Sự hối hận muộn màng
Author: Karly Dương
_____________________
"Được rồi, được rồi! Không đùa với em nữa. Đi tắm nào" Mộc Hứa Duật nói rồi đưa bộ đồ ngủ cho Chu Hiểu Lam, một tay nhấc bổng cô lên bước phía phòng tắm.
"Để anh xả nước vào bồn tắm" Chân Chu Hiểu Lam không tiện tắm vòi hoa sen nên Mộc Hứa Duật xả nước giúp cô.
Nhanh với lấy lọ hương liệu gần đó nhỏ vài giọt xuống, Chu Hiểu Lam hiếu kì "Anh cho cái gì vào vậy?"
"Một chút hương liệu tốt cho sức khỏe. Mau vào tắm đi! Có gì bất ổn gọi anh, anh ở ngay ngoài" Mộc Hứa Duật xong việc, bỏ lại Chu Hiểu Lam một câu, nhanh chóng ra ngoài.
Chu Hiểu Lam chờ hắn đóng cửa mới cởi quần áo bò vào bồn tắm. Nước ấm vừa đủ không quá nóng, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp phòng bay vào khứu giác cô. Chu Hiểu Lam thỏa mãn tận hưởng, tựa đầu lên thành bồn, hai tay để hai bên, mắt nhắm lại.
Xem chừng là quá ba mươi phút, Mộc Hứa Duật lo lắng gõ cửa phòng tắm mấy nhịp, miệng vọng vào "Tình Y, em xong chưa?"
Chu Hiểu Lam bên trong đáp lại "Hảo a. Mau vào giúp em"
Mộc Hứa Duật nhanh chóng mở cửa bước vào liền thấy Chu Hiểu Lam quần áo đã thay xong, ngồi trên thành bồn.
Hăn lại bế cô ra ngoài, đặt xuống giường. Kéo chăn đắp ngang eo mới nói "Ngủ ngon!"
Sau đó lại leo sang giường bên kia, xoay người về phía cô cười mỉm.
Điện ngủ xụp tắt cũng là lúc đồng tử Chu Hiểu Lam nhăm lại. Có vẻ giấc ngủ này đối với vài người mới là yên tĩnh...
.....
Tầm một giờ sáng, trong căn phòng ngủ xa hoa lộng lẫy, tiếng nữ nhân rên rỉ không ngừng nghỉ.
"Không...đừng mà...đừng..." Chu Hiểu Lam mặt mày trắng bệch, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Miệng liên tục mấy máy nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Tựa như đang gặp một cơn ác mộng kinh khủng lắm.
Giọng Chu Hiểu Lam thành công làm người bênh cạnh tỉnh giấc. Mộc Hứa Duật mở mắt, nhíu mày rồi vùng dậy ra chỗ cô.
Hắn nắm lấy hai vai nhỏ lắc lắc, tay vỗ nhẹ vào cái má trắng nõn kia. "Tình Y, mau tỉnh!"
Tựa hồ phải mấy mấy phút loay hoay cô mới tỉnh. Chu Hiểu Lam bật dậy ôm lấy người trước mặt mà nức nở "Hic...huhu...hic..."
Mộc Hứa Duật miệng trấn tĩnh, tay xoa xoa ôm lấy tấm lưng cô. Cô khóc không phải một mình cô đau, hắn cũng... đau.
Khóc một thôi một hồi Chu Hiểu Lam cảm thấy mệt lăn ra ngủ. Khí trời buổi đêm rất lạnh, theo phản ứng Chu Hiểu Lam quận tròn mình trong chiếc chăn bông mềm mại.
Mộc Hứa Duật ngao ngắn lắc đầu tặc lưỡi. Một khi tỉnh giấc hắn cũng chẳng thể nào ngủ thêm được nữa. Bèn lôi chiếc máy tính sách tay bắt đầu làm vuệc. Mắt chăm chú vào màn hính máy tính, cũng may mẩy quan tâm người bên cạnh trông chừng, sợ cô lại gặp ác mộng.
....
Căn phòng tối sầm với một đống hỗn độn chai rượu nằm lăn lóc.
Cố Thần cứ ngồi uống liên tục, miệng lẩm bầm như kẻ điên. Ví dụ như "Tại sao?..." hay "Đừng bỏ anh..."
Nhìn dáng vẻ hắn bây giờ chẳng ai nghĩ đó là một Tổng tài Cố thị cao cao tại thượng cả.
Xem hắn đi, bộ vest đen xộc xệch, cả vạt nới lỏng, cục áo hở ba nút, đầu tóc thì rối tung rối mù. Nhìn chẳng khác nào rất thảm hại.
Trên bàn, máy tính sách tay mở và tên nam nhân nào đó lải nhải nãy giờ. "Thần Thần a Thần Thần. Sao cậu có thể ngu ngốc vậy chứ? Cư nhiên để tên kia bắt mất cô ấy đi... Quá ngốc nghếch rồi! Nếu tôi là cậu (xin lược bỏ một ngàn từ). Thì ra là Phan Hạo Tiếu a.
"Câm miệng lại cho tôi!" Cái tính nhiều lời của Phan Hạo Tiếu mãi chẳng đổi. Cố Thần đã nhức đầu lại đau tai, mặt mày khó chịu. Tay gồng gân xanh đạp bụp xuống mặt bàn thủy tinh gây nứt một chút, mắng.
Phan Hạo Tiếu biết mình chọc nam nhân này giận rồi nên biết điều ngậm miệng. Tự động tắt màn hình máy tính "À...tôi mệt rồi, đi nghỉ đây. Cậu...cậu hãy thông suốt nha. Tạm biết!"
Bỗng nhiên Cố Thần gục xuống bàn, chắc là say rượu đi. Lẩm bẩm một câu rồi ngủ hẳn "Có chết...anh cũng không...buông tay!"
........
!
Vote và comment nào.
Đừng đọc chùa nữa mà! 😣