Đứng trước mặt Lạc Khuynh Thành, Lệ Thiếu Đình chậm rãi đánh giá cô từ cao đến thấp, anh hơi nghiêng môi cười nói, ngữ điệu hòa nhã đầy lịch lãm ...
Không hiểu sao, anh thấy cô gái này có chút quen thuộc.
Cô ngưng mắt, nhẹ nhàng gật đầu, miệng nhợt nhạt cong lên ý cười, đồng thời tay cũng đưa ra hướng về phía Lệ Thiếu Đình, thái độ cực vì khiêm tốn: "Chào anh, tôi là Dora, là phiên dịch viên của anh hôm nay."
"Dora?"
Hơi giật mình, trong lòng Lệ Thiếu Đình bắt đầu dậy sóng...
Cô nói cô tên là Dora, Tích Nhi từng nói với anh cô có một đứa em gái tên nước ngoài cũng gọi là Dora, lẽ nào chính là người này?
Không đúng, không thể đoán bừa, Tích Nhi kể rằng em gái cô ấy bị bắt đi, làm gì có chuyện Reggie Nord chịu từ bỏ mà thả con bé đi?
"Đúng thế, tên tôi là Dora."
Thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lệ Thiếu Đình, Lạc Khuynh Thành không khỏi có phần nghi hoặc, nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ gì, chỉ tiếp tục cười lịch sự đáp lại đối phương...
Đứng sóng vai cùng Lạc Khuynh Thành, chứng kiến toàn bộ dáng vẻ ngạc nhiên của Lệ Thiếu Đình, mặc dù trong lòng có phần nghi ngờ nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng bình thản như thường.
"Có vấn đề gì sao?"
Anh đưa mắt quét nhìn Lệ Thiếu Đình, cúi đầu mở miệng, tầm mắt đạm mạc nhìn không ra chút ưu tư gì, tuy anh là một người đàn ông trung thành với phong cách lạnh nhạt, có điều đêm nay, thái độ của anh cũng không đến mức dọa tim người khác, ít nhất, anh có chú trọng lễ nghĩa, đương nhiên, đối với người khác mà nói, chỉ là tương đối chứ không tuyệt đối...
"Không hề, chỉ là có chút kinh ngạc, không ngờ nước anh lại có thể tìm ra được một cô gái phương Đông phiên dịch xinh đẹp như thế, thật không dễ a."
Phụ nữ châu Á rất ít du học sang nước Đức, huống chi là cô gái xinh đẹp tuyệt trần thế này, chỉ cần liếc mắt thôi cũng đã khiến đối phương cảm thấy kinh diễm, say đắm, đúng là không dễ.
Lập tức thu dòng suy nghĩ của mình về, Lệ Thiếu Đình nhếch môi cười, nhún vai tỏ thái độ hào sảng...
"Thượng tướng Reggie Nord, chân thành cảm ơn ý tốt của anh."
"Đương nhiên."
Hàn huyên một hồi, trên gương mặt German xuất hiện một tia cười đạm mạc, trong lòng lại nổi lên cảm giác thành tựu khó nói, không biết là bởi vì lời cảm ơn của Lệ Thiếu Đình, hay là vì một câu khen ngợi Lạc Khuynh Thành từ trong miệng đối phương?
Xinh đẹp, cô đúng là rất xinh đẹp, người con gái này bình thường đã rất đẹp, đêm nay, khoác trên mình một bộ cánh độc đáo trước nay anh chưa từng thưởng thức qua, quả thực là đẹp đến mê hoặc lòng người!
Bộ cô mặc trên người chính là chiếc sườn xám đậm nét cổ điển phương Đông.
Chiếc áo dài bó sát làm tôn lên đường cong mảnh khảnh trên người cô. Cổ áo thấp kết hợp với kiểu tay áo lở ôm, hàng khuy được thiết kế chéo sang một bên sườn và chạy dọc một bên sườn khiến cô gần như toát lên vẻ đẹp vừa thanh lịch, lại vừa vô cùng duyên dáng. Hơn nữa, với thiết kế có chút cách tân tinh xảo ôm sát phần mông, điều này yêu cầu người mặc chiếc sườn xám này không những phải có vòng eo thon gọn cùng một vòng ba yêu kiều, còn phải có một đôi chân dài thẳng tắp. Đôi chân Lạc Khuynh Thành nửa giấu trong chiếc váy, nửa trắng nõn lộ ra ngoài không khí. Lớp trang điểm của cô tối nay nhạt vừa phải, không chỉ tôn lên vẻ diễm lệ, mà có thêm một sự gợi cảm kiêu kỳ như một đóa hồng.
Bộ sườn xám này do đích thân German đặt riêng nhà thiết kế đặc biệt chuẩn bị cho cô, vì cô sở hữu nước da trắng hồng nên anh nghĩ màu đỏ sẽ rất hợp với cô, vừa không quá nổi bật, nhưng lại không kém phần cao quý, không quá gần gũi, cũng không quá mức lạc quẻ, cô như đóa hoa hồng mới hé nụ khiến người khác nhìn vào không khỏi bị vẻ đẹp của cô dụ hoặc muốn tới gần hơn để thưởng thức.
Mái tóc được buộc lên một cách khéo léo, để lại hai bên mai vài sợi tóc thanh mảnh trông quyến rũ và gợi cảm không kém. Hai gò má ửng hồng dưới sự phản chiếu sắc đỏ của bộ sườn xám, lớp phấn hồng nhẹ ấy lại càng nổi bật, tựa như quả đào mọng nước còn tươi non, hàng mi cong dài tự nhiên hệt như tranh vẽ khẽ chớp động, hai con ngươi đen láy sáng ngời dưới ánh đèn vàng ảo diệu, làn da nõn nà, khí chất quý phái toát ra chỉ bằng nụ cười nhạt, hai cánh môi tựa cánh hoa hổng kiều diễm khoe sắc dưới nắng mai hơi hé mở, cho dù có là người đàn ông lạnh lùng, vô tình như German, cũng không khống chế được dáng vẻ mê người của cô mà trái tim khẽ động!
Vốn dĩ anh không dự tính cho cô mặc bộ sườn xám này, nhưng bởi vì khách quý lần này là người châu Á nên anh nghĩ để cô nhập gia tùy tục, khiến cả cô lẫn đối phương đều cảm thấy thân thuộc một chút, cho nên German mới đổi bộ lễ phục mang phong cách rườm rà của phương Tây thành bộ sườn xám truyền thống ở phương Đông ...
German biết rõ, Lạc Khuynh Thành là một người phụ nữ xinh đẹp, anh cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ sau khi cô mặc chiếc sườn xám này vào, nhất định sẽ càng mê người hơn, nhưng anh nào biết, chỉ một chiếc váy với thiết kế đơn giản thế kia, lại khiến cô như một nữ vương làm tâm điểm của sự chú ý.
Từ lúc bước lên thuyền đến thời điểm này, đóa hoa cẩm tú cầu đỏ này đã khiến cho biết bao ánh mắt đàn ông có mặt trên khoang thuyền trở nên ngây dại, đáy mắt họ không giấu được tia thưởng thức cùng kinh ngạc vì vẻ đẹp hiếm có của cô!
Nhìn đóa hoa ấy, anh không khỏi kiềm được dục vọng đang bừng cháy trong cơ thể, muốn xé rách chiếc sườn xám ấy mà thưởng thức lớp da non mềm bên trong.
Yết hầu khẽ động, German đưa đôi mắt tà mị nóng rực của mình nhìn chằm chằm cô, bộ dáng nguy hiểm cùng ánh mắt cường hãn như thèm khát thịt tươi đến mức muốn cởi hết từng khuy áo trên người cô, một khuy, hai khuy...!
Đột nhiên, anh cảm thấy hối hận vì quyết định của mình, là lần đầu tiên, anh cảm thấy anh quá sai rồi, lẽ ra anh phải cất giấu vẻ đẹp này đi, chỉ có anh mới có tư cách ngắm nhìn cô trong tư thái này, anh không muốn bất kỳ thằng đàn ông nào bày ánh mắt thèm khát nhìn cô, chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến anh khó chịu vô cùng!
Giống như ánh mắt của Lệ Thiếu Đình khi nhìn cô, một ánh mắt tìm tòi hứng thú, tuy không hề có sự ham muốn, chỉ đơn giản là tán thưởng nhưng lại khiến đáy lòng anh nảy sinh chút thấp thỏm không yên?
Người phụ nữ đẹp xuất sắc này, chỉ thuộc về duy nhất một người là German anh!
Sóng vai cùng Lệ Thiếu Đình, German giới thiệu cho đối phương vài vị sĩ quan của đế quốc mình, lịch thiệp hàn huyên một hồi sau đó đi thẳng vào mục đích chính liên quan đến việc thu mua hỏa lực.
Điều này khiến cho Lạc Khuynh Thành cảm thấy rất kinh ngạc, tuy ở đây có vài phiên dịch viên tiếng Anh, nhưng chỉ khi bàn chuyện với Lệ Thiếu Đình, anh cần phải nhờ nhiều vào kỹ năng phiên dịch của cô, còn đối với các đối tác người Anh khác, anh hầu như có thể nói chuyện với họ một cách lưu loát và thuần thục.
Lạc Khuynh Thành chưa từng chứng kiến qua một mặt quyến rũ này của anh, nói làm sao nhỉ? Là một thương nhân đỉnh đạc chuyên nghiệp và nghiêm túc, phong cách điềm tĩnh với cách cư xử có chừng mực, không quá niềm nở nhưng đủ khiến đối phương phải kính nể, khi anh đứng bàn bạc với Lệ Thiếu Đình, tuy ngôn ngữ Trung không phải là thứ anh chiếm ưu thế, nhưng phong thái và cách ứng xử của anh đủ gây cho đối phương một sự tin tưởng và muốn thử hợp tác. Giống như hai người đồng nghiệp thoải mái tán gẫu, từ giao thông đến quân hỏa, thậm chí đến vị trí địa lý, hai người bọn họ cứ như vậy mà tiếp tục mở rộng chủ đề.
Thật không ngờ, anh lại có vốn hiểu biết phong phú đến thế, càng không ngờ hơn, phong cách tán ngẫu của anh rất dễ thu hút đối phương?
Cô còn ngỡ rằng, ngoại trừ cái bộ mặt lạnh lẽo như tuyết đầu mùa của anh sẽ dọa chết đối tác, nào ngờ, khả năng ứng xử của anh quá ư là thành thục!
"Lệ thiếu soái, nếm thử bia đen nổi tiếng ở nước chúng tôi xem."
Đưa bia chuyển qua, bắt gặp ánh mắt ra hiệu của German, Lạc Khuynh Thành phối hợp mở miệng phiên dịch :"Bia được cho là biểu tượng của nét văn hóa "quốc hồn quốc túy" của xứ sở này, đặc biệt là bia đen, pha một chút hương mạch nha thuần khiết, vị đắng dịu, đậm đà và hấp dẫn không kém, cá nhân tôi cho rằng loại bia này rất hợp cho giới quý tộc."
"Thật sao?"
Hơi nhướng mày, Lệ Thiếu Đình có chút hứng thú đáp : "Dora tiểu thư hiểu biết không ít nha, nghe cô nói vậy, tôi đây cũng rất tò mò muốn nếm thử a."
"Nếu đã có mặt ở đây làm phiên dịch viên của anh thì chút kiến thức cơ bản này có là gì, không thì tôi làm xấu mặt người trong nghề mất."
Lạc Khuynh Thành khẽ bật cười, thái độ cực kỳ thoải mái, cô khẽ đưa mắt nhìn German, tay cầm eo ly bia, ánh mắt mơ màng có phần quyến rũ lắc nhẹ ly bia sóng sánh, nhẹ nhàng loạng choạng, German thu hết dáng vẻ mê người mị hoặc của cô vào đáy mắt mình, khóe môi anh không khỏi cong lên ý cười vì biểu tình khiêu khích của con thỏ nghịch ngợm này...
Tuy có chút không cam lòng nhưng anh phải thừa nhận một điều, đưa cô đến bữa tiệc ngày hôm nay là quá đúng, biểu hiện của cô rất tốt, sự tự tin cùng cách ăn nói ưu nhã khiến bầu không khí nặng nề lập tức thay đổi, cho dù có nhắc đến vấn đề mua vũ khí, cô cũng đều truyền tải một cách tự nhiên và khôn khéo, đánh đúng vào tâm lý của đối phương.
Cô gái này, càng ngày càng cho anh nhiều ngạc nhiên, cô không khác gì một búp sen non bí ẩn mà anh rất muốn lột bung hết các cánh hoa để nhìn thấu được rốt cuộc còn bao nhiêu tài lẻ nữa mà anh chưa khám phá hết ở cô. Đối đáp với Lệ Thiếu Đình vô cùng thành thạo, dường như cô rất có kinh nghiệm ở phương diện này, cô tựa như một món bảo vật trân quý mà ông trời ban xuống cho anh!
"Không biết, tôi có vinh hạnh được mời Dora tiểu thư nhảy một điệu không?"
Bên tai vờn quanh khúc nhạc jazz nhẹ nhàng, Lệ Thiếu Đình đứng lên, ưu nhã giơ tay hướng về phía Lạc Khuynh Thành, dùng cách mời mọc lịch lãm và thanh nhã nhất mời mọc cô.