Lại dùng sức mạnh với cô, German rút tay về, vốn muốn nhét một miếng thịt bò beefsteak còn nguyên đút vào miệng Lạc Khuynh Thành, nào ngờ, đúng lúc này, ngoài cửa có người đi đến, là quản gia.
Đứng cách German không xa, âm thanh rõ ràng của quản gia kính cẩn vang lên, rõ ràng là người cao tuổi, nhưng lưng vẫn còn thẳng tắp và trông cũng không đến nỗi yếu ớt!
Tuy hận hắn đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng có một điều Lạc Khuynh Thành không thể phủ nhận, German có tố chất của một kẻ lãnh đạo tài ba, có lẽ đó là bản tính trời sinh ra hắn được chỉ định là một đế hoàng thống trị thế giới, kể cả người hầu trong biệt thự, dù chỉ là một nô bộc hay chỉ là một tên làm vườn quèn thì cũng được huấn luyện bài bản, mỗi động tác, cử chỉ đều có một sự chuyên nghiệp bên trong, dứt khoát và linh hoạt...
Vì vậy, việc ai người nấy làm, một tổ chức có trật tự có sắp xếp hoàn hảo thì chủ nhân chỉ việc an ổn bản thân là đủ, bầy tôi tới chỉ việc kính cẩn cư xử đúng với vị trí của mình, quan trọng là, chủ tới bọn họ làm việc rất hiểu ý nhau, cho dù chức vụ có cao có thấp đi chăng nữa, thì không ai có bất cứ tư tưởng ví như tranh chấp chức vụ hay lục đục nội bộ để được chủ nhân ưu ai, mọi người làm việc rất đoàn kết và gắn bó với nhau.
Nhất là ngay từ đầu, Lạc Khuynh Thành còn tưởng nhầm rằng mình đi nhầm đến một cơ sở tổ chức lớn nào đó? Nào ngờ là căn biệt thự cao cấp đậm chất quân nhân!
Chế độ quản lý khắc khe giống như đang sống trong quân đội, có ngăn nắp và trật tự, tất nhiên cũng có mặt tốt và mặt xấu của nó, mặt tốt ở chỗ, hiệu suất làm việc của người làm ở đây rất cao và chất lượng nhưng lại quá cứng nhắc, đến cảm giác ấm áp của một đại gia đình cũng không có, trong nhà, chỉ có một màu giá lạnh làm chủ đạo, giống như bản thân German...
Theo lời quản gia nói, tay German lập tức dừng trên không trung, hàng lông mày rậm vì thế mà cũng nhíu lại tỏ vẻ khó chịu. Hắn cũng không mở miệng hạ lệnh, càng không nói gì, chẳng lẳng lặng dùng nĩa ghim một miếng thịt bò nguyên vẹn, tiếp tục nhét vào miệng Lạc Khuynh Thành...
Vốn Lạc Khuynh Thành đang chờ German sẽ buông mình ra đi tiếp Hobart...!
Nhưng ai ngờ German lại...
Cho dù có ghét bỏ thế nào, dù có chơi bằng mặt cũng không bằng lòng, thì Hobart cũng là đồng nghiệp của hắn trong quân đội nhưng sao cái tên cứng đầu này.., lại kiêu ngạo và quá phận như vậy!!!
Hơn nữa cô là người châu Á, cô không thích những bữa ăn sáng đầy dầu mỡ và quá nhiều chất đạm, đương nhiên bao gồm cả thịt, điểm đó lẽ ra hắn phải là người rõ hơn ai hết, thế mà hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, ép buộc cô phải nuốt mấy thứ đó...
Bờ mông mềm mại đặt gọn trên đùi German, Lạc Khuynh Thành thở phì phò trừng mắt nhìn hắn, dù biết hắn cũng chả đem mấy thái độ của cô để trong mắt nhưng cô vẫn không chấp nhận chịu thua.
Trong toàn bộ quá trình, động tác của German chưa kể là chẳng có một chút dịu dàng mà đằng này còn cực kỳ thô lỗ, nhưng Lạc Khuynh Thành cũng không biết bản thân mình bị gì nữa, đương không cô cảm nhận được trong động tác cứng ngắc và cưỡng ép đó còn có chút thương tiếc?
Tuy chỉ có một chút, nhưng đã đủ khiến cô cảm thấy sợ hãi!
Không, tuyệt đối không thể, hắn là ác ma, không có tim gan, không có nhân tính! Sao bản thân mình lại vì chút hành động bất thường của hắn mà bị hắn mê hoặc được chứ? Huống chi hắn là kiểu người rất thô lỗ nữa!
"Ngoan một chút, ăn no mới đủ sức đút tôi ăn."
Vỗ nhẹ vào mặt Lạc Khuynh Thành, bỗng nhiên German nhẹ cúi thân xuống ôm cô lên, chọn một tư thế thân mật hết mức có thể, cuối cùng German cũng chịu mở lời vàng lời bạc, giọng nói âm u mà lơ đãng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc đầu...
Bị người đàn ông ác ma ôm mình một cách thân mật quá mức làm cho Lạc Khuynh Thành không khỏi căm hận bản thân lại vô dụng đến mức để mặc hắn bắt nạt thế này, đã vậy còn nghe hắn nói bóng nói gió không chút nhã ý, khiến khuôn mặt vốn mỏng manh của cô phải ửng đỏ lên vì xấu hổ!
Sắc...sắc lang! German là đại sắc lang! Là sắc lang nhất quả đất này!
Mới sáng sớm đã nói những lời không đứng đắn? Rõ ràng, rõ ràng mới vừa kết thúc cách đây không lâu...
Cô thật sự rất hoài nghi, trong não hắn ngoài việc nghĩ đến chuyện này ra thì các trung tâm thần kinh khác của hắn có trưng ra để thừa thãi không!?
Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực to lớn của German, tuy rằng có hơi kháng cự nhưng tóm lại vẫn phải dựa vào sức lực của hắn để chống đỡ thân mình, nếu không cô sẽ té xuống mất...
"Em nghĩ gì thế? Sao mặt lại đỏ?!"
Giống như đang mớm thức ăn cho một con sủng vật, German tiếp tục nhét miếng thịt vào miệng Lạc Khuynh Thành, từng chút từng chút một, cho đến khi hắn cho rằng cô đã no, German mới chịu buông tha cho cô. Hắn chậm rãi giơ ngón tay có vài dấu vết chai sạn do trải qua quá trình cầm súng mà thành vuốt ve an ủi cánh môi cô, rồi sau đó, mơn trớn một cách ái muội, ngả ngớn nói ra nghi ngờ của bản thân...
"Đồ sắc lang! Tôi không phải đồ ăn!"
Cố sức quay đầu sang hướng khác tránh khỏi bàn tay của German, Lạc Khuynh Thành tức giận, nhịn không được mà hét lên...
Đút hắn ăn? Ai cho hắn ăn!
Ngày nào cũng chỉ biết biến cô thành nô lệ tình dục để ngược đãi, bộ ăn cả tối qua còn chưa đủ no sao? Còn chưa thỏa mãn sao? Rốt cuộc hắn còn muốn gì nữa! ?
Cho dù Lạc Khuynh Thành có tự nhủ thầm bản thân mình rằng không bao giờ quan tâm đến người đàn ông lòng dạ quỷ quyệt như German. Cho dù hắn có làm cái gì, cô cũng cóc thèm quan tâm! Bởi vì, không quan tâm hắn mới là sự chống cự duy nhất mà cô làm được, nhưng...nhưng hắn thật sự là ác ma, mỗi một giây một phút, mỗi một động tác, cử chỉ, lời nói của hắn đều khiến cho cô tức đến điên gan!
Đâu phải là cô chưa từng thử qua biện pháp đó, nhưng vì tính cách của hắn quá bướng bỉnh, lại cứng đầu tranh hơn thua với sự kiên trì của cô cho nên mới nói hắn thà chết chứ không bao giờ vứt bỏ cô, một khi cô không để ý đến hắn, hắn sẽ tìm mọi cách để ép buộc cô! Hành hạ cô đến chết đi sống lại mới thôi!!!
Vì để đảm bảo bản thân ít phải chịu tra tấn đi, tốt nhất là, vẫn nên để ý đến hắn, quan tâm thì quan tâm, việc gì cô phải né tránh, hơn nữa, mỗi một chữ phun ra từ miệng hắn cũng chỉ toàn là những lời mang ý đùa giỡn, chọc ghẹo cô, với cái bản tính kiêu ngạo của hắn thì có gân cổ cãi lại cũng không bằng!
Tất cả cũng đều là vì hắn là đồ hám sắc!!!
Tiếp nhận mọi cơn tức giận và quở trách từ cô, yết hầu chấn động khêu gợi cười nhẹ, German hé miệng cắn lên vành tai nhỏ bé của Lạc Khuynh Thành, day nhẹ để trừng phạt cô : "Tôi chỉ nói là muốn em đút bữa sáng cho tôi, em nghĩ đi đâu vậy?"
"Hay là em thật sự muốn dùng cơ thể mình để cho tôi ăn, hửm?"
Hơi thở người đàn ông trở nên nóng rực, từng chút một phả lên tai Lạc Khuynh Thành, tựa như gió xuân tháng ba thổi vào mặt, chạm nhẹ vào sợi dây lòng khiến cô không tự chủ được mà trầm luân vì say mê. . .
"Anh!"
Sao có thể đùa ác với cô như vậy hả!? Rõ ràng, ý của hắn nói ra rất đen tối, hại cô hiểu lầm càng thêm hiểu lầm!Tất cả đều tại hắn!
Uất ức trừng mắt, Lạc Khuynh Thành đuối lý, không biết vì quá thẹn thùng hay là vì tức giận, cô thật sự muốn giết chết cái tên German này, bực thật, không dưng lại bị hắn chọc quê...
Đồ xấu xa, cô thật sự không hiểu cái dáng vẻ lạnh lùng và nghiêm túc của hắn chạy đi đâu mất? Từ khi nào hắn lại trở nên giống một kẻ phúc hắc và hay trêu chọc người khác như thế? Trong bụng chỉ nghĩ toàn chuyện xấu khiến người ta cảm thấy mất mặt vô cùng!
Ý thức được tâm trạng của mình cũng không tồi nên German đành thu tay về, miễn cưỡng ngã lưng ra ghế, khuôn mặt trở về trạng thái vô tình lạnh lùng thường ngày...
"Tới phiên em."
German nhướng mày thản nhiên mở miệng nói một câu bất thình lình khiến Lạc Khuynh Thành không khỏi giật mình ngây ngốc!
Cái gì?
Lạc Khuynh Thành cảm thấy cái tên này vui buồn dễ đổi, chẳng biết đâu mà đối phó, cô nghĩ mình cũng có đôi lúc thông minh, có thể phán đoán được suy nghĩ và cảm xúc của người khác thông qua sự thay đổi nét mặt, nhưng còn bây giờ, mọi ý tứ của hắn, cô hoàn toàn không dễ gì nắm bắt được!
Không kiên nhẫn để cô ngồi đó kéo dài thời gian, ánh mắt German trở nên sắc lạnh hướng đến bàn đồ ăn, sau đó trực tiếp đưa mắt nhìn Lạc Khuynh Thành, đuôi mắt dài hẹp nguy hiểm nheo lại...
Con ngươi màu lam ánh lên một tia uy hiếp, nhìn chăm chú Lạc Khuynh Thành vài giây, German cúi đầu, một thứ âm thanh phát ra từ yết hầu của hắn: "Hửm?"
Thấy từng động tác của hắn, Lạc Khuynh Thành ngỡ ngàng ngây ngốc tại chỗ, lẽ nào hắn muốn cô...
Á...cái tên chết tiệt này! Vì sao, vì sao một giọng thanh quản nhẹ nhàng phát ra thôi cũng gợi cảm mà mê người được như vậy a?
Rõ ràng, rõ ràng hắn là kẻ xấu, là người đàn ông xấu xa nhất mọi thời đại a! Thượng đế thật không công bằng ! ! !
Hàm răng nhẹ nhàng cắn lên bờ môi mỏng, do dự trong giây lát, Lạc Khuynh Thành mới ngại ngùng cầm lấy dao nĩa, cúi đầu im lặng cắt nhỏ một miếng thịt bò beefsteak, sau đó, ngoan ngoãn giơ nĩa ăn chuyển đến bờ môi của German...
Nhưng nào ngờ, hắn không có bất kỳ động tác nào, cũng không mở miệng chịu ăn, đôi mắt hẹp dài khẽ chớp, German nâng tay lên, hắn giơ ngón trỏ thon dài của mình nhẹ nhàng đặt lên môi Lạc Khuynh Thành, khóe môi quyến rũ cong lên nói rõ ý tứ của hắn.
Cái gì? Ý của hắn là gì?
Cả gương mặt Lạc Khuynh Thành có thể nói là đỏ bằng cái mông khỉ, hàng lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cô tức giận trừng mắt nhìn German,...
Khốn nạn! Khó hầu hạ như vậy! Cô mặc kệ!
Bảo cô đút cho hắn ăn, được, vậy cô không oán giận một câu mà thuận theo ý hắn, phục vụ hắn ăn uống đầy đủ. Nhưng...nhưng mà hắn...hắn được đằng chân lên đằng đầu, còn đòi phải dùng chính miệng cô đút cho hắn ăn?
Hắn bướng bỉnh ép cô phải dùng miệng để đưa thịt vào miệng hắn? Loại tư thế ngồi nhục nhã này cô chịu quá đủ rồi, bây giờ còn ép bức cô đi đến bước đường này sao?
Miệng của cô không phải vạn năng, nhưng ở trước mặt hắn, tự nhiên lại trở thành thứ vạn năng !
Rốt cuộc hắn muốn cô phải làm thế nào đây? Chẳng phải cô cũng chỉ là một món đồ chơi của hắn thôi sao? Làm ơn đi, cô không phải con rối, cô cũng có cảm xúc, cũng biết khóc, cũng biết buồn, cũng biết nhẫn nại!?
Loại dùng miệng trao đổi với đối phương chỉ dành cho những cặp đôi yêu nhau, yêu nhau sâu đậm, cuồng nhiệt mới có thể làm chuyện đó, còn đối với cô, đây là động tác vượt quá phạm vi mà cô nhận thức...
Nhưng, German là ai, hắn muốn làm cái gì, cho dù lão già Thiên Vương có ngăn cản hắn thì hắn cũng không bao giờ từ bỏ, một khi đã đưa ra mục tiêu thì hắn tuyệt đối phải thu được kết quả!
"Tôi cho rằng, với tính cách của tôi thì em là người rõ nhất mới phải."
Không thuận theo, chính là chịu bị trừng phạt, một câu ám chỉ rõ ràng như thế làm sao Lạc Khuynh Thành không hiểu được chứ?
Sắc mặt đột biến, cả người cứng ngắc ngồi trong lòng hắn, Lạc Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, ngậm miếng thịt bò beefsteak vào miệng, cô nhắm tịt mắt nhoài người tiến gần đến gương mặt German...
Khóe môi ác ma, nhẹ nhàng cong lên, giống như đang thưởng thức bữa ăn đang dâng đến bên miệng mình, German nâng tay lên, giữ chặt ót Lạc Khuynh Thành, trong quá trình cô đem miếng thịt đó đưa vào miệng hắn, hắn nhanh chóng lợi dụng thời cơ đưa lưỡi vào miệng cô, làm một nụ hôn sâu kéo dài, thậm chí khi kết thúc còn gợi cảm liếm nhẹ khóe miệng cô!
"Để Hobart tiến vào."
Chơi đùa đã đủ, German buông Lạc Khuynh Thành ra, đưa mắt nhìn lão quản gia lễ phép đứng yên đó, trầm giọng ra lệnh một câu, ông lên tiếng đáp lời sau đó xoay người rời đi. Bị đứng chờ ở cửa rất lâu chắc là tên đó sắp phát cáu rồi...
Cầm lấy khăn ăn, German hờ hững lau lên miệng Lạc Khuynh Thành, rồi sau đó, động tác cực kỳ quý phái vứt đại khăn ăn lên bàn.
"Xuống đi, cút xa chỗ này một chút!"
Tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt Hobart! ! !
Cái tên Hobart này là hạng người đểu giả, tuy rằng trước kia cũng thỉnh thoảng đến hỏi thăm hắn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ thỉnh thoảng, còn bây giờ level được nâng lên một cấp, khi không có việc gì cũng cố gắng mò qua biệt thự hắn cho bằng được, từ khi nào nhà của hắn đã trở thành sân rác của tên đó?
Chỉ bằng cái gương mặt giả tạo của hắn thôi cũng đủ cho German cảm thấy phiền phức và chán ghét vô cùng, đúng là khiến cho mắt hắn bị ô nhiễm mà! Hơn nữa hắn ta còn thường xuyên lợi dụng thời cơ để ngắm nhìn Lạc Khuynh Thành, lúc đó hắn chỉ hận bản thân mình không trực tiếp móc hai mắt hắn ta ra! ! !
Suy nghĩ đến điều đó, đáy mắt German chợt lóe lên một tia nguy hiểm, ẩn sâu bên trong chính là sự máu lạnh và hung ác...
Trải qua mấy ngày sống chung cùng hắn, Lạc Khuynh Thành không dám tự cho rằng mình hiểu rõ hắn một trăm phần trăm, nhưng cũng đoán được hai ba phần thái độ thông qua nét mặt hắn. Cô hơi run rẩy, cẩn thận leo xuống rời khỏi người hắn, sau đó, cũng không thèm liếc nhìn hắn lấy một lần, nhấc chân chạy ra cửa.
Tính khí của gã này cứ như tiết trời tháng sáu, nắng mưa thất thường, mới vừa rồi tầm mắt của hắn trở nên nguy hiểm mà lãnh huyết như vậy, nếu mà không mau chạy đi thì chỉ sợ chết không chốn dung thân...
Ngả người lên ghế salon, châm một điếu thuốc nhàn nhạ phà khói, làn khói thuốc lơ lửng trong không khí tựa như một màn sương ảo diệu ôm lấy dáng người và khuôn mặt điển trai của hắn. Giờ phút này German tựa như một vị thần Apollo tái thế sở hữu một gương mặt tuấn mỹ ưa nhìn, hơi thở nhợt nhạt ma mị kết hợp với đôi mắt hẹp dài nhẹ chớp động xuyên thấu qua màn sương khói, ánh mắt đó không hề từ bỏ việc dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái, cho đến khi, con ngươi chợt co rút lại, xuất hiện trước mặt cô chính là Hobart.
Cái tên khốn nạn này! Tốc độ đến cũng nhanh thật!
Nhìn thấy Hobart đang đứng trước mặt mình, sắc mặt Lạc Khuynh Thành đột nhiên trở nên lạnh ngắt, so với việc lòng bàn chân tiếp xúc với cái giá lạnh của bề mặt tuyết trắng thì cũng không khủng bố bằng...
Mỗi lần gặp gã đàn ông này là mỗi lần chán ghét ngày thêm sâu sắc, không hiểu sao, cứ nhìn vào cái nụ cười giả tạo trên gương mặt cũng miễn cưỡng được xem là anh tuấn, ý cười của hắn rất đẹp, vừa rạng rỡ vừa tràn trề sức sống, so với nụ cười của một người đàn ông bình thường thì còn tươi hơn vài phần, nhưng thực tế mà nói, trong con ngươi kia không biết có bao nhiêu ý nghĩ đen tối, âm u vụt qua! So với German mà nói thì trong bụng cô toàn là những suy nghĩ xấu của tên này hơn, quan trọng hơn là, gã ta ngại chọc phá mình không đủ quan minh chính đại nên mới luôn bày trò chọc lén, đùa giỡn người khác sau lưng.
Bởi...mỗi lần đối mặt với Hobart, Lạc Khuynh Thành mới nhận ra một điều, thật ra so bản tính hung tàn ác ma của German thì cô thà nguyện để cho German hành hạ cô còn hơn là phải nhìn thấy cái gương mặt hiền hòa mờ ám và ghê tởm của Hobart.
Hừ, là người đàn ông xấu xa thích bắt nạt cô, còn thường xuyên bày trò đùa giỡn chọc tức cô, cô càng mất mặt vô lực bao nhiêu thì hắn lại vui vẻ thỏa mãn bấy nhiêu. Đương nhiên, tuy không biểu hiện ra mặt nhưng cô biết thứ mà hắn hứng thú nhất chính là ăn hiếp cô!
Khi tâm tình hắn không được tốt thì đột ngột trở thành một tên đại ác ma tàn nhẫn nhất của thế giới, luôn ép cô làm đủ mọi loại chuyện nhục nhã hòng cô phải chịu cúi đầu khuất phục hắn, tất cả lòng tự tôn và kiêu ngạo của cô đều bị hắn nhẫn tâm giẫm đạp, thậm chí có đôi lúc cô nhịn không được muốn đâm một nhát dao chí mạng vào tim hắn! Đôi khi cô chỉ đành bất lực tức tưởi mà òa lên khóc, nhưng, ngay cả khi như thế, cô cũng không sợ hãi hắn là bao, lại càng không lo lắng mình sẽ chết vì tâm bệnh, bởi vì người đàn ông này, mọi thủ đoạn hành hạ của hắn đều thể hiện ra ngoài mặt, không bao giờ đâm lén sau lưng, hay che giấu bất cứ động tác gì để chờ cô sa lưới! Không giống Hobart.
Cộng thêm việc tiếp xúc với hắn được vài ngày, Lạc Khuynh Thành cũng biết rõ thêm một điều, thì ra trên trái đất này còn có một loại hư hỏng có tên là - German. Tàn bạo, hung dữ, nhưng quang minh chính đại, hơn nữa, rất trung thực và chính chắn, hắn chưa bao giờ biết đến việc giấu diếm hay phủ nhận điều gì, cho dù có là giết người...
Không giống như cái tên đang đứng trước mặt cô, hừ, cái tát của ngày hôm đó, cô còn chưa xóa nợ với hắn đâu, nhưng coi bộ thái độ của hắn kia, chắc là đã quên?
Quên ...
Sẽ có một ngày, cô sẽ hất cằm mà nhắc nhở cho hắn biết! Nhất định!
Nhấc chân hậm hực bước đi, Lạc Khuynh Thành đi rất nhanh lướt qua người hắn hòng tránh phải nhìn thấy gương mặt ghê tởm của Hobart thêm lần nào nữa. Nhưng, còn chưa kịp đi xa là bao thì cái tên mặt khỉ đó lại không hề có ý định tha cho cô, hơn nữa đôi mắt sáng lấp lánh của hắn đã dập tắt mọi cảnh cáo ngầm của cô quăng đến cho hắn.
Rõ ràng trên nét mặt và thái độ của Lạc Khuynh Thành tỏ ý chán ghét và khinh thường rõ rệt, nhưng cái vị "Hobart mặt dày" đó lại không mảy may để tâm...
"Hi, người đẹp Dora~ "
Dora, là tên phiên âm nước ngoài của Lạc Khuynh Thành, không biết Hobart đã hao tổn bao nhiêu công sức mới moi được thông tin cá nhân của cô.
"Mấy ngày không gặp, tôi thấy em càng xinh đẹp hơn trước thì phải, sắc mặt cũng tươi tắn hơn a."
Đôi tay khựng lại trước mặt Lạc Khuynh Thành, tinh tế đánh giá cô từ cao xuống thấp, ngữ điệu nhẹ nhàng và thân thiện của Hobart vang lên nhàn nhạt trong không khí nhưng tận sâu trong nội tâm hắn, dâng lên một cảm giác nuối tiếc và buồn bả,...
Nhìn gương mặt trắng nõn với gò má ửng hồng, da thịt cô như tỏa ra hương thơm dễ chịu của hoa, đôi con ngươi lưu ly xinh đẹp động lòng người ẩn hiện dưới hàng mi dài che khuất, có lẽ là được German "phục vụ" rất thoải mái! Một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, mấy ngày trước còn non hồng tựa như một quả anh đào mọng nước, bây giờ thì vẻ đẹp ấy lại trở nên quyến rũ và hút hồn lòng người! Khiến cho người ta không kiềm nén được dục vọng mà xông tới, hung hăng ...cắn một phát!
Ông trời quả thật rất bất công, cái gì tốt đẹp cũng chỉ ban cho Reggie Nord!
Rõ ràng hắn cũng có thua kém gì hắn ta đâu? Vì sao một mỹ nữ châu Á động lòng người thế kia lại không phải thuộc quyền sở hữu của hắn? !
Không, không hoàn toàn đúng, hôm qua hắn có tình cờ gặp được một mỹ nữ người Phương Đông nhưng vẻ đẹp của cô ta không thể nào sánh bằng Khuynh Thành mà thôi, có điều, cũng giữ lấy mạng của cô ta, miễn cưỡng trở thành quân cờ của mình để mua vui cho bản thân...
Nhớ tới người con gái hôm qua vô tình gặp đó, ánh mắt Hobart thoáng thay đổi, khi thì hưng phấn kích động vì đắc ý, đương nhiên, phần nhiều vẫn là sự nguy hiểm và mưu tính!
Không kiên nhẫn để cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột, mặc kệ Hobart muốn làm gì, Lạc Khuynh Thành liếc mắt nhìn hắn , sau đó né tránh khỏi đường chặn của hắn để rời đi.
Điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ có lẽ là cô không phải rẽ vào một căn phòng nào đó, cũng không thèm quẹo lên lầu trên và là thong thả bước trước tiếp ra khỏi cổng chính, quan trọng là, bộ dạng của cô, hình như là muốn... Chạy trốn!
Nhưng kỳ lạ hơn, một người muốn chạy trốn, cho dù không hề hoảng hốt thì đi cũng không đến mức thong dong như cô?
Bước chân ung dung bình thản còn chưa nói, ngay cả thái độ cũng vô cùng bình tĩnh! Giống như cô là chủ cái nhà này, muốn đi đâu đó ra ngoài cho khuây khỏa, nhưng tình cảnh của cô bây giờ, German không bao giờ có chuyện thả cô một mình ra cửa...
Chạy trốn một cảnh hờ hững như thế, đây là lần đầu tiên Hobart chứng kiến, cảm giác như nơi này không phải là một cái nhà giam cầm tù túng hủy diệt cái gọi là khao khát tự do của cô, mà cứ như đây chính là nhà của cô...
Thú vị, cô gái này quả nhiên thú vị cực kỳ, trước mặt German vậy mà cũng dám tỏ thái độ như thế?
Khóe miệng cong lên một tia hứng thú đậm sâu, hắn chậm rãi xoay người nhìn về phía German, giả vờ này ra bộ mặt bất ngờ, thấp giọng cảnh báo : "Thunder, cô gái kia coi bộ ghét cậu lắm, còn có ý định muốn trốn kìa!"
Âm thanh Hobart rất lớn cùng với thái độ vô cùng kiêu ngạo, ẩn chứa một tia đắc ý, thậm chí còn ném cho German một cái ánh nhìn trào phúng hơi khoa trường...
Mẹ nó! ! !
Bước chân lập tức khựng lại, Lạc Khuynh Thành đen mặt, tay nắm chặt thành quyền, tức đến mức muốn đánh người!
Thằng khốn Hobart này, chưa kể cái sự bỉ ổi vô liêm sỉ của hắn, đằng này còn dám tố cáo cô? !
Ai nói cô muốn chạy trốn? Bộ hắn thấy kẻ nào to gan đủ để chạy trốn trước mặt chủ nhân mình rồi hả? Cô chỉ muốn đi ra ngoài dạo xung quanh một chút, hơn nữa, cho dù có muốn trốn hay không thì chuyện của cô, việc quái gì hắn phải bon chen này nọ! ?
Lạc Khuynh Thành biết rõ bản thân mình cũng rất muốn thoát ra khỏi nơi này, cho dù có chạy thì cũng vô ích. Nếu không, German cũng không an tâm mà ném một mình cô ở trong biệt thự, thậm chí là muốn cô đi đâu thì tùy...
Chẳng qua, biết thì biết thế chứ cô cũng biết khả năng và giới hạn của bản thân, thích trốn thì trốn, nhưng, có chạy trốn trước mặt German đi chăng nữa thì cũng chỉ kích thích cho cái bản tính biến thái của hắn mà thôi. Cô đương nhiên biết có ngốc mới chọc giận German, nhưng ai bảo cái cửa không dưng tự nhiên mở ra?Cô nhất thời kích động, hai mắt sáng quắc, quên hết mọi luân lý thường ngày, bao gồm cả vị German đang ngồi sau lưng nhìn chằm chằm mình.
Tay nhỏ nắm chặt thành quyền, cô run rẩy vài giây sau đó bỗng nhiên quay người, chủ động đi thẳng đến trước mặt Hobart...
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp Lạc Khuynh Thành, cô lại chủ động quay đầu nhìn về phía hắn, Hobart vẫn giữ thái độ cười cợt trên mặt, lòng bàn tay giấu kín trong túi quần, lặng lẽ nắm chặt thành quyền, từ tận sâu trong nội tâm hắn chút chút rối bời lẫn kích động, hơn nữa quan sát thái độ lạnh lùng và khó lường trên gương mặt nhỏ nhắn kia, không hiểu sao hắn lại hơi khẩn trương, tuy biết nói vậy cô sẽ tức giận nhưng chỉ cần cô đừng dùng thái độ xa cách và chán ghét đối diện với hắn, thì trong lòng hắn mới cảm thấy thỏa mãn và dễ chịu một chút.
Nhưng mà hành động tiếp theo của Lạc Khuynh Thành khiến hắn ngỡ như đang nằm mơ!
"Chuyện của tôi, không cần anh lo! Đồ biến thái! Coi nhìn lại bản thân mình đi! Làm ơn lần sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chỉ tổ rước thêm phiền phức!"
Vừa dứt lời, Lạc Khuynh Thành nâng chân lên, đá một cái rõ đau lên đùi Hobart...
Một tên German, đã quá đủ khiến cô đau đầu, dựa vào cái gì nửa quãng đời còn lại của cô lại phải dính dáng với tên đó, dựa vào cái gì?!
Con gái châu á một khi đã tức giận thì cũng không kiêng nể ai, cô dồn hết toàn bộ sức mình lên một bên chân, thứ ánh sáng mặt trời ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy dáng người cô khiến cô trông như một vị tinh linh giáng trần, với ánh hào quang chói lòa hấp dẫn mắt người...
Ngẩn người ra, hai đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc còn đang cháy dở hơi dùng sức nắm thật chặt, đáy mắt German đột nhiên hiện lên một tia ngạc nhiên.
Không biết dạo này có phải vì hắn quá dung túng cho cô hay là bản chất của cô vốn là con người kiêu ngạo, một khi đã chạm đến một giới hạn nào đó của cô, cô sẽ không đơn giản bỏ qua, bởi vì, ẩn sâu trong cái vẻ bề ngoài điềm đạm, ít nói đó chính là một cô gái bản lĩnh và đầy cá tính, không dễ chịu bị người khác ức hiếp.