[...]
Một lúc sau, bác sĩ cũng đến. Viên Tiêu và Doãn Ngọc tự động tránh sang một bên để bác sĩ làm việc.
- Bác sĩ...con tôi sao con bé nó không nói gì thế?
Doãn Ngọc lo lắng hỏi.
- Có thể là do mới tỉnh lại, các cơ quan trên cơ thể chưa thể hoạt động lại bình thường được. Cần phải có thời gian để thích nghi và trị liệu. Hoặc cũng có thể là bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, nếu vài ngày sau mà bệnh nhân vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy thì hãy tìm cho cô ấy một bác sĩ tâm lý.
Điềm Điềm mệt mỏi, mí mắt dần khép lại. Cô không muốn đối diện với thực tại. Bác sĩ khuyên mọi người tránh làm ồn để cô được nghỉ ngơi.
Không biết là Điềm Điềm đang ngủ hay là lại hôn mê một lần nữa. Mà mãi đến một tuần sau, cô vẫn không có tiến triển khả quan hơn.
Bác sĩ cũng thường xuyên đến thăm khám cho Điềm Điềm. Ông ta chẩn đoán là bệnh nhận không có ý chí muốn tiếp tục sự sống. Cho nên cô mới tiếp tục ' ngủ ' suốt một tuần qua.
Doãn Ngọc và Diệp Viên Tiêu xin bệnh viện cho Điềm Điềm chuyển về nhà, bà sẽ thuê bác sĩ, y tá đến tự chăm sóc cho cô.
Điềm Điềm được chuyển đi ngay trong ngày hôm đấy. Sáng hôm sau, cô tỉnh lại một lần nữa thì đã thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng khác.
Bên cạnh còn có Viên Tiêu đang tựa đầu vào bàn tay của Điềm Điềm mà ngủ. Dáng vẻ mệt mỏi, chắc hẳn là anh đã thức suốt đêm qua để chăm sóc cô.
- Nước... nước.
Viên Tiêu giật mình, nhanh chóng tỉnh ngủ. Anh rót nước ra ly, sau đó đỡ Điềm Điềm ngồi dựa lưng vào thành giường, chăm chút bón nước cho cô.
- Khụ...khụ.
Điềm Điềm bị sặc nước. Ho sặc sụa, Viên Tiêu vỗ nhẹ vào lưng khiến cô đỡ hơn phần nào.
- Từ từ thôi.
- Viên Tiêu, sao anh lại ở đây?
- Anh qua đây du học.
- Đây là đâu?
- Em đang ở nhà của mẹ em - Doãn Ngọc. À, em ngồi đây đi. Để anh đi gọi dì đến.
Viên Tiêu chạy xuống dưới nhà, bỏ lại Điềm Điềm một mình trên phòng. Điềm Điềm chậm chạp leo xuống giường, vừa đặt chân xuống nền thì cô đã ngã quỵ xuống.
Chân không hoạt động trong một tháng, nên bây cảm giác nó cứ như không phải của cô vậy. Cứ khựng khựng thế nào ý.
Điềm Điềm vịn vào tường đi đến tủ đồ gần đấy. Trên tủ đồ có một tấm gương lớn trên cửa tủ. Cô nhìn bộ dạng của mình hiện tại mà bật khóc nức nở.
Điềm Điềm sợ nhẹ lên đầu mình, nơi ấy vẫn còn quấn băng. Mái tóc dài xinh đẹp của cô đâu? Sao bây giờ lại trở thành đầu đinh thế này.
- Xấu quá...thật sự rất xấu...oa.
Choang.
Điềm Điềm cầm lấy bình hoa đập mạnh xuống đất. Mảnh thủy tinh vỡ văng tung toé khắp sàn. Còn khứa vào da thịt Điềm Điềm. Cô ngồi thụp xuống nền, ôm mặt khóc không thành tiếng.
- Điềm Điềm, em / con sao vậy?
Dưới nhà, Doãn Ngọc và Viên Tiêu nghe thấy tiếng động đỗ vỡ trên phòng cô. Liền mau chóng chạy lên.
Doãn Ngọc đi lại muốn đỡ Điềm Điềm đứng lên, nhưng lại bị cô gạt ra. Dùng sức hơi mạnh nên Doãn Ngọc bị ngã về phía sau.
- Tất cả là tại mẹ, tại mẹ...hức hức.
Điềm Điềm dường như đã mất hết bình tĩnh. Liên tục ôm đầu la hét.
- Điềm Điềm, em bình tĩnh lại đi.
Viên Tiêu ra sức trần an cô.
- Mẹ bỏ rơi con thì thôi đi, tại sao lại phá nát gia đình của Tử Phong cơ chứ...? Tiền đối với mẹ rất quan trọng sao? Tại sao những việc mà mẹ làm mà bây giờ người gánh chịu lại là con...huhu.
- Mẹ...mẹ, con nghe mẹ nói...
Doãn Ngọc ấp úng, không biết phải nói thế nào. Nghĩ cũng thật trớ trêu, sao Điềm Điềm lại không yêu người khác mà lại yêu người đàn ông hận bà đến tận xương tủy. Hận cũng phải thôi, bà là người gián tiếp gây ra cái chết của mẹ Tử Phong, không những thế bà cũng cướp đi người cha duy nhất của hai chị em họ.
- Mẹ muốn nói gì? Mẹ nói là mẹ không phải người phá nát gia đình anh ấy, không phải là nguyên nhân khiến anh ấy sống trong thù hận trong mấy năm qua sao? Vì mẹ mà bây giờ mà con rất khó xử và cảm thấy có lỗi với anh ấy...Con hận mẹ, con ghét mẹ. Hai người đi ra ngoài, ra ngoài đi...đi.
- Điềm Điềm, em tỉnh lại đi.
Điềm Điềm vừa dứt lời đã ngất xỉu. Cơ thể vẫn còn rất yếu vậy mà ban nãy cô lại nhất thời xúc động quá độ. Viên Tiêu nhanh chóng bế cô lên giường nằm.
Doãn Ngọc vẫn thơ thẫn ngồi dưới nền nhà. Câu nói ' Con hận mẹ ' cứ văng vẳng trong đầu bà. Bà không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này. Trong tình huống này thì Điềm Điềm hận bà là lẽ đương nhiên.
Nhưng vẫn may ông trời có lẽ đoán trước được việc này, rũ chút lòng thương ngăn cản bà phạm thêm sai lầm, sau khi chung sống với Tử Tần thì bà lại không thể sinh con được nữa.
Điều này có thể coi là may mắn, Bởi nếu mà đứa con giữa Doãn Ngọc và Tử Tần được sinh ra thì Tử Phong sẽ có một đứa em cùng cha khác mẹ, còn Điềm Điềm cũng sẽ có một đứa em cùng mẹ khác cha.
Dù Điềm Điềm và Tử Phong đều là con của vợ trước, chồng trước. Cả hai không hề dính líu gì về mặt huyết thống. Nhưng nếu Doãn Ngọc và Tử Tần lại sinh thêm một đứa, thì đứa trẻ ấy sẽ trở thành sợi dây thuyết thống giữa hai người.
- Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi.
Doãn Ngọc cứ lẩm bẩm câu xin lỗi trong miệng. Viên Tiêu lo cho cô xong thì quay sang đỡ dì lên ghế ngồi.
- Con bé hận dì rồi, dì phải làm sao đây. Tất cả là lỗi của dì, của dì.
- Dì đừng tự trách mình. Ban nãy Điềm Điềm chỉ là nhất thời xúc động thôi. Chờ em ấy bình tĩnh lại rồi chúng ra từ từ nói chuyện.
Like - Theo dõi - Vote cho mình nha!
Cái này mình cũng không rõ nữa, mình có đi hỏi mẹ về trường hợp này thì mẹ bảo giữa Doãn Ngọc và Tử Tần không được có con thì Điềm Điềm và Tử Phong mới đến được với nhau. Thôi truyện cũng là ảo mà, nếu mình có sai thì mọi người bỏ qua nha! Tại mình không rành mấy vụ huyết thống.