Yết hầu chợt thắt nghẹn, nước mắt cứ như được mùa mà tuôn trào, một chữ "sợ" trầm thấp phát ra từ miệng anh khiến đáy lòng cô chợt rung động, đầu óc hỗn loạn, rốt cuộc không có cách nào mà suy nghĩ được. Ánh mắt và khuôn mặt cương nghị này, đã quyết định hết thảy....
Anh nói anh sợ? Làm sao anh nói sợ được chứ?
Cô còn cho rằng, còn cho rằng anh vốn dĩ không cần cô, cho dù cô có sống hay chết!
Thì ra, giây phút Erwin đặt họng súng lên người cô, cũng chính là lúc con người sắt đá kia bắt đầu cảm thấy sợ hãi ?
Thì ra, một người lãnh huyết như German, cũng biết sợ vì an nguy của người con gái...
Kéo cánh tay Lạc Khuynh Thành đặt nó lên trái tim mình, để cô cảm nhận được nhịp đập rộn rạo của nó, German ngẩng đầu, tầm mắt trở nên sáng ngời.
"Lúc ấy, trái tim tôi như ngừng đập."
Chính xác là cả hô hấp cũng ngưng trệ theo, giây phút họng súng chậm rãi di chuyển lên trái tim cô, anh cảm nhận được nỗi kinh hoảng đang bao trùm lấy lý trí mình!
Cô nhất định không biết, lúc đó tâm trạng anh như thế nào? Là căng thẳng, hoảng sợ , cả người anh trong khoảng khắc ấy như bị sét đánh, thậm chí khi anh cầm súng hướng về phía Erwin, hô hấp của anh, cũng đều ngưng trệ!
Anh thừa nhận chỉ có cô gái trước mặt anh mới khiến anh sản sinh ra thứ cảm giác khó chịu đó, chỉ duy nhất những gì liên quan đến cô, mọi tác phong làm việc đã không còn bình tĩnh hay quả quyết như trước, anh sợ cô sẽ biến mất giống như mẹ anh trong trận tuyết năm đó.
"Khuynh Thành."
Tôi không cách nào tưởng tượng được, nếu như em thật sự bị trúng đạn, tôi sẽ hóa điên ở mức độ nào, sẽ đau lòng đến thế nào, hay là giống như năm đó, trái tim lại chết đi một lần nữa?
Kéo cơ thể mềm ngoặc kia qua, anh nắm nhẹ cằm cô nhấc lên, khẽ đặt lên bờ môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng, gương mặt anh vẫn không mặn không nhạt như trước, ngoại trừ đôi mi hơi nhăn lại, sự cương nghị sắc bén căn bản khiến người ta không thể thăm dò, nhưng sâu trong lòng anh, lại mặc niệm lên tiếng.
Ngay khi nụ hôn nhợt nhạt đặt lên bờ môi cô, một con người chỉ biết bộc lộ tính cách tàn bạo và lời nói vô tình qua bờ môi ấy, nhưng chỉ trong khoảng khắc này, cho phép đôi môi lạnh lẽo ấy, có thể gọi lên hai tiếng...
Khuynh Thành.
Chỉ hai chữ này, một khi lặng lẽ rơi thẳng vào màng nhĩ cô, nó tựa như tiếng chuông ngân dài, vang vọng quanh màng tai cô, đồng thời cũng vang vọng trái tim cô, khiến nó không thôi rung động...
Cũng chỉ hai chữ này, lại lần nữa khiến nước mắt cô tuôn rơi, sự bướng bỉnh, kiên cường lập tức sụp đổ hoàn toàn!
Rõ ràng chỉ là một tiếng xưng hô quá phổ thông, cô nghe nhiều đến nỗi nhờn cả tai, thế nhưng khi hai chữ này phát ra từ chính miệng anh, trái tim cô đột nhiên rung lên từng hồi, một thứ cảm xúc mạnh mẽ không ngừng bùng cháy trong lòng cô.
Phải nói đối với người nước ngoài, tiếng Trung là một thứ ngôn ngữ làm khó họ nhất, về âm điệu lẫn chữ viết, tất cả đều là chướng ngại vật với họ, không ngoại trừ cả anh, khi anh trầm thấp thốt lên hai chữ đó, trong âm điệu có mang một phần cứng nhắc, nhưng có như thế mới thấy được nó trân quý đến nhường nào...
Anh là người đàn ông không phải kiểu người luôn miệng nói những lời hay ý đẹp, thậm chí luôn khiến cho đối phương chán ghét vì sự thẳng thắn và kiêu ngạo trong lời nói của anh, bây giờ thì sao, đúng là kiểu cách quen thuộc của anh thường ngày, nhưng ngữ điệu lại rất dễ nghe, hơn nữa lại giống như đang thổ lộ tình cảm của mình với cô, cho dù anh không nhiều lời, cũng không có nhiều cử chỉ gì để chứng minh điều đó, nhưng đối phương, lại đủ tinh tế để hiểu được.
Anh là người đàn ông kỳ lạ, cô biết cô không thể tham lam yêu cầu anh phải tỏ thái độ nhún nhường trước cô một chút, càng không thể yêu cầu anh phải nhanh chóng thay đổi, trở nên lương thiện hay dịu dàng hơn trước, thật ra, chỉ bằng biểu hiện nhỏ nhoi này thôi, đã quá đủ với cô! Chỉ bằng hai chữ anh tặng cho cô này thôi, còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ!
Cánh môi mỏng nhợt nhạt hơi run rẩy, cô cảm động nhìn về phía anh, cô không biết phải nói gì với anh, nếu phải nói gì đó, cô nghĩ những lời nói ấy cũng chỉ là phù hoa, nở rồi lại tàn.
Đôi mắt đẫm lệ, yết hầu nghẹn ngào, mí mắt khẽ chớp động nhìn chằm chằm German, một lát sau, cô chậm rãi nâng cánh tay qua ôm chầm lấy anh, cô ngẩng đầu lên, đặt chính đôi môi tái nhợt của mình, chủ động hôn lên bờ môi mỏng kia, nước mắt, đồng thời cũng lặng lẽ rơi xuống...
Làm sao bây giờ, cô không có cách nào để lừa gạt trái tim mình, ép buộc nó không thuộc về anh;
Làm sao bây giờ, cô thật sự không có cách nào để cưỡng lại dáng vẻ đó của anh;
Làm sao bây giờ, Lạc Khuynh Thành cô, hình như đã thực sự, thực sự yêu German rồi ...
German dường như không ngờ rằng cô lại lớn mật chủ động đến vậy, anh cũng không hề động đậy. Nhưng rất nhanh, làn môi mềm mại của cô kích thích đại não anh. Cơ thể cao lớn mặc dù đờ ra nhưng lúc đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô gái trong lòng thăm dò khóe miệng anh, đôi tay anh không còn kiểm soát được, ôm chặt lấy eo cô, cảm nhận một chút làn da mịn màng dưới lớp váy, một giây sau hóa bị động thành chủ động, gia tăng thêm sức mạnh, lưỡi anh "tiến quân thần tốc", trực tiếp tấn công khoang miệng cô.
Rõ ràng đã hôn môi vô số lần, nhưng mỗi một lần anh đều sinh ra cảm giác mới mẻ lạ thường, hơn nữa, nụ hôn của anh càng lúc càng trở nên triền miên, mạnh mẽ và bá đạo. Như một người lữ khách giữa vùng đất sa mạc cằn cỗi tìm được nguồn nước thanh khiết. German điên cuồng đòi hỏi và chiếm hữu. Đến cả hô hấp của anh cũng bắt đầu nặng nề khản đục!
Sống một đời mang theo trái tim cằn cỗi, vô cảm, anh chỉ luôn coi nó như một bộ phận trang trí trên cơ thể mình, có khả năng giúp anh sống sót, còn ngoài ra, anh đã sớm không mang chút cảm giác của cái gọi là tình cảm mà con người ai cũng luôn tự nguyện trao nó đi và không ngừng thương tổn.