Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 112: Bẻ cánh bướm bay 18: trái tim ngọt ngào.




Nhắm mắt nghĩ ngợi, cô xâu chuỗi hết những đoạn thời gian kể từ khi quen biết anh đến nay, tỉ mỉ đánh giá thái độ của anh, quả nhiên là có chút thay đổi, cứ cho là có vài phần đặc biệt, thỉnh thoảng lại dịu dàng ôn nhu quan tâm cô, thỉnh thoảng lại suy nghĩ cho cô trên một số phương diện.

Cho nên cô cảm thấy việc mình quyết định nói chuyện nghiêm túc với anh là một hành động đúng đắn và đáng giá.

Nhưng nào ngờ, cái mà anh đảm bảo "sớm trở về" đó, chính là để Lạc Khuynh Thành chờ đến hết cả một đêm.

Sáng ngày hôm sau, mắt còn chưa kịp mở, Lạc Khuynh Thành theo bản năng vươn tay sờ soạng vị trí bên cạnh, cảm nhận cái hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ ga giường truyền thẳng vào lòng bàn tay cô, đáy lòng lập tức rơi xuống hầm băng...

Vì cái gì cô lại cảm thấy thất vọng? Rõ ràng bản thân đã mường tượng ra được tình huống xảy ra, ví như chỉ cần anh quay trở lại, cô nhất định sẽ sà mình vào lòng anh, giống như mỗi tối có anh như mọi hôm, và cứ mỗi sáng thức giấc, chỉ cần anh còn chưa vội đi giải quyết công việc, cô nhất định là đang ở trong lòng anh, được anh dùng loại tư thế độc chiếm giữ chặt khiến trước mắt cô sẽ chỉ có hình ảnh lồng ngực rắn chắc trần trụi của người đàn ông.

Không giống tình cảnh như bây giơ, trống rỗng, lạnh lẽo, chỉ có duy nhất một mình cô...

Nặng nề thở dài một hơi, cô nhanh xóa đi sự cô đơn và nỗi thất vọng của mình trong ánh mắt, bắt đầu nghênh đón một ngày mới.

Rửa mặt xong, làm xong công tác vệ sinh một phen, Lạc Khuynh Thành nhấc gót sen bước chầm chậm xuống lầu, và dĩ nhiên, bữa sáng phong phú đã sớm chuẩn bị xong...

"Dora tiểu thư, cô dậy rồi à? Vừa hay tôi đang định đem bữa sáng lên cho cô , bây giờ cô có muốn dùng không?

"Ừm."

Nhẹ nhàng gật đầu ngồi xuống, nhận lấy khay đồ ăn trên tay Kelly, cô lặng yên dùng bữa, một lúc lâu mới do dự ngẩng đầu lên nhìn về phía Kelly đang đứng một bên hầu hạ cô...

"Kelly, anh ấy, cả đêm không hề trở về sao?"

Tuy rằng đã biết đáp án, nhưng cô vẫn ngoan cố muốn hỏi, có thể là vì cô muốn biết rõ ràng hơn nguyên nhân vì sao anh cả đêm không về, lẽ nào có phải anh bận bầu bạn với Lucy? Cô rất muốn biết, rốt cuộc hai người họ có phát sinh chuyện gì cả đêm hôm qua không?

"Đúng vậy, Thượng tướng không có về nhà, chắc là bận việc gì đó, còn cụ thể thì sao, không một ai biết."

Cúi đầu chậm rãi cầm bình đựng nước ép hoa quả, Kelly hỏi đâu đáp đó, không giống kiểu trịnh trọng câu nệ như một người hầu bình thường...

Nguyên nhân là vì Lạc Khuynh Thành muốn thế, cô thật sự không thích ai đó phải bày ra bộ dáng nơm nớp lo sợ phục vụ mình như một bá tước nữ hoàng, điều đó khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, nhớ lại lần đầu tiên gặp Kelly, là một cô gái nhỏ nhắn e dè, đầu cúi thấp đến mức cằm muốn chạm vào lồng ngực, Lạc Khuynh Thành e rằng cũng không khỏi áy náy nếu có người cứ dùng thái độ này với cô nên đã trực tiếp yêu cầu đối phương chỉ cần đối xử với cô khiêm tốn có lễ, có chừng có mực, bình dị gần gũi với nhau là được. Kelly cũng vì tính cách hòa nhã của cô mà "cảm hóa" cảm xúc, dù sao cũng là một đứa bé mới mười mấy tuổi, ở trước mặt cô, tốt nhất là nên hoạt bát lanh lợi đúng tuổi của cô bé bây giờ.

Không, không một ai biết...

"Dora tiểu thư, đừng nói là cô nhớ nhung Thượng tướng nha? Đừng sốt ruột, Thượng tướng luôn bên cạnh cô như vậy, nhất định sau khi xong việc sẽ lập tức trở về."

Luôn bên cạnh, đúng là luôn bên cạnh mà, tuy nếu người khác nghe được nhất định sẽ không tin nhưng cô là người hầu thân cận duy nhất của Dora tiểu thư, cô biết rõ, mỗi khi Thượng tướng trở về biệt thự đều sẽ luôn kiếm tiểu thư, cho dù cô không nhìn rõ được biểu tình của Thượng tướng là gì, nhưng người duy nhất Thượng tướng nghĩ đến chỉ có mỗi tiểu thư, thỉnh thoảng thượng tướng không hề kiêng kị bất kỳ ai, trước mặt mọi người dắt cánh tay qua eo nhỏ của tiểu thư, giống như đánh dấu chủ quyền, cũng giống như tuyên bố với mọi người đây là người của Thượng tướng vậy.

"Ai nói tôi nhớ nhung anh ta? Đừng có nói lung tung!"

Hai gò má thấp thoáng ửng hồng, bị lời Kelly nói trúng tim đen, cô e thẹn quẫn bách không thôi. Còn Kelly, biết tiểu thư nhà mình xấu hổ nên cũng không lên tiếng vạch trần, chỉ ngọt ngào mỉm cười, bày vẻ mặt đắc ý...

Chịu không nổi ánh mắt đầy châm chọc của Kelly, cũng là vì tâm sự của mình bị đối phương nhìn thấu, cô ngượng đến chín mặt, đang định mở miệng tầm mắt, cũng có lẽ là vì tâm sự bị nhìn thấu, Lạc Khuynh Thành không khỏi có chút ngượng ngùng, đang muốn mở miệng đổi đề tài với cô nhóc kia thì đột nhiên tầm mắt Kelly chợt chuyển, đằng sau cô, chính lão quản gia đang từ từ bước đến.

"Dora tiểu thư, Thượng tướng vừa mới điện thoại, nói sau khi cô ăn xong thì lập tức đến quán rượu Ramones, xe đã đợi cô bên ngoài rồi."

Quán rượu Ramones, là chỗ Lệ Thiếu Đình.

Ngay khi quản gia vừa dứt lời, mắt thấy đám lính gác đã đứng sẳn sàng bên ngoài chờ, cô mới chợt nhớ ra hôm nay phải làm hướng dẫn viên du lịch cho Lệ Thiếu Đình...

"Cảm ơn, đợi tôi sửa soạng một lát rồi xuống ngay."

Lau khóe miệng, Lạc Khuynh Thành nhanh chóng đứng dậy, tay nhận lấy quần áo định về phòng thay, thì đột nhiên bị một tên lính gọi giật lại...

"Có việc gì?"

"Cái này, thưa tiểu thư, Thượng tướng có dặn riêng là phải tận mắt thấy cô uống xong ly sữa thì mới được đi, nếu không, nếu không..."

"Nếu không thì sao?"

Hơi nhướng mày hỏi lại, Lạc Khuynh Thành lại chợt cảm thấy hứng thú với lời yêu cầu vừa rồi, cô rất muốn biết, nếu như cô không uống ly sữa đó,thì German sẽ định xử lý cô thế nào? !

"Nếu không thì nhiệm vụ bất thành, tôi sẽ bị xử tử."

Khi nói chuyện, binh lính lấy súng ra, nhắm ngay bên thái dương, dáng người anh dũng, tư thế hiên ngang, bộ ngực cũng giơ cao lên, giống như đang chuẩn bị chờ lệnh hành quyết bản thân!

Thật ra, việc lấy nhiệm vụ của người khác ra ép cô phải làm theo ý anh, đúng là cách giải quyết tàn nhẫn nhưng cực kỳ hiệu quả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.