Sự Kiện Phòng 503

Chương 37: Lấy thân báo đáp




Cận Phi ở nhà Ngụy Nhất Thần nằm hai tuần, nguyên nhân là do Ngụy Nhất Thần rất thích việc Cận Phi mỗi ngày nằm trên giường của mình, hửm, nhìn rất đẹp mắt, hơn nữa còn cóthể ôm ngủ, sỗ sàng ăn vụn.

Một nguyên nhân khác chính là sau khi Trịnh Tư Kỳ biết Cận Phi bị thương, thêm mắm thêm muối tuyên truyền hình tượng Cận Phi thành một người vĩ đại thấy việc nghĩa hăng hái làm, vì bạn học phấn đấu quên mình để rồi cả người bị thương nặng, mặc dù bị lão Đại, lão Tam và Đoạn Nhiên mãnh liệt khinh bỉ, thế nhưng trong trường không biết, cho nên Cận Phi liền không hiểu ra sao đã nhận được một huy hiệu hăng hái làmviệc tốt, hơn nữa trong trường vừa cho Cận Phi nghỉ hai tuần, vừa khen thưởng học phần hai môn tự chọn, nói hăng hái làmviệc tốt là một bài học quan trọng trong cuộc sống…

Chẳng qua những thứ này Cận Phi không biết, ngoại trừ mấy ngày đầu lão Đại, lão Tamcòn ân cần điện thoại thăm hỏi, về sau điện thoại của anh cũng bị Ngụy Nhất Thần nghe hộ với lý do ảnh hưởng nghỉ ngơi. Thế nhưng mấy lần Trịnh Tư Kỳ điện thoại, Ngụy Nhất Thần lại không dám nhận thay, nhưng tự đáy lòng Cận Phi lại hi vọng Ngụy Nhất Thần nhận nó cho rồi, bởi vì chỉ cần Trịnh Tư Kỳ vừa mở miệng, câu đầu tiên nhất định hỏi “Đã ăn chưa?”

Ăn ăn ăn! Ăn cái đầu cậu!! Cận Phi lần thứ ba ném điện thoại lên giường sau khi triệt để bó tay. Tại sao phản ứng lớn như vậy? Bởi vì cú điện thoại đầu tiên Trịnh Tư Kỳ còn cố ý giải thích, cái gọi là ‘đã ăn chưa?’ Chính là rốt cuộc Cận Phi đã bị Ngụy Nhất Thần ăn hay chưa…

Tuy những thứ này làm Cận Phi có chút đau đầu và buồn bực, nhưng mà anh trải qua hai tuần này vẫn rất thư thái. Trước kia mặc dù biết Ngụy Nhất Thần biết nấu cơm, thế nhưng biết và được ăn là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hai tuần này Ngụy Nhất Thần cũng xin nghỉ, chuyên tâm ở nhà chăm sóc Cận Phi.

Bởi vì miệng vết thương và móng tay của Cận Phi, đều là ngoại thương, ăn kiêng tương đối ít, cho nên Ngụy Nhất Thần nghĩ hết đủ loại biện pháp tăng cường dinh dưỡng cho Cận Phi, cố gắng hồi phục thân thể đồng thời vỗ béo Cận Phi thêm một chút.

Thế nhưng, đồ ăn ngon ăn nhiều cũng sẽ ngán, cho nên khi lần thứ hai Ngụy Nhất Thần bưng canh móng heo hầm cách thủy vào, Cận Phi rốt cuộc cũng không nhịn được mà nổi giận “Lại là canh móng heo! Mẹ nó, cậu cho là ông đây đang ở cữ sao!! Ăn canh móng heo cái gì!!!”

Ngụy Nhất Thần “Kỳ thực nếu anh có thể sinh, ba mẹ em chắc chắn sẽ đồng ý nhanh hơn.”

Cận Phi “… Cậu nhanh đi chết đi, đừng làm phiền tôi!”

Mặc dù đã uống xong canh móng heo, nhưng đây vẫn không phải là mâu thuẫn chủ yếu của Cận Phi và Ngụy Nhất Thần, mâu thuẫn chủ yếu bây giờ tập trung ở vấn đề Cận Phi thấy ánh mắt của Ngụy Nhất Thần càng ngày càng đen tối…

Trên người Cận Phi có thương tích, nhất là ngón chân cái không thể dính nước. May là nhà Ngụy Nhất Thần có bồn tắm, có thể duỗi chân ở bên ngoài tắm rửa. Có điều bởi vì hành động bất tiện, cho nên mỗi lần tắm, Ngụy Nhất Thần đều sẽ giúp Cận Phi cởi quần áo ngủ, sau đó tìm màng nilon bảo vệ thực phẩm gói kỹ vết thương của Cận Phi lại, sau cùng mới ôm Cận Phi vào phòng tắm, thả vào trong bồn tắm nước nóng. Chờ Cận Phi tắm xong, thận trọng ôm Cận Phi ra, lau khô mặc quần áo rồi nhét vào ổ chăn.

Qua thời gian vết thương trên người Cận Phi càng ngày càng nhẹ, bây giờ, chỉ còn trở ngại ở ngón chân thôi, nhưng mà, việc này cũng không phải là trở ngại việc ăn thịt của Ngụy Nhất Thần, cho nên Cận Phi uống xong một bát canh móng heo, cả người toàn là mồ hôi nên muốn đi tắm, Ngụy Nhất Thần lại xuất hiện ánh mắt đen tối.

Cận Phi “… Cậu tính toán thật là kỹ nha, mỗi lần đều cho tôi húp loại canh toàn là dầu mỡ này, sau đó thừa cơ giúp tôi tắm rửa, thuận tiện ăn vụng đậu hủ!” Được rồi, mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng ngoại trừ hoa cúc và dưa leo của Cận Phi còn giữ vững ởngoài mặt trận, những chỗ khác toàn bộ đã bị Ngụy Nhất Thần sờ soạng qua, mà chính Cận Phi, vậy mà cũng đã quen rồi…

“Cận Phi mày là một người không có nguyên tắc!” Sau khi Cận Phi im lặng phát hiện sự thực này, hung hăng khinh bỉ bản thân một chút.

Bất kể nói thế nào, tắm hay là rửa, Cận Phi vẫn tận lực khiến cho mình xem nhẹ ánh mắt của Ngụy Nhất Thần, sau đó làm bộ bình tĩnh tắm rửa sạch sẽ. Cũng may, trình tự bây giờ và lúc trước đều là giống nhau, không có vấn đề gì. Nhưng khi Ngụy Nhất Thần ôm Cận Phi vào phòng ngủ, Cận Phi phát giác trình tự thiếu một bước trọng yếu.

“Quần áo ngủ của tôi đâu!!!” Cận Phi nằm trong chăn, hai tay nắm chặt chăn, sau đó ba lăn hai lộn đã thành một bé tằm, còn ra sức nhúc nhích về phía vách tường.

Ngụy Nhất Thần “… Anh cảm thấy anh bây giờ đánh thắng được em sao?”

“Mẹ nó! Cậu còn muốn đánh tôi hả!” Cận Phi nỗ lực xoay đầu qua, sau đó lại tốn sức đưa tay ra khỏi chăn, dựng thẳng ngón giữa!

“Làm sao anh biết em muốn làm việc này?” Ngụy Nhất Thần cười cười, cũng không ngăn cản Cận Phi ngọ nguậy, mà là yên lặng kéo tủ đầu giường ra, sau đó tựa như khoe khoang lắc lắc dầu bôi trơn và áo mưa trong tay.

Cận Phi “… Nếu hôm nay tôi để cho cậu làm thành công cái này, sau này tôi sẽ theo họ cậu!”

“Vậy anh đã thực hiện rồi, anh quên em đã từng nói anh chính là Ngụy Cận Thị sao?”

“…”

“Bây giờ em có ba tin nói cho anh biết, nói xong anh sẽ quyết định coi có muốn tiếp tục hay không, thế nào?”

“Tin gì?”

“Trong ba tin này, một tin tốt, một tin xấu, một tin không biết tốt xấu, anh muốn nghe tin nào trước?

“Sao cậu nói nhảm nhiều vậy chứ!” Cận Phi lườm một cái. Thế nhưng bởi vì bọc trong chăn, cho nên không hề có chút lực sát thương nào.

Ngụy Nhất Thần cũng không phản bác, lên giường kéo sâu róm Cận Phi qua ôm vào ngực, chậm rãi nói “Tin xấu là Đoạn Nhiên cũng biết chuyện của chúng ta, cậu ấy thấy chúng ta hôn môi, cho nên không biết trong trường còn có người khác biết hay không; tin tức tốt là Đoạn Nhiên cũng là gay, hắn thích tên thiếu gân Từ Huy kia; tin cuối cùng là, ba mẹ em biết chuyện chúng ta rồi, do em không biết tâm ý của anh, cho nên dự định một mình kéo dài, kéo tới khi nào thấy rõ mới thôi. Nhưng mà bây giờ em đã biết, cho nên, em định nghỉ hè năm nay kết thúc sẽ come out với người trong nhà, vì vậy, em hi vọng quan hệ hai ta có thể tiến thêm một bước, vì em chuẩn bị come out nên thêm cho em một chút dũng khí, được không?”

Nghe hai cái trước xong, kỳ thực Cận Phi vẫn tính là bình tĩnh, thế nhưng lúc nghe đến cái thứ ba, Cận Phi triệt để bối rối, sau đó không để ý Ngụy Nhất Thần mà bắt đầu ở trong chăn giãy giụa.

“Đừng làm rộn! Come out cái giá phải trả quá lớn, tuyệt đối không thể!”

“Anh vì em ngay cả mạng cũng không cần, em còn không thể cho anh một danh phận sao?”

Cận Phi vô lực xem thường một cái “Nghe thấy câu đầu tiên trong lòng tôi vẫn rất vui mừng, có điều con mẹ nó câu thứ hai của cậu là sao hả, danh phận! Danh phận cái rắm!” Chẳng qua Cận Phi mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không giãy dụa nữa.

Kỳ thực, cho dù nếu anh không định đối mặt, lại sợ hãi cảnh tượng come out này, ba mẹ của Ngụy Nhất Thần cũng đãbiết rồi. Nếu mình vì cậu ta mà có thể chết, còn không bằng cứ không thèm đến xỉa một lần, tình huống tệ nhất chính là về sau mình cố gắng nuôi thêm một người nữa thôi! Nếu hai người định ở cùng một chỗ, vậy thì cùng nhau đối mặt là được rồi, xe đến trước núi ắt có đường!

Cận Phi vẫn ngây người suy nghĩ, Ngụy Nhất Thần không nói không rằng, chỉ tiếp tục ôm Cận Phi, yên lặng chờ Cận Phi tỏ thái độ. Một lát sau, Cận Phi lại bắt đầu giãy giụa, lần này, Ngụy Nhất Thần thả Cận Phi ra.

Mất sức lực cả buổi mới lấy được chăn quấn lung tung trên người mình ra, Cận Phi hít sâu một hơi, quay về Ngụy Nhất Thần nói “Come out thì come out! Ông đây cùng cậu! Cùng lắm thì sau khi cậu bị đuổi ra khỏi nhà ông đây nuôi cậu!”

Come out là tâm bệnh cuối cùng của Cận Phi, năm đó come out đã trở thành cái chết của cha mẹ, làm cho Cận Phi vẫn e ngại về việc này. Hôm nay, Cận Phi muốn thử một lần nữa, cho nên làm sao Ngụy Nhất Thần không vui mừng cho được.

Tác giả có lời muốn nói:

Lần đầu tiên đăng chương này, không biết có bị khóa văn hay không!! Thỏ Giấy có thể bị bắt đi hay không ~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.