Sứ Giả Địa Ngục

Chương 62: Nữ hoàng và 13 kẻ đầy tớ




Nicolas và Lucy vừa đặt chân đến tháp canh gác, cả hai nhìn mọi thứ xung quanh đây. Nơi này luôn luôn vắng vẻ chỉ có một cái tháp xây theo hình ống trụ với một dòng sông chảy không thấy đáy đâu cả. Nicolas cùng Lucy tìm đến phòng sách lần trước cả hai từng tìm được tấm bài kì lạ có viết ba dòng chữ đó.

- Tóc vàng không thấy đâu cả.

- Tôi đã không còn là tóc vàng nữa rồi sensei, phải nói bao lần nữa đây?

- Tôi quen rồi.

Lucy mỉm cười rồi đi lướt qua các kệ sách xem xét một lượt. Nicolas đứng đó chăm chú nhìn Lucy đang tìm kiếm rồi lật dở từng cuốn sách kia. Lucy rất được mẹ yêu quý và đặc biệt để mắt ngay cả việc phải đem Kujo vào cuộc đời Lucy rồi tước bỏ người đó đi mất chỉ vì lý do là khiến cho Lucy mạnh hơn nữa. Mẹ sẽ không có chuyện gì tự dưng lại yêu thương Lucy đến như vậy.

- Hai người tìm gì sao?

Một giọng nói trẻ con vang lên làm cho Lucy cùng Nicolas đều quay đầu nhìn ra phía cửa của phòng sách. Cánh cửa đang từ từ được mở ra và ngay sau đó là một cô bé tầm 5 tuổi đang mặc bộ đồ con gấu trúc rất đáng yêu xuất hiện trong tầm mắt. Lucy nhìn cô bé mà tiến lên vài bước.

- Chúng tôi tìm một thẻ bài lần trước để lại đây.

- Thứ này sao?

Cô bé nghe Lucy nói mà dơ thẻ bài họ đang tìm lên khiến Lucy và Nicolas nhìn nhau vui mừng. Đúng là thẻ bài này rồi, nó có chiều dài khoảng 15cm cùng chiều rộng khoảng 7cm, mặt trước thẻ bài có in hình của một tử thần đen đang cầm lưỡi hái, mặt sau có những hoa văn làm bằng vàng nổi cả lên trên bề mặt cùng với ba dòng chữ không biết do ai viết đó.

- Hai người muốn nó sao? Những kẻ tìm đến thẻ bài này đều có một kết cục không hề tốt đẹp.

- Tại sao?

Nicolas đứng phía sau nhìn cô bé mặc đồ gấu trúc này cất tiếng hỏi. Cô bé gấu trúc đó tiến vào phòng mà đi về phía chiếc bàn trong phòng sau đó trèo lên ghế ngồi rồi đặt thẻ bài lên trên bàn sau đó lật phía mặt sau có chữ lên.

- Chỉ là ta đã thấy quá nhiều chuyện rồi nên cảnh báo vậy thôi. Hai ngươi ngồi đi, đã rất lâu chẳng ai đến tháp canh này rồi à là ngoài những kẻ đó ra.

Cô bé gấu trúc mỉm cười, Lucy và Nicolas cùng tiến đến ngồi vào bàn. Cô bé gấu trúc thấy vậy liền tiếp tục lên tiếng.

- Xin giới thiệu ta là một người canh giữ dòng chảy sinh mệnh ở cái địa ngục này. Tất cả linh hồn của những kẻ chết đi đều chảy hết về nơi này và ta có nhiệm vụ phân loại đem bọn họ vào từng ô địa ngục khác nhau.

- Cô đã ở đây bao lâu rồi?

Nicolas nhìn cô bé gấu trúc này, cậu ta cảm nhận được cô bé này không nhỏ tuổi như vẻ bề ngoài đó. Nghe được câu hỏi của cậu bạn lớp trưởng thành với bộ trang phục trắng bắt mắt đó làm cô bé gấu trúc cười lớn hiển nhiên là vui vẻ.

- Ta ở đây từ rất lâu rồi, các ngươi không cần biết ta tên gì, ta còn không biết ai sinh ra mình, ta đã có mặt từ trước cả thời kỳ sơ khai khi mà Vua Bóng Tối đang thống trị. Tuy nhiên ta chỉ yên phận làm công việc của mình vì phá luật là điều không tốt đẹp gì. Ta cũng đã cảm nhận được cả hai ngươi đều không thuộc kỷ nguyên này, kỷ nguyên của nữ hoàng bóng đêm.

- Cô...biết về thẻ bài này chứ?

Lucy bỏ qua chuyện mà cô bé gấu trúc này đã nói, điều Lucy quan tâm lúc này là thẻ bài vì vấn đề của nữ hoàng mà thôi. Cô bé gấu trúc đó đẩy nhẹ thẻ bài tới trước mặt Lucy và Nicolas sau đó tiếp tục lên tiếng.

- Đây là lời tựa của câu chuyện Nữ Hoàng Và 13 Kẻ Đầy Tớ. Rằng trong truyền thuyết xa xưa của địa ngục có loan truyền cho nhau về một bữa tiệc xa hoa được tổ chức bởi các sứ giả cùng những người đứng đầu nắm quyền thời bấy giờ. Bọn họ tổ chức tiệc tùng hết ngày này đến ngày khác trong một khoảng thời gian nhất định khi thời điểm trong năm đã đến. Đáng lẽ nữ hoàng cũng được mời tới vì người xuất thân từ hoàng tộc, là người quyền lực và cao quý nhưng... nữ hoàng đã vi phạm vào quy định của các sứ giả và cả vương quốc. Bọn họ phục vụ thần ánh sáng, họ không thể chấp nhận được khi nữ hoàng lại đem lòng yêu bóng đêm đáng nguyền rủa và rồi nữ hoàng đã không được đến bữa tiệc đó.

Cô bé gấu trúc nói tới đây ngừng lại nhìn hai người đang kinh ngạc trước mặt kia. Câu chuyện này đã không còn tồn tại từ vài nhân kiếp trước rồi. Ánh mắt cô bé gấu trúc lóe sáng, cô bé tiếp tục kể tiếp câu chuyện.

- Ngày đầu tiên của bữa tiệc xa hoa đó diễn ra, 13 kẻ đầy tớ trung thành luôn đi theo bên người nữ hoàng đã trông thấy nữ hoàng của mình đang cô đơn ngồi trong phòng. Bọn họ đã quyết định phải trừng phạt những kẻ đã làm nữ hoàng trở nên như vậy. Đêm ngày thứ nhất đó, bọn họ đã chọn cho nữ hoàng bộ đầm cao quý nhất, diễm lệ nhất, và đẹp nhất rồi đưa nữ hoàng tới bữa tiệc. Bọn họ đã giết hết tất cả những kẻ ở đó để nữ hoàng của mình tham gia bữa tiệc bằng máu, đó là tình yêu của bọn họ dành cho chủ nhân mà họ yêu thương, chăm sóc cả đời kia. Tuy nhiên, đêm hôm đó vì không còn một người nào sống sót dưới sự tàn sát của đám đầy tớ đó thì nữ hoàng đã rất buồn. 13 kẻ đầy tớ thấy vậy liền ca hát, nhảy múa và chúng dần trở nên nhốn nháo, nói nhiều chỉ vì để tổ chức tiệc cho nữ hoàng, để nữ hoàng của chúng vui vẻ. Bọn họ đã vui vẻ như vậy trong suốt những ngày còn lại của bữa tiệc.

- Sau đó thì sao?

Nicolas càng nghe càng lo lắng, Lucy cũng cảm giác được câu chuyện này quá mức, nó như đang hiện hữu trong đầu Lucy. Cô bé gấu trúc kia mỉm cười ma quái, cô ta nhìn họ, ánh mắt càng sáng hơn bao giờ hết.

- Ngàn năm kể từ ngày đó, nữ hoàng luôn cùng 13 kẻ đầy tớ của mình mở tiệc vào một ngày nhất định. Bọn họ sẽ cùng nhau nói chuyện và cùng nhau trừng phạt. Đó chính là khoảng thời gian tàn sát mà nữ hoàng dành cho những kẻ khác. Đó chính là lời nguyền, một lời nguyền khi trước ngày bữa tiệc của họ diễn ra một tuần, nữ hoàng phải đi giết hết tất cả những kẻ có trong danh sách, từ các sứ giả tới đám hoàng tộc, chỉ duy nhất một nhóm người được sống sót, đó chính là nhà vua và các con của nhà vua. Mỗi nhà đều phải hiến tế vào một tuần đi săn đó nếu không muốn cả gia đình đều bị giết hết. The end, câu chuyện kết thúc ở đây.

Lúc này cô bé gấu trúc mỉm cười hai tay đan vào nhau để lên mặt bàn mà ánh mắt dõi theo biểu hiện của hai người trước mặt này. Đúng là biểu hiện đó, biểu hiện kinh ngạc vừa tin vừa không dám tin mà cô bé đã đoán ra trước.

Nicolas và Lucy nhìn nhau, cả hai qua ánh mắt đều hiểu được, bọn họ cùng chung suy nghĩ đó là câu chuyện này không phải truyền thuyết gì hết. Đây là một câu chuyện có thật và nữ hoàng chính là nữ hoàng, 13 kẻ đầy tớ kia chính là 13 bóng đen đó. Vậy thì biểu hiện khát máu của nữ hoàng trước đó chính là báo hiệu cho việc chỉ còn một tuần nữa là đến bữa tiệc hằng năm rồi.

- Năm ngoái, do mẹ đã ngủ yên trong khối kì dị kết hợp linh hồn của các Thánh Thần cho nên 13 bóng đen đó đã tổ chức bữa tiệc cùng với tôi và ba. Bọn chúng ngay từ đầu đã lợi dung tôi và ba để chuyển kiếp cho mẹ vì bọn chúng không thể.

Nicolas nhìn Lucy mà tay nắm chặt lại. Sao lại không nghĩ ra chuyện này được chứ? 13 bóng đen đó, bọn chúng là những sinh vật vô cùng nguy hiểm, chúng rốt cục tại sao lại nhằm vào mẹ như vậy chứ?

- Cô gái, đừng từ chối nó, hãy tiếp nhận ký ức của chính mình vì nó đang quay trở lại với cô.

Cô bé gấu trúc nhìn Lucy mà cất tiếng nhắc nhở. Lucy mím môi lại mà gật đầu. Kể từ lúc ở trái đất đó Lucy bắt đầu trở nên kì lạ, cô có cảm giác luôn nhìn thấy những hình ảnh gì đó mập mờ, đó là ký ức từng có của cô sao?

- Cô biết đó là câu chuyện của mẹ tôi và 13 bóng đen đó phải không? Cô đã nhìn thấy họ?

Nicolas đứng bật dậy nhìn cô bé gấu trúc này. Cô ta không hề đơn giản, rõ ràng ngay từ đầu cô ta đã biết đó không phải truyền thuyết, cô ta đã rõ tất cả ngay từ đầu nhưng không hề nói chuyện cho người khác. Cô ta chẳng lẽ định sống như một người quan sát thôi sao?

- Tất nhiên tôi biết nhưng để làm gì chứ? Lần chuyển kiếp vào nhà công tước, khi nữ hoàng bị giam vào ngục tù đó là giai đoạn mà bữa tiệc liên tục bị dồn lại. Và khi nữ hoàng thoát khỏi địa ngục vào đêm đó cũng chính là lúc bữa tiệc của một ngàn năm diễn ra nhưng nữ hoàng đã không giết các sứ giả mà chỉ giết toàn bộ quý tộc cho nên 13 bóng đen, 13 kẻ đầy tớ đó đã đẩy nữ hoàng tới Trái Đất để đuổi theo Vua Bóng Đêm đó. Do nữ hoàng ở trái đất quá lâu nên các bữa tiệc thiếu mất nữ hoàng. Tuy nhiên năm nay mọi thứ lại bắt đầu, hơn nữa còn là một năm đẫm máu hơn rất nhiều để đền bù cho những năm trước đó và cả những năm trong ngục tù bị bỏ lỡ. Bữa tiệc năm ngoái ngươi tham gia chẳng là gì cả đâu, chỉ là bọn chúng quá nhàn rỗi mà thôi.

- Mẹ không thể ngừng tay sao? Mẹ rất mạnh, mẹ có thể áp chế 13 bóng đen đó mà.

Nicolas nhìn chằm chằm cô bé gấu trúc mà gần như phát điên lên. Cô bé gấu trúc đó lập tức chống tay mà đứng lên trên chiếc ghế để có thể gần như ngang tầm với Nicolas. Cô bé đó nghênh mặt lên nhìn Nicolas và Lucy mà nụ cười đó hoàn toàn tà ác.

- Các ngươi muốn cứu chữa? Đã quá muộn rồi, nữ hoàng không bao giờ đánh bại được 13 bóng đen, hơn nữa sinh mạng của kẻ gần gũi nhất cũng như kẻ giả mạo nhất sẽ bị tước đoạt. Ta sẽ cho các ngươi xem điều gì đã xảy ra tới lúc đó các ngươi hãy lựa chọn không giết hay là phải giết nữ hoàng.

Cô gái gấu trúc đó nói rồi nhảy xuống sàn nhà mà đi về phía cửa. Nicolas cùng Lucy phải đi theo cô bé đó, bọn họ phải lựa chọn giết hay không giết sao? Sẽ không, Nicolas chắc chắn sẽ không bao giờ giết mẹ.

Trên con đường đá hoang vắng với cảnh vật xung quanh chỉ là những cây cỏ cao đến bắp chân người lớn, cây cối thì chỉ còn lại cành, dường như nơi này không hề có sự sống, hai bóng người một lớn một nhỏ đang cùng nhau rời đi về phía cuối con đường kia.

- Ông cố chúng ta đang đi đâu vậy?

- Chúng ta sẽ đi tìm sư phụ.

- Nhưng người đang ở đây mà.

Kawachi không hiểu nhíu mày nhìn Kujo vẫn luôn nhìn về phía trước kia. Kujo lúc này đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kawachi.

- Sư phụ đã đi rồi, chúng ta phải đuổi theo người.

- Ý ông là...

- Phải, ngay từ đầu người đó đã không phải sư phụ. Sư phụ không phải nữ pháp sư tóc đỏ đó, chúng ta sẽ đi tìm người và tránh xa địa ngục. Lần này ta sẽ không để sư phụ rời đi nữa, sẽ không để cho bất kì ai cướp mất sư phụ nữa.

Kujo nói rồi bất chợt siết càng mạnh tay của Kawachi. Dù không hiểu được những gì ông cố mình nói nhưng Kawachi vẫn là mỉm cười vui vẻ.

- Phải, chúng ta sẽ không trả nữ hoàng lại cho Shin-sama và Nicolas-sama.

- Đúng vậy. Sư phụ ở lại đây chỉ gặp đau thương, chúng ta sẽ đem bình yên đến cho người.

Hai bóng người cứ vậy khuất dần, khuất dần trên con đường đơn độc này. Những gì Kujo đang nói là sao? Cuối cùng thì cậu ta muốn gì đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.