Sự Hối Hận Muộn Màng

Chương 22




Sự hối hận muộn màng

Author: Karly Dương

______________________

Cố Thần vừa xuống xe đã thấy Thím Thanh cùng một vài người làm đứng trước cửa.

Họ không giám nhìn hắn, cũng chẳng giám lên tiếng mà chỉ cúi đầu, hai tay nắm chặt lại. Nét mặt người nào người nấy đều trắng bệch, bởi lẽ thiếu gia họ quá đáng sợ đi!

Hắn chẳng buồn nhìn người làm, chỉ tập trung ánh mắt vào Thím Thanh đang lo sợ "Sau khi tìm cô ấy về tôi cần một lời giải thích!" Thím Thanh phụ trách việc trông nom Chu Hiểu Lam về mọi chuyện ăn ở. Cô cư nhiên lại bỏ trốn không tra cứu Thím Thanh thì con ai nữa?

......

Bầu trời buổi sáng trong xanh những cũng dần trở nên xám xịt. Dự báo sắp có mưa lớn. Gió nổi lên ầm ầm, mạnh mẽ lay chuyển hai hàng cây bên đường, cũng luồn lách vào người nữ nhân đang hấp tấp chạy.

Chu Hiểu Lam quả thực là gặp may mắn. Sau đêm Cố Thần tàn bạo, căn phòng, giường chiếu, đồ đạc cực lộn sộn; chìa khóa xích sắt chẳng may bị rơi trên thềm gần gầm giường.

Chu Hiểu Lam phát hiện ra thì vui mừng khôn siết, không nghĩ ngợi nhiều liền mở khóa xích, lập kế hoạch chạy trốn.

Giống như trong phim cô từng xem; nữ chính áp dụng biện pháp leo từ trên xuống, giờ lại có "cơ hội" thử nó trong lòng lại hồi hộp. Phòng ngủ Chu Hiểu Lam nằm trên tầng hai nên việc leo xuống là hẳn khó khắn, nhưng trốn thoát hắn mới quan trọng. Cô liền bắt chước dùng ga giường, quần áo cột lại thả xuống từ cửa sổ, cách này chẳng những không an toàn mà còn cực ngu hiểm, rủi ro xảy ra dễ dàng.

Cuối cùng Chu Hiểu Lam cũng leo xuống gần mặt đất, do trượt tay mà rơi xuống cách một hoặc hai mét, tay chân trầy hết; di chuyển lại càng khó khắn.

Ngôi biệt thự này nằm ở vùng hẻo lánh, Chu Hiểu Lam cần ra tận đường cái mới may mắn bắt được xe...

Đang lúc hưng phấn sắp hoàn thành xong kế hoạch đào tẩu, tiếng hét chói tai vang lên sau lưng thành công kéo cô xuống địa ngục

"Chu Hiểu Lam, em mau dừng lại cho tôi!"

Cô mặc lời đe dọa tiếp tục bước đi, do vết thương nên chỉ cố gắng lê lết thân thể. Nam nhân kia cũng chẳng mất quá nhiều công sức đi tới, nhanh chóng đã đuổi theo sau lưng ôm cô vào lồng ngực, giọng khàn khàn trách móc "Em sao giám chạy trốn hử?"

"Cố Thần, làm ơn tha cho tôi! Làm ơn"

"Muốn tôi tha em sao?" Hắn trừng mắt nhìn cô "Nằm mơ!"

Nói rồi liền vác cô lên, Chu Hiểu Lam dãy dụa một lúc lâu liền mệt mỏi thiếp đi...

......

Tỉnh dậy liền phát hiện mình trong căn phòng tối. À! Không hẳn là tối. Bóng đèn điện màu trắng mờ mờ ảo ảo chiếu xuống cũng đủ để cô quan sát cả phòng dù hơi khó nhìn.

Đối diện là chiếc tủ gỗ nhìn đã cũ kĩ, đặc biệt những món đồ bên trong không khỏi làm người ta chú ý. Roi da, dao, kéo, các đồ dùng phẫu thuật khác, còn nữa, có cả...đồ chơi tình dục?... Mấy thứ này nếu cô đoán không lầm là để tra tấn đi, vậy...

Chu Hiểu Lam đến giờ mới phát giác thân thể mình đang bị treo trên tường. Hai tay, hai chân bị xích trói, lưng cô bởi vậy mà cũng áp sát bức tưởng màu đen đằng sau.

Chợt, cánh cửa gỗ bị một lực đạo mở ra. Ánh sáng từ ngoài chiếu vào. Cho dù không nhìn rõ lắm cũng chắc chắn đó là một nam nhân... Là Cố Thần!

"Anh...anh định làm gì? Thả...thả tôi...ra!" Chu Hiểu Lam lắp ba lắp bắp. Không nhận được câu trả lời từ đối phương chỉ thấy hắn đang tiến lại gần...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.