi phòng. Nàng giống hệt như ăn trộm liếc mắt nhìn khắp mọi nơi, đặc biệt để ý Tích Mộc đường cách đó không xa, bước đi từng bước chậm chạp.
“Sư mẫu?”
Tức Hi bị dọa khiến ba hồn ném mất hai. Quay đầu lại, nàng thấy Sư An không biết đã xuất hiện ở phía sau tự bao giờ, mặt nở nụ cười.
Tức Hi cứng đờ giật nhẹ khóe miệng, đáp lại: “Chào… chào buổi sáng Sư An.”
“Hôm qua người nói chuyện giúp ta nhưng ta vẫn chưa chính thức bái tạ.” Chàng mỉm cười nói rồi hành lễ với Tức Hi.
Tức Hi vội xua tay: “Không cần khách khí, không cần khách khí, ngươi có thể cảm tạ ta bằng cách dạy ta học mà.”
Sư An im lặng một giây, Tức Hi thầm nghĩ, sao nàng lại lanh mồm lanh miệng nói ra rồi. Cục diện xấu hổ hiện tại đúng là không phải thời cơ tốt để đưa ra yêu cầu.
“Được.” Sư An đáp.
Tức Hi mở to mắt.
Ai nói bây giờ không phải thời cơ thích hợp đưa ra yêu cầu nào!
Nàng vội nói: “Một lời đã định! Mà sao ngươi lại đột nhiên hồi tâm chuyển ý vậy?”
“Ta có lý do của ta.”
Sư An vẫn nhắc lại một câu này. Nhưng trong lòng Tức Hi lại đánh giá, nếu không phải vì ngày hôm qua thiếu nợ nhân tình ít ỏi của nàng, nàng còn tưởng chàng là vì bản thân nàng đấy.
Nàng nhanh chóng ném hết mấy chuyện say rượu giả điên xấu hổ ra sau đầu, hớn hở nói: “Vậy ta sẽ đi chuẩn bị, ngày mai chúng ta bắt đầu luôn nhé!”
Nói xong thì vui vẻ vỗ vai Sư An rồi chuồn nhanh như chớp.
Sư An nghe thấy tiếng cười và tiếng bước chân xa dần của nàng, bất đắc dĩ bật cười lắc đầu. A Hải đậu trên vai chàng, khó hiểu kêu hai tiếng.
“Ngươi không cảm thấy nàng rất giống một người sao?”
A Hải nghĩ ngợi, sau đó lại kêu hai tiếng.
“Ta cũng không biết.”
Ánh mắt dịu dàng của Sư An nhìn về hư vô phía phương xa, khi tiếng côn trùng và tiếng chim chóc hót vang hoà nhịp với nhau tràn ngập trong thế giới hắc ám, chàng khẽ than thở.