Sự Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ

Chương 30: Châu Khả Ly tìm đến




Người khác luôn bảo Hứa Nhất Chính khó gần, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ tắt thở vì sợ. Thế nhưng, có ai nào biết, hắn không những dữ tợn mà còn siêu cấp biến thái. Điển hình cho việc xảy ra ngày hôm nay, cả một bữa ăn trưa thịnh soạn đều ức nghẹn nơi cổ họng Âu Tuệ Nhi. Cô không tài nào nuốt nổi khi những ánh mắt xa lạ luôn chọc vào mình, chưa kể Hứa Nhất Chính bên cạnh cứ thỏ thẻ những từ nhạy cảm vào tai cô. Thật là...

Trữ Thanh Trà cúi đầu không ngừng ăn, một từ cũng chẳng cất lên. Âu Tuệ Nhi vì thẹn nên chẳng còn tâm tư để chú ý đến biểu hiện khác lạ của Thanh Trà. Nhưng Hứa Nhất Chính thì khác, hắn đang muốn nhắc khéo Trữ Thanh Trà về thân phận của mình, trong bàn ăn hay bất cứ nơi đâu... chẳng có ai có thể chen ngang vào giữa hắn và Tuệ Nhi.

Hai tuần sau.

Động tĩnh của Trữ Thanh Trà ngày càng kín đáo hơn, tâm tư cũng bắt đầu biết học cách che giấu đi. Mỗi ngày cô vẫn đến công ty và làm tốt bổn phận của mình, ánh mắt thờ ơ, lãnh đạm như thể chẳng còn hứng thú với Hứa Nhất Chính.

Tuy nhiên, vài ngày sau Châu Khả Ly tự khắc tìm đến tận cửa nhà Hứa Nhất Chính.

Âu Tuệ Nhi có lòng mến khách, do rằng Hứa Nhất Chính cứ nhốt cô mãi trong nhà đâm ra buồn chán. Cô mở cửa mời Châu Khả Ly vào nhà mà chẳng hề mang theo một chút phòng bị, còn hí hửng, vui vẻ tiếp đón như khách quý. Có lẽ cô quên mất Châu Khả Ly từng là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

"Chị hôm nay đến đây có việc gì?" Âu Tuệ Nhi mở lời hỏi Châu Khả Ly:

(Từ đây Châu Khả Ly viết thành chị)

Chị nhìn quanh nhà, từ tốn tháo chiếc kính râm bỏ vào túi xách. Cũng rất nhẹ nhàng nâng khóe môi mỏng chào đáp Âu Tuệ Nhi:"Chỉ muốn được gặp em thôi. Em là Âu Tuệ Nhi đúng không?"

Âu Tuệ Nhi gật đầu, lễ phép hẳn với người chị lớn tuổi hơn. Dù biết Châu Khả Ly từng là vợ của Hứa Nhất Chính, nhưng cô không thể nào mang theo nỗi hiềm khích hay ghét cay ghét đắng chị được. Chị đã phải chịu đựng tổn thương rất nhiều, sau vụ ly hôn ấy... Châu Khả Ly dường như đã bật vô âm tích, nhưng nay lại đột ngột xuất hiện trước cửa nhà. Âu Tuệ Nhi vừa cảm thương chị, vừa thấy chị quá đỗi gần gũi:"Vâng, chị muốn gặp em có điều gì căn dặn sao?"

Châu Khả Ly vốn định mở lời nói gì đó nhưng bỗng dưng im bặt, chị nhìn nét mặt ngây ngô của Âu Tuệ Nhi tiến sát đến gần mình thì mọi can đảm lúc đầu chợt biến mất. Đúng như những gì người ta nói về Tuệ Nhi, cô gái này khiến người đối diện khó lòng nóng giận:"Em có thể cho chị ly nước không?"

Tuệ Nhi gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy đi đến bếp. Bước chân của Âu Tuệ Nhi khập khiễng khó khăn, Khả Ly nhìn còn thấy xót xa huống chi Nhất Chính mỗi ngày đều bên cạnh cô. Chị thở dài, đưa tay xoa nhẹ thái dương:"Thật chẳng giống mình chút nào!"

Việc chị đến đây để hăm dọa Âu Tuệ Nhi phải rời khỏi Hứa Nhất Chính biến đi đâu mất rồi, chị chỉ còn biết đồng cảm thay cho thân Tuệ Nhi tật nguyền bây giờ thôi. Nhìn thấy Tuệ Nhi khó khăn mang theo ly nước, chị chỉ sợ nước sẽ đổ ra ngoài hết trước khi cô kịp mang đến. Chị đứng dậy đỡ lấy ly nước từ tay Âu Tuệ Nhi:"Thôi được rồi, để chị."

Mỉm cười nhẹ nhàng, Tuệ Nhi ngồi xuống ghế, hai tay rất nghịch liền cầm một cái gối dựa đấm đấm:"Dạo này em ngứa tay ngứa chân, Nhất Chính nhốt em mãi chị ạ!" Dù biết nhắc đến Hứa Nhất Chính trước mặt Châu Khả Ly là chuyện không phải, nhưng Âu Tuệ Nhi nói chứ chẳng có ý gì lạc hướng đâu.

Trước kia, Hứa Nhất Chính chẳng thèm quan tâm hay để ý đến việc Khả Ly đi đâu? Làm gì? Đang ở với ai? Sự vô tâm của hắn khiến Châu Khả Ly lạc lõng, chị luôn mong chờ sự chiếm hữu từ hắn. Thế nhưng bây giờ, chị mới cảm nhận được sự chiếm hữu ấy đáng sợ cỡ nào. Trên tay Âu Tuệ Nhi có rất nhiều vết sẹo, dù cô đã mặc áo quần kín kẽ nhưng vẫn có thể trông thấy rõ mỗi lúc Tuệ Nhi nâng tay lên đấm gối.

"Những vết thương đó... là thế nào vậy?" Châu Khả Ly có phần dè dặt khi hỏi về sự tò mò của mình:

Nhìn theo hướng tay Khả Ly, Âu Tuệ Nhi mới hiểu ý chị hỏi là gì? Cô lại cười ngây ngốc, vén cổ tay áo lên để Châu Khả Ly nhìn rõ hơn:"Lúc còn nhỏ, mỗi khi làm sai việc gì Nhất Chính luôn trừng phạt em rất thẳng tay. Cũng nhờ vậy mà giờ em mới nhu thuận nghe lời đấy!"

"Theo em, việc Nhất Chính từng làm là tốt hay xấu?"

"Em không biết thế có tốt không, hay điều đó chẳng tốt lành chút nào. Vì từ trước đến giờ, chỉ có Nhất Chính mới thật sự là người luôn bên cạnh em."

Vẻ mặt Âu Tuệ Nhi thay đổi, cô không còn cười nữa mà thay vào đó là dáng vẻ trầm tư. Ánh mắt Tuệ Nhi trở nên trong suốt, không biết phải do ánh đèn hay không? Mà Châu Khả Ly lại cảm thấy Tuệ Nhi đang khóc...

"Tuệ Nhi... chị..."

Âu Tuệ Nhi nâng đôi mắt hoen mi, cô đối diện Châu Khả Ly và nhìn sâu vào mắt chị:"Dù em biết chị yêu Nhất Chính rất nhiều nhưng... xin chị... đừng bảo em phải rời xa Chính" Tuệ Nhi ngừng lại, thút thít từng tiếng, giọng nói ngọt thanh nghẹn ngào trong tiếng nấc:"Nếu... chỉ nếu chị sợ cô đơn... em sẽ bầu bạn cùng chị. Có được không?"

Nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của Âu Tuệ Nhi, Châu Khả Ly bỗng chốc trở nên mềm lòng. Ý chí bị bẻ cong chảy xuống tựa cọng bún thiu. Chị cầm tay Âu Tuệ Nhi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô:"Được, tất nhiên là được rồi. Nhưng em nói rồi đấy, khi chị cần thì phải bầu bạn cùng chị!"

Được Châu Khả Ly lau nước mắt, Âu Tuệ Nhi liền toe toét cười, cô gật đầu không ngừng. Nụ cười hồn nhiên thanh thuần của Tuệ Nhi thật giống như một cơn suối, khiến người ta thanh thản lại mang theo tư vị yêu thương.

Một lúc sau Châu Khả Ly đã không còn lý do gì ở lại nữa, tiếc nuối, chị chào tạm biệt Tuệ Nhi mà ra về. Còn Âu Tuệ Nhi sau khi đóng cửa khuôn mặt liền trở nên trầm uất.

Cô lấy điện thoại bấm nhanh một dãy số quen thuộc. Chưa đầy ba hồi chuông bên kia đã nhấc máy:"Sao rồi?"

Âu Tuệ Nhi lạnh lùng nói:"Hừm... vai diễn này cũng không khó lắm!"

Hết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.