Sư Huynh, Rất Vô Lương

Quyển 1 - Chương 2: Trúng xuân dược




Editor:HamNguyet

Trong phòng trừ bỏ nàng, không có một bóng người,vách tường màu trắng, khắp nơi lộ ra rách nát loang lổ, góc tường kết nhiều tơ võng mạng nhện,trên mặt đất tro bụi trải rộng...

Xung quanh đặt rất nhiều gia cụ cổ kính không dùng đến, tuy rằng bám đầy bụi, kiểu dáng cũng rất khác biệt tao nhã.

Lam Kiều Nguyệt trong mắt hiện lên hào quang.

Nơi này không phải Lam gia!

Nàng sinh hoạt ở Lam gia hai mươi lăm năm,không có nơi nào chưa từng đặt chân qua? Lam gia căn bản không có phòng ở như vậy, cũng không có dụng cụ như vậy!

Huống chi, nàng rất nhanh sẽ cử hành hôn lễ, Lam gia từ trên xuống dưới bố trí một mảnh hỉ sắc, quét tước sạch sẽ, đừng nói mạng nhện, chỉ sợ là một con nhện cũng tìm không thấy.

Nơi này cũng không phải bệnh viện!

Không có hương vị thuốc sát trùng....Còn có thanh âm của hai nữ tử vừa rồi, rõ ràng cực kì xa lạ!

Hơi hơi thùy mâu hướng trên người nhìn lại, ngực cư nhiên lông tóc vô thương, hơn nữa y phục trên thân thể nàng là loại y phục cổ trang! Trên trán còn có dòng nước ướt át chảy xuống,đưa tay lên sờ thử, tất cả đều là máu tươi.

Trên cây cột cách nàng không xa cũng là một mảnh đỏ tươi!

Thấp giọng hừ một tiếng,Lam Kiều Nguyệt nằm úp sấp té trên mặt đất gắng gượng chống tay chịu đựng đau đầu đứng lên, đi đến trước bàn trang điểm trong góc phòng.

Trong gương chiếu ra một bóng dáng hoàn toàn xa lạ.

Y phục váy dài màu lan sắc, thoạt nhìn thanh nhã thoát tục,trên mặt váy thêu lên những đoá hoa mai tinh xảo,thắt lưng được bao quanh bởi đai lưng màu lam, hoàn mỹ buộc gọn vòng eo con kiến cùng tôn lên bộ ngực no đủ của nàng.

Mái tóc dài ẩm ướt đơn giản được

búi gọn lên bằng trâm tử ngọc, thần sắc tái nhợt gần như trong suốt, thoạt nhìn khuôn mặt trẻ tuổi non nớt,khuôn mặt đỏ bừng như bị sởi,phía trên thái dương còn có miệng vết thương chưa ngưng kết miệng hoàn toàn...Liếc mắt một cái nhìn lại, đúng là thập phần khủng bố!

Lam Kiều Nguyệt híp mắt nhìn bóng dáng trong gương, một lát sau, đột nhiên nở nụ cười phong tình vạn chủng.Xem ra nàng hẳn đã xuyên không đến một thế giới khác như trong truyền thuyết thường nhắc đến, xuyên vào khối thân thể xa lạ này!

Ánh mắt sắc bén trong trẻo lạnh lùng đảo qua cây cột,nhìn đến mảng vết máu đỏ tươi, lại sờ sờ trên đầu...Trong lòng hiểu rõ,bản tôn khối thân thể này, hẳn là tự sát đi...

Cũng không biết nàng vì lý do gì mà tự sát!

Nghĩ đến hai nữ tử vừa rồi vội vội vàng vàng rời đi,trong phượng mâu hiện lên chút ám quang. Hơi nhếch khóe môi một cái, nếu nàng hiện tại chiếm dụng thân thể này, nàng nhất định sẽ giúp nàng điều tra rõ ràng nguyên nhân nàng tự sát, có cừu tất báo, có oan giải oan...Coi như sự tình duy nhất nàng có thể làm vì khối thân thể này!

Nhìn đến miệng vết thương trên trán, tay nàng khẽ nhúc nhích, nghĩ muốn thi triển thuật trị liệu vết thương,khẩu quyết niệm ra, nhưng không ngưng kết được chút linh lực nào.

Đôi mắt châu ngọc tròn to nhìn chằm chằm ngón tay xa lạ,nàng tự giễu nở nụ cười.

Xem ra nguyên lai nàng không chỉ mất đi thân thể, thậm chí ngay cả linh lực hơn hai mươi lăm năm vất vả tu luyện cũng toàn bộ mất đi! Hết thảy lại một lần nữa bắt đầu!

Cảm giác nóng rực trên người càng ngày càng lợi hại,nàng mím chặt môi,hai ngón tay đặt lên mạch đập, sắc mặt đột nhiên thay đổi...Cư nhiên là xuân dược!

Hơn nữa là xuân dược có dược tính cực kì lợi hại!

Nàng bỗng chốc thanh tỉnh,nghĩ đến nữ tử cổ đại nặng nhất trinh tiết, mà y phục trên người nàng,là loại y phục dành cho nữ tử cổ đại...Chẳng lẽ do nàng(Tần Lạc Y) trúng xuân dược, nên phẫn hận tự sát?

Phượng mâu hiện lên một chút lạnh lẽo, tàn khốc.

Vừa rồi hai nữ nhân kia rời đi, tốt nhất cùng việc này không quan hệ...Nếu không, nàng nhất định sẽ khiến cho các nàng nếm thử thủ đoạn lợi hại của Lam Kiều Nguyệt nàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.