Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh

Chương 42: Nhẫn tâm




Cô ngồi ở một quán cafe trên tay vẫn đang cầm hình ảnh siêu âm ra xem thì đột nhiên có người đi tới chỗ cô, còn tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện với Mẫn Nhi.

Cô ngước mắt lên thì thấy Cao Lệ Trữ ngồi đó, Mẫn Nhi cau mày khó chịu, tại sao cô ta lại ở đây? Đã thế còn ngồi chỗ của cô nữa, bộ cô ta không biết phép lịch sự à.

" Chỗ này của tôi, phiền cô đứng lên cho "

" Tôi muốn nói chuyện với cô một chút " giọng nói của Cao Lệ Trữ không còn đanh đá như trước nữa.

Sao hôm nay đột nhiên cô ta lại hiền lành như vậy? Cô và cô ta không gặp nhau mấy tháng nay chẳng lẽ cô ta đã thay đổi tính tình rồi à.

Nhưng dù sao cô cũng không muốn nói nhiều với cô ta.

" Tôi và cô thì có chuyện gì để nói " cô ta tử tế với cô thì cô sẽ tử tế lại với cô ta thôi, nhưng vẻ mặt cô vẫn không được thoải mái lắm.

Nếu như là người khác thì cũng giống Mẫn Nhi thôi, có ai lại đi thoải mái hay cười nói vui vẻ với người thầm thích chồng mình không?

" Tôi không thích Hoắc Cảnh nữa cho nên cô yên tâm đi, tôi sẽ không giành anh ấy với cô đâu "

Cô ta vừa nói vừa quan sát biểu cảm của cô.

" Vậy thì tốt " cô chỉ đáp lại một câu ngắn gọn.

Việc cô ta từ bỏ thích anh cũng tốt, cô không cần phải suy nghĩ cách để đối phó cô ta nữa, Mẫn Nhi biết anh chưa từng để ý đến cô ta và anh cũng không phải loại người tuỳ tiện gì, thế nên cô luôn tin tưởng ở anh mà.

Trong lòng cô cũng mừng vì câu nói của Cao Lệ Trữ.

Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì cô gọi phục vụ đến để thanh toán tiền, giờ này cũng trễ rồi cô còn phải ghé qua siêu thị mua ít đồ.

Trước khi vào quán cô cũng đã nhắn tin với anh và anh có nói sẽ tới siêu thị đón cô, cho nên Mẫn Nhi tranh thủ để kịp thời gian.

Định đứng lên rời đi thì bỗng nhiên cô lại có cảm thấy chóng mặt, đầu óc cô quay cuồng hầu như chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì và rồi Lưu Mẫn Nhi đã ngất đi.

Cao Lệ Trữ nhanh tay đỡ lấy cô, trên môi cô ta nở nụ cười hài lòng, cô ta dìu cô ra xe sau đó chiếc xe nhanh chóng chạy đi.

Nhìn nụ cười cũng hiểu cô ta đã giở trò gì với cô, đúng vậy, là cô ta đã để thuốc ngủ vào ly nước của Mẫn Nhi đấy.

Khi nãy ví của cô bị rơi nhân cơ hội đó cô ta nhanh tay bỏ thuốc vào ly nước của cô và chỉ mới hơn 5p mà thuốc lại có tác dụng nhanh đến vậy.

Và cô ta đến gặp cô cũng không phải tự nhiên, từ lâu cô ta đã cho người âm thầm theo dõi cô, Cao Lệ Trữ biết cô từ bệnh viện ra, càng biết rõ hơn là cô đã mang thai.

Cô ta không có ý định làm hại đứa bé nhưng cô ta phải khiến anh và cô xa nhau, mặc dù trong lòng cô ta đã từ bỏ việc thích anh chỉ có điều là cô ta không muốn nhìn thấy hai người hạnh phúc.

Mấy tháng nay cô ta im hơi lặng tiếng là chờ thời cơ thích hợp để ra tay và bây giờ cô ta đã thực hiện được nó.

Cô ta không có được hạnh phúc thì cô cũng đừng mong có được nó.

Cao Lệ Trữ đưa cô đến khách sạn, đặt cô lên giường, cô ta còn thay cho cô một chiếc váy ngủ hai dây khác.

" Thẩm tổng, anh có muốn gặp Mẫn Nhi không? Nếu muốn thì hãy đi tới địa chỉ tôi đã gửi cho anh, tôi đang có lòng tốt giúp anh đấy " cô ta cười nói.

" Tôi không rãnh " Thẩm Đình Nam lạnh giọng đáp lại.

Cô ta lại muốn giở trò gì đây? Nhưng hắn nghe đến tên cô thì trong lòng bán tín bán nghi.

" Chẳng phải anh rất thích cô ta sao? Bộ anh không muốn Lưu Mẫn Nhi thuộc về mình à, tôi chờ anh, hãy suy nghĩ đi " cô ta nói xong thì tắt máy.

Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Đình Nam mở tin nhắn lên xem, đây là địa chỉ khách sạn mà, cô ở đó làm gì?

Suy đi nghĩ lại, hắn cũng rất nhanh lái xe đến địa chỉ mà Cao Lệ Trữ đưa, nếu như cô ở đó thật nhỡ đâu cô ta làm hại tới cô thì sao? Dù là nghi ngờ nhưng hắn cũng nên đi một chuyến.

Khi Thẩm Đình Nam bước vào phòng thì đúng thật Lưu Mẫn Nhi đang ở đây nhưng cô lại nằm bất động trên giường, còn Cao Lệ Trữ thì ngồi gần đó.

" Xem ra anh đến cũng rất nhanh đấy "

" Cô đã làm gì Mẫn Nhi hả? "

Mặc cho hắn có gọi thì cô cũng không tỉnh lại, Thẩm Đình Nam liền lớn tiếng hỏi cô ta.

" Không sao, cô ta chỉ ngủ một lát thôi "

Vì sao cô lại tốt số như vậy nhỉ? Một mình anh thì đã đành nhưng đằng này Thẩm Đình Nam cũng thích cô, nhìn vẻ mặt lo lắng cho cô thôi cũng khiến cô ta ganh tị rồi.

" Đây là cơ hội của anh, tôi giao cô ta lại cho anh "

Nói xong thì Cao Lệ Trữ cầm túi xách rời đi, kế hoạch cô ta là dụ dỗ hắn tới đây, chỉ cần hắn tới là được, cô ta không quan tâm là hắn làm gì với cô nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì càng tốt.

Như vậy anh và cô mới dễ dàng xa cách.

Làm sao hắn không hiểu ý của cô ta được chứ nhưng đến khi nhìn làn da trắng mịn của Mẫn Nhi cũng khiến Đình Nam không kiềm chế được mình.

Hắn ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, thật sự trong lòng hắn rất yêu cô và muốn cô thuộc về mỗi mình hắn.

Đột nhiên hắn cởi áo mình ra sau đó nằm xuống bên cạnh cô, quen biết cô gần cả năm nay nhưng đây là lần đầu tiên hắn được ôm cô vào lòng mình, hắn còn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô.

Thật sự hắn chỉ muốn được ôm cô như vậy mãi.

Có phải hắn đã yêu cô đến mù quáng rồi không?

Lúc này Cao Lệ Trữ đã gửi toàn bộ ảnh mà mình đã chụp được qua cho anh, còn nhắn kèm một vài chữ và địa chỉ phòng khách sạn.

Cô ta biết Thẩm Đình Nam thích cô cho nên mới gọi hắn tới đây, chắc chắn hắn sẽ tới nên cô ta đã đặt camera để quay và chụp lại một số ảnh của hai người gửi cho anh xem.

Kế hoạch cô ta hoàn hảo như vậy mà.

Rất nhanh anh đã nhận được tin nhắn kia, tay anh bất giác nắm chặt khi nhìn thấy hình ảnh của cô và Thẩm Đình Nam.

Chẳng phải cô nói với anh là đi siêu thị à, sao lại có mặt ở khách sạn?

" Chạy đến khách sạn XX, nhanh lên " anh ra lệnh cho trợ lý Phùng.

" Vâng chủ tịch "

Bởi vì hai người của đang trên đường về nên sẵn đây anh kêu trợ lý Phùng chạy qua đó, anh muốn xem thử có phải cô ở đó cùng Đình Nam thật không?

Anh chỉ mong điều đó không phải sự thật và anh cũng sẽ tìm ra người đã gửi những tấm hình này cho anh.

Cửa phòng không khoá nên anh dễ dàng đi vào trong, Hoắc Cảnh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra người nằm trên giường là ai?

" Chết tiệt! Bụp "

Anh chửi thề một câu sau đó lôi Thẩm Đình Nam ra và vung tay đánh hắn vài cái, sắc mặt anh lúc này trở nên rất đáng sợ.

Tên khốn này, hắn dám làm điều này với cô sao?

Đánh hắn xong thì anh nhanh chóng lấy áo của mình khoác lên và bế cô đi.

" Cô ấy có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho anh, dù có thể nào thì cô ấy vẫn mãi mãi là của tôi, anh hãy từ bỏ những suy nghĩ xấu xa của mình đi " anh nói xong thì cất bước đi.

Thẩm Đình Nam đưa tay sờ lên mặt mình, hắn nhếch môi cười lạnh, biết ý đồ của Cao Lệ Trữ nhưng hắn vẫn làm theo kế hoạch cô ta.

Biết rằng anh sẽ rất nhanh tới đây và hắn muốn anh nhìn thấy cảnh này.

Chuyện đã đến nước này thì hắn sẽ nói rõ lòng mình cho cô biết và hắn cũng chấp nhận tất cả chỉ cần cô đồng ý bên hắn là được.

Trong lòng anh nóng như lửa đốt nhưng anh phải cố gắng kiềm chế, đợi cô tỉnh lại, anh nhất định phải làm sáng tỏ mọi việc.

" Cậu lấy video từ khách sạn về đây cho tôi, còn nữa kiểm tra những hình ảnh đó có cắt ghép hay không? Điều tra cả số điện thoại nữa "

Không chỉ có một mà rất nhiều tấm ảnh của cô và Thẩm Đình Nam, anh không nghĩ hai người lại gặp nhau nhiều đến.

Rõ ràng anh đã cấm cô không được qua lại với hắn vậy mà cô vẫn một mực làm trái ý anh.

Đưa cô về nhà, anh tự tay mình lau người và thay đồ mới cho cô, chiếc váy khi nãy cô mặc anh cũng thẳng tay vứt vào thùng rác, nhớ đến cảnh Thẩm Đình Nam ôm cô thôi đã khiến cơn điên của anh lại nổi lên.

Anh không muốn trên người cô có bất cứ mùi hươnh của người đàn ông khác.

Ra tay đánh hắn đã nể mặt hắn lắm rồi, lúc đó anh phải cố gắng khống chế bản thân mình lắm mới không giết chết hắn ngay tại đó.

Khoảng chừng hơn nữa tiếng sau, trợ lý Phùng quay lại hắn đến thư phòng để gặp anh, nhìn vẻ mặt lạnh tanh của anh cũng làm cho hắn có chút e dè.

" Chủ tịch, đoạn video đó đã bị ai đó xoá đi rồi còn hình ảnh là thật không hề cắt ghép gì cả, số điện thoại đó cũng không liên lạc được và cũng không có người đăng ký "

" Ra ngoài đi "

Tay anh nắm chặt đến nổi nghe tiếng ' rắc rắc ' của các đốt ngón tay vang lên, anh bây giờ thật sự rất tức giận, nhưng không biết làm cách nào để hả giận được.

Trợ lý Phùng nghe vậy thì nhanh chân rời đi, hắn dám chắc sắp có cuộc chiến tranh lớn được xảy ra.

Hoắc Cảnh nhìn chằm chằm vào kết quả mang thai của cô, ngay cả việc cô mang thai còn muốn giấu anh.

Đứa bé này có phải là con anh không?

Một lát sau, Mẫn Nhi giật mình tỉnh lại, cô đưa mắt nhìn xung quanh thì mới biết đây là phòng mình, cô chỉ nhớ lúc gần rời đi khỏi quán cafe thì đầu cô lại đau và rồi ngất đi, khi ấy Cao Lệ Trữ ở đó có lẽ cô ta đưa cô đến bệnh viện.

Thấy vali anh ở trong phòng thì cô biết anh đã về và càng chắc chắn hơn anh chính là người chở cô về nhà.

Đúng rồi, cô phải gặp anh để còn thông báo chuyện vui nữa chứ.

Lưu Mẫn Nhi nhanh chóng xuống giường, cô không thấy anh ở đây thì cũng tự hiểu là anh đang ở thư phòng thế nên cô vội vàng qua thư phòng tìm anh.

" Thiếu gia, anh về rồi à, em thật sự rất nhớ anh " cô vui vẻ đi tới ôm anh, miệng nhỏ của cô không ngừng nói những lời mật ngọt với anh.

Anh vẫn không phản ứng cũng như không đáp trả lại lời cô, anh cứ dùng ánh mắt hời hợt nhìn cô.

" Khi nãy là anh đưa em về à, em có một chuyện vui muốn nói với anh " cô không thấy anh trả lời bèn nói tiếp, cô cũng không để ý tới thái độ của anh.

" Thiếu gia, em có thai rồi đấy, anh có vui không? " cô ghé sát vào tai anh nói nhỏ.

Sau đó còn tươi cười với anh, cô thật sự rất mong chờ câu trả lời của anh, cô muốn xem anh sẽ phản ứng thế nào khi nghe câu đó của cô.

" Lúc sáng em đi đâu? " anh lạnh giọng hỏi.

Sao anh lại hỏi cô như vậy? Hay là anh biết khi nãy cô đến quán cafe để ăn bánh kem à, cô vẫn chưa nói vậy mà anh lại biết nhanh đến thế.

" Lúc sáng em thấy khó chịu trong người nên vào bệnh viện kiểm tra sau đó có đến quán cafe uống nước nhưng em chỉ ăn có một miếng bánh ngọt thôi, anh đừng giận " cô nói giọng điệu hối lỗi với anh.

Anh cười lạnh, đến thời điểm này cô vẫn một mực nói dối anh, cô nghĩ anh là thằng ngốc sao?

Cái anh muốn biết không phải là chuyện đó mà là chuyện cô và Thẩm Đình Nam ở khách sạn cùng nhau.

Từ nãy đến giờ cô thấy anh nói rất ít, Mẫn Nhi thấy khuôn mặt anh lạnh như tờ tiền thì trong đầu khó hiểu, cô lại làm gì sai nữa à? Sao anh tỏ ra lạnh lùng với cô vậy?

Còn nữa khi cô nhắc đến cái thai anh cũng không quan tâm tới, hay là anh giận chuyện cô giấu anh ăn đồ ngọt.

Sao anh lại nhỏ mọn như vậy?

" Cái thai, phá đi " anh lạnh giọng nói.

Hả? Phá thai?

Lời nói của anh như tiếng sét đánh ngang tai cô, tại sao anh lại có thể nói ra những lời này vô tình này với cô, dù sao đứa bé đó cũng là con anh kia mà.

Lưu Mẫn Nhi lập tức đứng cách xa anh, tay cô còn đặt lên bụng, cô có chết cũng không bao giờ bỏ con mình.

" Đứa bé là con anh mà tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Vì sao lại phá? Chẳng phải trước đây anh rất muốn có con à " cô rưng rưng nước mắt nhìn anh.

" Đừng nói nhiều, anh đã quyết định rồi, em chỉ việc làm theo là được "

Ngay cả anh còn đang phân vân không biết rằng đứa bé đó có phải là con mình hay không? Nhưng hiện tại anh không muốn giữ lại đứa bé đó.

Cô còn trẻ sau này hẳn tính chuyện mang thai.

" Em không đồng ý, dù có chết em cũng không bỏ con mình, anh nhận hay không thì mặc kệ anh, em sẽ không làm theo ý anh " cô dùng ánh mắt kiên quyết nhìn anh.

Bây giờ cô mới để ý tới những tấm hình trên bàn, là hình cô và Thẩm Đình Nam, sao anh lại có chúng.

Thì ra, đây chính là lý do anh muốn bỏ đứa bé, là anh không tin tưởng cô nói đúng hơn là từ trước tới nay anh vẫn luôn cho người theo dõi cô.

" Anh không tin em sao? Em trước giờ chưa từng làm chuyện có lỗi với anh " cô đưa tay chỉ vào tấm hình trên bàn.

Anh vẫn im lặng ngồi đó, cô nhìn anh cười nhạt, thái độ của anh khiến lòng cô đau thắt, vì sao anh lại không tin tưởng cô chứ? Vì sao anh lại đối xử với cô như vậy?

" Em nhất định giữ lại con của mình, em sẽ qua Hoắc gia ở, sau này em cũng không làm phiền tới anh nữa " cô nói xong thì quay người rời đi.

Cô đi anh cũng không một lời níu kéo cô, trái tim cô lúc này đau đến không thể tả được, người đàn ông cô hết lòng yêu thương vậy mà hôm nay lại nhẫn tâm đối xử với cô như thế.

Còn chính miệng bắt cô phá thai, bỏ đi đứa con của mình vậy mà sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi.

Lạnh lùng vô tình!

Cô làm gì sai chứ? Vì sao anh lại không tin cô, trong đầu Mẫn Nhi cứ nghĩ khi cô nói ra chuyện mình mang thai thì anh sẽ vui mừng nhưng nào ngờ nó lại đi xa với tưởng tượng ban đầu của cô.

Trở về phòng, Mẫn Nhi như không còn chút sức lực nào ngồi bệt dưới sàn nhà khóc to, nhìn cô khóc thôi cũng khiến người khác đau lòng theo.

Bây giờ cô mới thật sự cảm nhận được mùi vị đau khổ của tình yêu.

Rất đau, rất rất đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.