Sự Lây Nhiễm | The Infectious

Chương 24: Quá khứ




25 tiếng sau cái chết của tên gián điệp Terry Poler tại phòng thẩm vấn số 2

22 giờ 31 phút

Quán mì Woo Seok nằm đối diện sở cảnh sát thành phố

Một thanh tra cảnh sát có bộ mặt cau có và dáng vẻ mệt mỏi chậm rãi bước chân vào quán, với đôi mắt thâm quầng, anh ta đảo mắt xung quanh liên tục như đang tìm kiếm ai đó vậy, bỗng nhiên có một giọng nói từ xa vọng đến và gọi tên anh ta:

"Josh, tôi ở đây này" - Với bát mì tương đen nóng hổi trên bàn cùng một chai rượu Soju, Henry gọi tên Josh.

"Ra là anh ở đây à, sao lại hẹn tôi ở nơi này vậy, nếu đã thật sự muốn ăn thì anh nên tìm món gì đó ăn cho no hơn mới phải chứ? - Josh vừa nói vừa kéo ghế và ngồi phịch xuống.

"Tôi biết chứ, nhưng mà đối với cảnh sát các anh thì chẳng phải chỗ này khá là tiện lợi để tán gẫu hay sao?"

"Đúng là tiện lợi thật đấy, nhưng đối với tôi thì làm việc cả ngày trời mà chỉ có vài gói mì vào bụng thì chẳng khác gì cực hình cả."

"Vậy à, nếu thế thì anh cứ ăn nhiều mì vào là nó sẽ đỡ cực hình thôi ấy mà." - Henry vừa ăn vừa đùa.

"Hôm nay anh khác quá vậy Henry, anh uống bao nhiêu rượu rồi thế?"

"Tôi đã uống ly nào đâu, nãy giờ đói quá nên chỉ ăn mỗi mì thôi, định chờ anh đến rồi mới uống đấy chứ, tại hôm nay quán này có khuyến mãi khá vừa túi tiền nên tôi hơi vui chút thôi."

"Ra thế, mà sao anh lại chọn quán Hàn Quốc vậy, anh thích thức ăn của Hàn lắm sao?"

"Phải, không chỉ Hàn mà tôi còn thích nhiều món khác nữa kìa, không hiểu sao nhưng tôi khá chuộng thức ăn của người Châu Á đấy."

"Chà, anh có gu ẩm thực lạ thật." - Josh nói một cách mỉa mai.

"Có gì lạ đâu, miễn sao nó vừa miệng tôi là được, à mà sự cố ở văn phòng hôm qua sao rồi, mọi thứ vẫn ổn cả chứ?" - Henry vừa hỏi vừa rót một ly rượu và đưa cho Josh.

"À cảm ơn nhé, chuyện ở văn phòng sao? Chẳng ổn tí nào cả, đang mệt mỏi lắm đây này, ai cũng bị cấp trên triệu tập lên rồi sau đó còn phải viết cả tá bản báo cáo về cái chết của anh ta nữa đấy." - Với vẻ mặt chán nản, Josh uống ực một phát và nói.

"Tôi hiểu nỗi vất vả của anh mà, nếu cũng được thăng hàm lên làm cảnh sát thì tôi cũng đã giúp gì đó cho anh rồi."

"Cảm ơn vì sự giúp đỡ nhé, mà họ đã đưa anh ra ngoài ngay sau khi đầu của tên kia nổ tung phải không nhỉ?"

"Vâng, họ đuổi tôi như là đuổi tà ấy, mà xác của anh ta đã được xử lý rồi chứ, có vấn đề gì không?"

"Xong cả rồi, xét nghiệm pháp y cho thấy anh ta không bị nhiễm bệnh hay gì cả, con chip đó thì được kích hoạt từ xa nên dù có biết trước thì ta cũng chẳng làm được gi cả."

"Tôi hiểu rồi, thật là tội nghiệp cho anh ta quá, không như Alex, tôi còn chưa có cơ hội để nói chuyện được với anh ta nữa."

"Tôi cũng vậy chứ có khác gì anh đâu."

"Nhưng anh có điều tra được gì về quá khứ của anh ta không vậy?"

"Cũng được một chút thôi, đây này." - Vừa nói Josh vừa lấy ra một phong bì tài liệu và đưa cho Henry.

"Ok, tôi cảm ơn nhé, về nhà tôi sẽ tìm hiểu thêm một chút."

"Không có gì đâu, nhưng tại sao anh lại bận tâm đến quá khứ của anh ta làm gì?"

"À cũng không có gì to tát cả, chẳng biết vì sao nhưng việc tìm hiểu về quá khứ của những người đã khuất lại cho tôi một cảm giác khá là nhẹ lòng."

"Sở thích của anh đúng là kỳ quái thật, chẳng hiểu vì sao mà thanh tra Kleton lại quen được một người như anh luôn đấy." - Josh bĩu môi lại và nhìn Henry một cách sợ hãi.

"Tôi thấy bình thường mà, chỉ cần biết rằng trong quá khứ người ấy không phải là một tên xấu xa như hiện tại là được rồi, mà sẵn tiện nhắc đến thanh tra Kleton, ông ấy đâu rồi nhỉ, không đi với anh sao?"

"Không có, ông lão cau có ấy hôm nay bận ngập đầu rồi, ông ấy nói là còn phải sắp xếp lại giấy tờ nữa nên không thể đến đây để xả hơi với chúng ta được, à mà anh còn nhớ mấy lời mà ông ấy nói với tên Frank lúc trước không? Tôi nghĩ lúc này ông ấy đang báo cáo về việc mà chúng đã làm lên cấp trên rồi cũng nên."

"Nhớ chứ, đúng là chẳng mạnh mẽ gì nhưng ông ấy luôn dẫn dắt và bảo vệ kẻ yếu, nghe thì khá ngốc nhưng đó cũng là thứ mà tôi ngưỡng mộ ở ông ấy đấy."

"Chà, anh cũng có cùng ý nghĩ với tôi đấy Henry ạ."

"Vậy sao, trùng hợp đấy, không phải ngưỡng mộ gì lắm nhưng tôi thích cái đức tính đó của ông ấy."

"Phải, dù lúc nào cũng tỏ ra cau có nhưng thật ra bên trong ông lão ấy lại rất tốt bụng."

"À tôi có thể hỏi anh một câu riêng tư được không?"

"Anh cứ tự nhiên đi."

"Gia đình của anh hiện giờ vẫn ổn chứ? Không có ý gì đâu nhưng tôi chỉ hơi thắc mắc một chút thôi, vì vào những giờ nghỉ hiếm hoi như này thường các thanh tra sẽ dành ra một chút thời gian để gọi điện về hỏi thăm gia đình ấy, nhưng tôi chẳng bao giờ thấy anh gọi cho ai cả."

"À thì ra là chuyện đó, anh cũng tinh mắt đấy...nói sao nhỉ, có thể là vì tôi không quen làm điều ấy cho lắm."

"Vậy à?"

"Phải, so với việc nói chuyện qua điện thoại thì tôi thích gặp trực tiếp để hỏi han sức khỏe hơn, nói qua điện thoại chẳng thể hiện tí tình cảm nào cả."

"Ồ, tôi hiểu ý của anh rồi, vậy người nhà của anh chắc là vẫn khỏe chứ?"

"Vâng, chỉ có bố tôi thôi."

"Chỉ có bố? Ý anh là sao?"

"Cái này thì, thú thật là tôi không có nhiều ký ức gì về mẹ của mình cả."

"Hả?"

"À, mẹ của tôi đã mất vì bạo bệnh từ khi tôi còn rất nhỏ rồi, còn bố tôi thì trước đây từng là một quân nhân."

"Vậy ra bố anh là quân nhân, nếu vậy thì sao anh lại không gia nhập quân ngũ mà lại đi làm cảnh sát thế?"

"Bố tôi không muốn tôi vào quân đội, ông ấy nói nơi ấy hà khắc và kỷ cương lắm, vả lại sau khi mẹ mất thì ông ấy chỉ còn mỗi tôi mà thôi, ông ấy cũng không muốn phải ở một mình nữa."

"Chà, bố của anh thật là tình cảm đấy."

"Đúng là vậy thật, chắc là môi trường quân đội đã thay đổi ông ấy, trước đây khi còn trong quân ngũ thì ông ấy lạnh lùng và ít nói lắm."

"Vậy vì sao mà anh lại chọn cái ngành này thế, chẳng phải cái nghề cảnh sát này cũng đồng nghĩa với việc rời xa bố anh hay sao?"

"Cũng không phải là ước muốn của tôi đâu, thật ra thanh tra Kleton là người giới thiệu cho tôi đấy."

"Thật sao?"

"Thật đấy, bố tôi kể rằng hồi còn ở quân ngũ thì bố và ông ấy đã từng làm cùng đơn vị với nhau, nghe nói thân nhau lắm, có thể nói họ là chiến hữu với nhau cũng được."

"Chà, bất ngờ thật đấy Josh, không ngờ anh lại được làm quen với thanh tra Kleton một cách trùng hợp đến vậy."

"Phải, mặc dù bố tôi đã phản đối nhưng thanh tra Kleton đã hứa là sẽ chăm lo cho tôi đầy đủ nên bố tôi mới chấp nhận thôi, mà này, nãy giờ tôi đã kể quá khứ của tôi cho anh rồi, vậy còn anh thì sao, tôi nghe thanh tra Kleton nói anh là cái người đã đạt điểm tuyệt đối tại học viện cảnh sát mà, lý do gì mà anh lại không vào ngành vậy?"

"À thì...là vì chuyện gia đình cả thôi."

"Vậy sao, nếu cảm thấy không tiện thì anh không cần phải nói ra đâu."

"Không sao, quá khứ của tôi chẳng sáng sủa gì mấy nên cũng không cần phải che giấu làm gì, khác với anh, bố tôi đã mất rất lâu rồi."

"Tôi hiểu, xin chia buồn với anh."

"Không có gì đâu, nói thật là suốt cả tuổi thơ của mình, tôi không hề biết ông ta làm nghề gì mà lại có nhiều tiền đến thế, dù rất hiếm khi về nhà nhưng mỗi khi về thì quà cáp lúc nào cũng nhiều hơn lần trước, ông ta đối với gia đình rất tốt và ông ta cũng rất thương yêu hai mẹ con tôi nữa."

"Nếu vậy thì cuộc sống của anh đâu có gì là vất vả đâu?"

"Đúng là không vất vả thật, nhưng đó chỉ là quãng thời gian mà ông ta còn ở "đỉnh cao sự nghiệp" thôi, khi tôi lên cấp 3 thì ông ta đột ngột qua đời, đó cũng là lúc mà tôi dần khám phá ra được sự thật kinh hoàng về bố của mình đấy."

"Sự thật gì mà mặt của anh nhìn nghiêm trọng thế, đừng nói bố của anh là kẻ giết người đội lốt một doanh nhân thành đạt nhé." - Josh vừa đùa vừa lấy ly rượu trên bàn lên và uống.

"Nếu gọi là giết người thì cũng không đúng đâu, vì bố tôi sẽ chẳng bao giờ có được cái gan đấy cả."

"Không phải sao, vậy sự thật về bố của anh là gì vậy?"

"Bố của tôi không phải doanh nhân, ông ta chỉ là một bác sĩ phẫu thuật mà thôi."

"Bác sĩ à, thế thì việc bố của anh có nhiều tiền là phải rồi, tôi nghĩ cái "sự thật" kia chỉ là do anh hiểu lầm mà thôi."

"Chà, tôi ngạc nhiên đấy, vụ việc lần đó có liên quan đến cảnh sát nữa mà, là một người trong ngành chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua sao Josh?"

"Là chuyện gì cơ?" - Mặt của Josh lúc này lộ rõ vẻ khó hiểu.

"Chủ quán ơi, cho tôi thêm bát mì với một chai rượu nữa nhé." - Henry đứng dậy và gọi món.

"Có ngay, có ngay." - Bác chủ quán người Hàn vui vẻ đáp.

"Này, đừng có vừa ăn vừa kể thế."

"Tha cho tôi đi mà, từ ngày rời khỏi cái nhà tù quái gở đó tôi ăn chẳng thấy gì ngon cả, hôm nay là ngày đầu tiên tôi cảm thấy ngon miệng đấy."

"Được rồi, cứ ăn thoải mái đi, nhưng nhanh rồi quay lại với chuyện của bố anh nhé." - Josh thở dài rồi hối thúc Henry.

"Thật ra bố của tôi là nghi phạm chính trong vụ án thảm sát 21 người tại một chung cư bỏ hoang vào năm 1991 đấy." - Miệng vẫn ăn mì nhưng sắc mặt của Henry dần thay đổi khi anh bắt đầu nói đến chuyện của bố mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.