Sáng ra bà Hoắc đã có mặt ở biệt thự của anh từ sớm, là do nhớ cô nên bà đến đây để đưa cô về Hoắc gia chơi.
" Bà chủ mới tới " quản gia Lê thấy bà Hoắc tới thì vội vàng lên tiếng chào hỏi.
" Mẫn Nhi còn ngủ sao? Con bé ở lầu mấy? " bà Hoắc từ tốn hỏi lại.
" Dạ lầu một thưa bà chủ "
Bà Hoắc chỉ gật đầu một cái rồi tự mình đi lên phòng của cô, bà cũng muốn xem anh chuẩn bị phòng ngủ cho cô thế nào?
Vừa đặt chân vào phòng thì cảnh tượng trước mắt làm cho bà Hoắc có chút bất ngờ nhưng rồi lòng bà lại vui mừng. Không ngờ là hai người tiến triển tốt như thế.
Khi còn ở Hoắc gia, rất ít khi anh đến ngủ cùng cô vậy mà vừa mới chuyển đi anh lại chạy qua phòng con gái người ta ngủ rồi đã thế còn ôm chặt thế kia.
Bà mỉm cười một cái rồi bước khỏi phòng, cứ để cho hai người ngủ thêm chút nữa, giờ vẫn còn rất sớm.
" Quản gia, Hoắc Cảnh ở cùng phòng với Mẫn Nhi sao? " bà Hoắc xuống phòng khách hỏi chút chuyện về anh và cô.
" Vâng, thiếu gia cho người nối phòng cậu ấy và Mẫn Nhi lại với nhau thưa bà chủ "
" Vậy sao? Ông ở đây xem chừng thiếu gia đừng để nó ức hiếp Mẫn Nhi của tôi đấy "
Bà Hoắc luôn là người bảo vệ cô, bà không bao giờ để người khác ức hiếp cô, kể cả anh.
" Vâng bà chủ "
Quản gia Lê pha ấm trà cho bà Hoắc như thường lệ ở Hoắc gia, bà vừa ngồi uống trà vừa chờ anh và cô ngủ dậy.
Hơn nữa tiếng sau thì anh và cô cùng nhau xuống lầu, Lưu Mẫn Nhi thấy bà Hoắc hai mắt trở nên sáng rực, chân thì nhanh chạy tới chỗ bà.
" Mẹ Hoắc, mẹ đến khi nào? Chờ con có lâu không? " cô cười tươi nói.
" Không lâu, thấy hai đứa ngủ ngon quá nên mẹ không gọi "
Mẫn Nhi đưa ánh mắt ngại ngùng nhìn bà, chẳng lẽ mẹ anh đã lên phòng cô rồi sao? Cùng đồng nghĩa là bà thấy anh và cô ôm nhau ngủ à.
Ôi trời! Xấu hổ chết đi mất.
" Thế nào? Con ngủ có ấm không? " bà tiếp tục lên tiếng trêu chọc cô.
" Dạ..... dạ con " cô ngại đến mức không nói nên lời, hai má thì đỏ ửng.
" Mẹ tới đây làm gì? " anh nhìn bà hỏi.
Để cô đỡ ngại nên anh đã lên tiếng giải vây cho cô, Hoắc Cảnh cũng biết khi nãy bà Hoắc vào phòng nhưng anh lại giả vờ ngủ và cố tình ôm cô chặt hơn, cũng vì muốn để bà thấy cảnh đó.
" Mẹ tới đưa Mẫn Nhi về Hoắc gia chơi, con ăn sáng rồi đi làm đi, mẹ đưa con bé đi đây " bà đứng lên nắm tay cô đi ra ngoài.
" Thiếu gia, trưa nay em mang cơm tới công ty cho anh nhé "
Không đợi anh trả lời bà Hoắc đã đưa cô ra tới xe rồi, cô chỉ kịp nói với anh một câu thôi đấy.
Anh biết bà đến đây thế nào cũng đưa cô đi, bao giờ bà mới cho anh và cô có không gian riêng đây, dù anh đã chuyển đi vậy mà bà Hoắc vẫn đến tận đây làm phiền hai người.
Ngồi lại vài phút thì anh cũng đi đến Hoắc Thịnh làm việc. Trên đường đi đến Hoắc gia, cô và bà Hoắc nói chuyện rất vui vẻ trên xe.
" Mẹ Hoắc, con nghe nói vài bữa nữa có cháu chú Lê đến làm việc đấy ạ, vậy là con có người chơi cùng rồi " cô hồn nhiên nói.
" Vậy à, con nhớ cẩn thận đấy biết không, không được tin người quá " bà Hoắc nhắc nhở cô.
" Vâng "
Bà Hoắc biết cô rất thích có người chơi cùng nhưng không phải ai cũng tốt nên bà vẫn nên căn dặn cô trước vẫn hơn.
Từ nhỏ cô chỉ quanh quẩn ở Hoắc gia, anh không cho cô tiếp xúc với nhiều người bên ngoài và cũng không được đi học nên hiện tại cô không có bạn bè nào ngoài anh cả.
Chữ viết cũng là do anh dạy cho cô, khi anh học xong về nhà đều truyền đạt mọi thứ lại cho cô.
Khi ấy cô cũng từng suy nghĩ tại sao mình lại không được trường nhưng rồi cô nhớ tới thân phận của mình, chỉ là con gái của quản gia mà thôi, cô lấy gì mà đòi hỏi chứ. Dù được ông bà Hoắc yêu thương nhưng cô cũng biết giới hạn của mình ở đâu.
Thế nên từ lâu cô rất muốn có thật nhiều bạn để chơi là như vậy.
" Ba Hoắc con mới tới " bước vào phòng khách của Hoắc gia thấy ba anh ngồi đó thì cô ngay lập tức chào hỏi.
" Ừ, ngoan lắm " ông Hoắc hiền từ đáp.
Thì ra là vợ ông đi đón cô, lúc sáng ông thấy bà rời nhà khá sớm cứ tưởng là đi đâu nhưng ai ngờ lại chạy đến biệt thự của anh.
" Thím Kim lát nữa nấu nhiều món ngon một chút " ông Hoắc nhìn quản gia Kim nói.
" Vâng ông chủ "
Cô mới đi hơn một ngày vậy mà Hoắc gia lại vô cùng im lặng, thường ngày có Mẫn Nhi ở đây cô là người tạo tiếng cười cho mọi người trong nhà, đến khi cô chuyển nhà thì lại thấy trống trãi.
Hôm nay cô tới đây nên ông Hoắc căn quản gia Kim nấu nhiều món ngon cho cô ăn.
" Con ở đó có buồn không? Nếu buồn thì về đây ở với ba mẹ Hoắc "
" Dạ không, thiếu gia có dẫn con đến công ty của anh ấy chơi ạ " cô nhanh nhẹn trả lời ông Hoắc.
Nếu cô dám dọn đến đây ở chắc chắn anh sẽ không tha cho cô, dù cô có mười cái mạng cũng không dám cãi lời anh.
" Vậy thì được "
Ngồi chơi được một lát cô vào bếp phụ giúp thím Kim làm việc như mọi khi.
Thời gian trôi nhanh đến trưa, Lưu Mẫn Nhi dùng bữa cùng ông bà Hoắc xong thì cô lấy một phần cơm mang đến tập đoàn cho anh.
" Ba mẹ Hoắc con đi nhé, rãnh con về chơi với hai người tiếp " cô nói.
" Đi đường cẩn thận đấy biết không? " bà Hoắc đáp.
" Vâng, con biết rồi "
Bà đã căn dặn tài xế đưa cô đến công ty của anh giúp, chứ để cô đi taxi một mình bà không yên tâm lắm.
Cô nhìn đồng hồ trên tay cũng gần 12 giờ rồi, chắc là anh đang đói lắm đây, khi nãy cô quên để ý thời gian nên mới trễ như vậy, mong là anh không trách phạt cô.
Nữa tiếng sau xe dừng trước Hoắc Thịnh, Lưu Mẫn Nhi xuống xe đã cong chân lên chạy thẳng vào trong chỉ nói vội một lời cảm ơn cho tài xê.
" Chào chị Thi, chị định đi đâu sao? " thang máy vừa mở ra thì thấy thư ký Nguyễn đang đứng đó.
" Chị xuống nhà ăn, em có muốn đi cùng không? " thư ký Nguyễn vui vẻ đáp lại.
" Dạ đi "
Lưu Mẫn Nhi giao hộp cơm cho trợ lý Phùng sau đó đi vào thang máy cùng thư ký Nguyễn, cô chưa từng xuống nhà ăn của công ty lần nào nên tiện đây được thư ký Nguyễn rủ nên cô mới đồng ý đi cùng.
* Cốc.... cốc.... cốc *
Trợ lý Phùng đưa tay lên gõ cửa phòng anh, tại sao cô lại giao nhiệm vụ này cho hắn chứ, thế nào anh cũng hỏi hắn cho xem.
" Vào đi " giọng anh truyền tới.
" Chủ tịch, tôi tới đưa cơm cho ngài " trợ lý Phùng e dè nói.
" Mẫn Nhi đâu? Cô ấy có tới đây không? " anh đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn trợ lý Phùng.
Là cô nói trưa nay sẽ tới nên anh mới ngồi đợi nhưng đến khi thấy trợ lý Phùng mang cơm tới thì lòng anh lại không vui chút nào.
" Mẫn Nhi có tới nhưng em ấy đi cùng thư ký Nguyễn xuống nhà ăn rồi thưa chủ tịch "
" Gọi cô ấy lên đây, mà thôi không cần "
Anh tự mình xuống đó gọi cô, xem là cô vui vẻ đến nhường nào, để xem anh trừng phạt cô kiểu gì? Dám bỏ mặc anh.
Tới nơi, cô hào hứng đi đến quầy ăn của nhân viên, những món ở đây cũng quá là bắt mắt đi nhìn thôi đã biết ngon rồi.
" Em đã ăn gì chưa? " thư ký Nguyễn hỏi.
" Dạ em ăn rồi, chị ăn trễ vậy sao? " cô thấy thư ký Nguyễn trên tay cầm phần cơm thì mới biết Nguyễn Viên Thi vẫn chưa dùng bữa.
Bây giờ cũng đã trễ rồi vậy mà thư ký Nguyễn mới ngồi đây ăn cơm, bộ công việc nhiều lắm sao?
" Tại công việc khá nhiều nên bây giờ chị mới có thời gian ăn "
Hằng ngày đều có vô số công việc đang chờ trợ lý Phùng và thư ký Nguyễn giải quyết, hai người làm đến nổi quên luôn cả giờ giấc luôn mà.
Vừa ăn vừa nói chuyện với nhau đôi chút, hỏi han về nhau để hiểu rõ hơn.
" Mẫn Nhi này, em và chủ tịch có quan hệ gì? "
Bởi vì thư ký Nguyễn thấy anh rất chú ý tới cô, Viên Thi nghe danh anh từ lâu nhưng chưa bao giờ thấy anh quan tâm ai nhiều đến vậy.
" Em là người.... "
" Mẫn Nhi " cô chưa nói hết câu nhưng đã bị giọng nói của anh cắt ngang.
Hoắc Cảnh không nhanh không chậm tiến lại bàn của hai người, cô thấy anh liền nở nụ cười tươi nhưng sao anh biết cô ở đây mà tới vậy nhỉ?
" Chủ tịch " thư ký Nguyễn cúi đầu chào anh.
" Ừ "
Anh nhàn nhạt gật đầu một cái xong rồi nắm tay cô rời đi, Mẫn Nhi tiếc nuối nhìn thư ký Nguyễn ngồi đó, cô vẫn chưa nói chuyện xong mà.
" Thiếu gia, sao anh biết em ở đây mà tới " cô ngước mắt nhìn anh hỏi.
" Sau này không có sự cho phép của tôi, em không được đi lung tung " anh trầm giọng nói.
" Lại tôi, anh không nhớ tối qua mình nói gì à " cô lên tiếng trách móc anh.
Đây là lần thứ n cô nhắc anh rồi đấy, anh không nhớ hay cố tính nói vậy.
Anh chỉ đưa mắt nhìn cô nhưng không trả lời, người trách mới là anh đây này, làm sao cô có thể để anh chờ rồi cuối cùng đi cùng người khác như vậy?
Có phải anh đã quá dễ dãi với cô rồi không?
Nhìn thấy khuôn mặt hậm hực của anh thì cô cũng biết là anh đang giận rồi, Lưu Mẫn Nhi chậm rãi đi tới chỗ anh, cô vẫn nên làm lành trước mặc dù không biết mình sai ở đâu. .
" Thiếu gia giận em à " cô kéo kéo tay áo anh, giọng nói thì rất nhỏ.
" Biết sai? " anh cười nhẹ sau đó liền lại dáng vẻ nghiêm nghị của mình.
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu, đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết lỗi sai của mình, đã không biết thì sao cô trả lời anh đây.
Anh kéo tay để cô ngồi lên đùi mình, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô thì anh cũng đoán ra cô vẫn chưa biết vì sao anh lại giận cô.
" Sau này ai hỏi về mối quan hệ chúng ta, em cứ trả lời là thanh mai trúc mã, nghe rõ chưa? " giọng nói ôn nhu của anh vang lên.
" Tại sao phải trả lời như vậy ạ " cô ngây ngô hỏi lại.
Không phải hay sao? Anh và cô lớn lên cùng nhau không gọi là thanh mai trúc mã vậy gọi là gì?
Nếu như khi nãy anh không chặn miệng cô kịp thời thì chắc rằng cô sẽ trả lời anh và cô chỉ là mối quan hệ chủ tớ mà thôi.
Đúng thật là như vậy nhưng anh không thích cô nói ra điều với người ngoài càng không thích cô có suy nghĩ đó trong đầu.
" Em còn hỏi nữa anh liền cắt cơm em, cứ nói như vậy là được " anh nghiến răng với cô.
" Vâng em biết rồi " nghe tới chuyện bị anh cắt cơm thì cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn hơn, bữa ăn là quan trọng nhất làm sao cô có thể không ăn được chứ.
Nhìn cô nghe lời như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng hài lòng, chỉ cần cô làm theo ý anh là anh đã yên tâm lắm rồi.
Anh muốn để mọi người biết anh và cô là một đôi dù có thế nào cũng không thể tách rời được và cô mãi mãi là của anh.