Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!

Chương 34: Doãn ngọc




[...]

Là tin nhắn thoại do bộ phận tiếp tân gửi đến.

/ Có một người phụ nữ trung niên tên là Doãn Ngọc yêu cầu gặp mặt chủ tịch /

Làm sao bà ta có thể tìm được anh? Bà ta đến đây là vì cái gì?

- Phong...anh không sao chứ. Em hơi đùa tí thôi, em vẫn sẽ cưới anh mà.

Điềm Điềm nhìn vẻ mặt anh không được vui, cứ ngỡ là vì câu nói của mình mà tức giận. Nhanh chóng muốn giải thích.

- Tôi không sao. Em vào trong giường nghỉ đi. Nhớ không được ra ngoài này, nhớ chưa?

- Dạ.

Điềm Điềm nghe lời xách theo con gấu bông cỡ lớn chạy lạch bạch vào trong. Anh đi đến kéo cửa kính ngăn cách giữa hai gian phòng. Cô cũng không hiểu là anh muốn làm gì nên cũng mặt kệ.

Anh cầm điện thoại gọi cho bộ phận tiếp tân, yêu cầu đưa người Doãn Ngọc đó lên văn phòng của anh.

Cạch.

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, người phụ nữ trung niên toát ra vẻ sang trọng, quý phái bước vào. Hai người mặt đối mặt quan sát đối phương. Doãn Ngọc cũng đã già đi không ít, trên gương mặt đã xuất hiện vết chân chim.

- Bà làm sao tìm được chỗ này? Mục đích của bà là gì?

Tử Phong lạnh giọng hỏi.

- Dì...dì, con có thể về thăm Tử Tần một lần được không? Ba con hiện tại đang rất yếu, ông ấy muốn gặp mặt con một lần. Cho nên dì mới dùng toàn bộ tài sản thuê thuê người tìm kiếm tung tích của con.

Khương Đình cậu được lắm. Dám phản bội tôi.

Thuê thám tử? Điều này hơi vô lý, vì thông tin của anh được bảo mật rất nghiêm ngặt. Cho nên điều này là không thể. Chỉ có thể là có người thân cận bên cạnh anh đã tiết lộ thông tin cho Doãn Ngọc.

- Ông ta chết cũng không liên quan đến tôi. Nếu đã nói xong rồi thì mời bà về cho.

Tử Phong ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong thâm tâm anh rất khó chịu. Cái cảm giác nửa muốn nửa không cứ bủa vây lấy anh.

Anh cũng muốn bỏ quên hết tất cả sống một cuộc sống thanh thản, nhẹ lòng. Thế mà lại rất khó, cái ngày ông ta bỏ rơi mẹ anh để đi theo người đàn bà trước mặt cứ ám ảnh tâm trí Tử Phong đến tận bây giờ.

Doãn Ngọc bỏ cả thể diện đột nhiên quỳ gối, chấp tay cầu xin Tử Phong.

- Coi như dì cầu xin con, con đến thăm ông ấy một lần đi. Dù gì ông ấy cũng là ba của con mà.

Tử Phong cầm lấy bình hoa trên bàn ném mạnh xuống nền, mảnh vỡ thủy tinh văng vãi khắp nơi.

- Ba tôi? Ông ta lấy cái quyền gì mà làm ba của tôi? Cái ngày mẹ tôi quỳ gối cầu xin, níu kéo ông ta ở lại, nhưng kết quả thì sao? Ông ta vẫn nhất quyết đến bên bà. Cái ngày mẹ tôi hấp hối, nguy kịch nằm trong phòng bệnh chờ đợi ông ta đến thăm mình một lần, nhưng kết quả thì sao? Ông ta vẫn nhẫn tâm không đến. Đến nỗi đám tang của mẹ tôi, tôi vẫn giữ một chút hi vọng mong rằng ông ta sẽ đến đưa tiễn mẹ tôi lần cuối. Tôi gọi cho ông ta cả chục cuộc nhưng chẳng ai nhấc máy. Vậy mà bây giờ bà lại van xin tôi đến thăm ông ta lần cuối. Nằm mơ đi, tôi còn mong ông ta chết sớm còn không kịp. Tất cả là quả báo do chính ông ta tạo ra.

- Dì...dì xin lỗi con.

Tử Phong nói ra những suy nghĩ trong lòng. Không hề biết rằng phía sau lưng anh, cánh cửa ngăn cách kia đã hé mở từ nãy giờ. Điềm Điềm lẳng lặng bước ra.

- Mẹ...là mẹ sao?

Điềm Điềm bị kẹt trong tình huống khó xử không biết nên đứng về phía ai, Doãn Ngọc tuy bỏ rơi cô, nhưng dù gì bà ấy cũng là danh là mẹ của cô. Bây giờ trong kí ức của Điềm Điềm thì cô chỉ mới bị mẹ bỏ rơi gần ba năm thôi, nỗi mong ngóng, nhớ nhung về Doãn Ngọc vẫn hiện hữu to lớn trong thâm tâm của cô gái.

- Con là Điềm Điềm sao? Sao con lại ở đây...

Doãn Ngọc muốn tiến đến ôm Điềm Điềm vào lòng, Tử Phong không để bà ta đạt được mục đích đã nhanh chóng kéo cô ra sau lưng mình. Anh nắm lấy bả vai cô, quát to.

- Ai cho phép em ra ngoài? Tại sao em không nghe lời tôi.

Điềm Điềm oà khóc nức nỡ. Ánh mắt luôn hướng về người phụ nữ đằng sau càng làm cho anh tức điên.

- Mẹ...mẹ. Điềm Điềm muốn mẹ.

Tử Phong thất vọng tột cùng, trong lòng Điềm Điềm anh không bằng người phụ nữ đã bỏ rơi cô mười mấy năm trời sao? Tất cả mọi thứ anh làm cho cô đều coi là vô nghĩa sao? Anh muốn đặt cược một lần.

- Tôi cho em hai sự lựa chọn. Giữa tôi và người phụ nữ đó, em chỉ có thể chọn một.

- Điềm Điềm muốn cả hai...huhu.

Tử Phong nhấn nút báo động trên bàn làm việc, lập tức có hai bảo an đến đưa Doãn Ngọc rời đi. Điềm Điềm nuối tiếc đã đuổi theo, để lại Tử Phong một mình trong căn phòng màu hồng lạnh lẽo.

Thua rồi, thua thật rồi. Thì ra đây mới là sự lựa chọn của em sao? Điềm Điềm, rốt cuộc trái tim em được làm bằng thứ gì cơ chứ?

Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều quay lưng với tôi, tại sao người bị bỏ lại phía sau luôn là tôi. Ông trời thật bất công, thật bất công mà.

Ngược một xíu cho đời thêm vui!

Like - theo dõi - vote cho mình nha! Có ý kiến, góp ý gì thì cứ comment ạ! Mình sẽ tiếp thu và sửa đổi nếu hợp lý ạ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.