Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 37: Chap-56+57




Chương 56: Lòng tự trọng của đàn ông

Trần Tư Khải cười xấu xa, tận dụng tốt đa khả năng ăn nói của mình: “Uống say rồi mà còn bạo dạn như vậy... Thế thì lúc tỉnh táo, có phải là càng bạo dạn hơn không?”

Hả? (⊙_⊙)

Tiêu Mộng nhăn nhó, sao cô lại xui xẻo như vậy, gặp phải một tên IQ cao tính tình lại xấu xa như Trần Tư Khải?

Đúng là không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa!

Lưu văn có văn hóa cũng không quá mức đáng sợ, đáng sợ ở đây là loại người văn hóa có tính lưu manh. Hơn nữa cơ thể lại cường tráng khỏe mạnh, trời không sợ đất không sợ!

“Hừ! Tôi không để ý đến anh nữa, anh mồm mép bắt nạt người khác” Tiêu Mộng quay mặt sang một bên.

“Hahaha....” Tiếng cười trầm ấm của Trần Tư Khải vang lên, anh tiếp tục đùa giỡn: “Em đánh giá thấp tôi rồi!

Tôi nhớ là mình không chỉ dùng miệng bắt nạt người khác đâu nhỉ?”

Nói đoạn, ánh mắt anh chạy dọc cơ thể cô, từ mặt xuống ngực, sau đó lại tiếp tục nhìn xuống chân cô.

Tiêu Mộng nổi giận hét lên: “Này! Rốt cuộc anh có muốn lái xe không vây? Anh tập trung lái xe đi có được không. Nói linh tinh nhiều như vậy làm gì không biết! Ồn chết đi được!”

Nếu như biết trước kia Trần Tư Khải là người kiệm lời như vàng, cô nhất định sẽ há hốc mồm kinh ngạc.

Đúng vậy, Trần Tư Khải khi ở cùng với người khác chẳn khác gì núi băng.

Chỉ khi ở cùng với cô... anh mới nói nhiều như vậy.

Trần Tư Khải mím môi cười.

Cô nhóc này giống như một con mèo hoang này, nếu có ai đụng đến liền xù lông.

“Đến nhà tôi đi. Đừng về nhà nữa. Muộn vậy rồi, ồn ào khiến người nhà mất ngủ cũng không tốt. Huống hồ có khả năng sẽ bị đánh nữa”

Trần Tư Khải nhàn nhạt nói, nhưng thực ra trong lòng căng thẳng cực độ.

Chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Mộng đến chỗ anh...

Anh cảm giác cả người căng lên như dây đàn.

“Cái gì cơ? Đến nhà anh?” Tiêu Mộng bật cười: “Đùa gì vậy sếp! Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, anh đừng có mà mơ! Nói đi nói lại, anh mới là kẻ háo sắc!”

Trần Tư Khải nén cười: “Không phải em đã miễn dịch rồi sao?”

“Miễn dịch gì cơ? Tôi miễn dịch cái gì?”

“Không phải tôi với em đã quan hệ rồi sao, cho dù chúng ta có ở cùng một chỗ với nhau cũng chẳng có gì quá đáng cả”

“Cái gì? Sao lại không có gì quá đáng được? Rất quá đáng có được không! Không thể nào! Tôi sẽ không bao giờ đến nhà anh!”

Trần Tư Khải dỗ dành cô: “Chỗ tôi còn có nhiều người khác nữa chứ không chỉ có mỗi hai chúng ta!”

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

CHƯƠNG 57: KỸ THUẬT HÔN CỦA CÔ HƠI KÉM

"Dựa vào cái gì mà anh nói cái gì thì chính là cái đó chứ ? Dựa vào cái gì?"

Mặc dù tiếng phản kháng của Tiêu Mộng không lớn, thế nhưng lại khiến cho Trần Tư Khải tức giận đến mức huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch.

Anh ta trực tiếp quát lái xe: "Tôi đã nói như thế nào thì cứ làm theo như vậy! Muốn bị tôi đánh? Hay là muốn bị trừ sạch tiền lương?"

Hic... Bị anh ta đánh? Trời ạ, cô mới không muốn bị cái tên máy móc này đánh đâu.

Bảy người đàn ông như kia còn không chịu được mấy đòn của anh ta... vậy thì cái thân xác yếu đuối này của cô... lại càng không chịu được mấy ngón tay của anh ta đâu.

Tiêu Mộng lắc lắc đầu, lặng lẽ rút quân.

Tính tình của Trần gấu xấu xa... Thật sự không phải tốt lành gì...

Trần Tư Khải lái xe, cũng không khỏi kinh ngạc.

Anh vẫn luôn là cao thủ trong việc khống chế cảm xúc, không có chút rung động nào, bình thản ung dung.

Vì sao mỗi khi ở cùng với con nhóc Tiêu Mộng này anh lại luôn là không kiềm chế được nỗi lòng của mình vậy?

Hoặc là kích động đến mức giống như núi lửa phun trào, hoặc là là tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Giống như là ngồi trên tàu lượn vậy.

Trần Tư Khải tức giận, nên đương nhiên lái ô tô đi càng nhanh hơn.

Một lát sau, Tiêu Mộng mới kinh ngạc nói: "Hả? Xe của anh đã tự động sửa xong rồi à, có thể lái nhanh rồi nha."

Khuôn mặt tuấn tú của Trần Tư Khải xanh mét, cũng không để ý tới cô.

Dưới sự chỉ huy của Tiêu Mộng, rốt cục Trần Tư Khải cũng lái xe sang trọng của mình vào trong con ngõ nhỏ hẹp tồi tàn kia.

Con đường nhỏ có rất nhiều ổ gà, đèn đường cũng mờ tối.

Lông mày Trần Tư Khải dần dần nhíu chặt lại, Tiêu Mộng lớn lên trong hoàn cảnh như thế này sao?

"Không có ai tu sửa lại con đường này à?"

Không chịu được phẫn hận nói.

"À, hình như có nghe láng giềng nói đã viết thư tập thể yêu cầu chính quyền thành phố cho người tới sửa chữa nhưng vẫn không có ai để ý.

Nói cho anh biết chứ như thế này còn là khá tốt rồi, hôm nào trời mưa ấy mới gọi là khổ, cống thoát nước hỏng rồi nên nếu muốn đi qua thì phải lội xuống nước mới đi được.

Được rồi được rồi, dừng lại phía trước là được rồi, đi thêm mấy bước vào trong là đến nhà tôi rồi, cứ đậu xe ở chỗ này đi."

Tiêu Mộng chỉ chỉ phía trước nói.

Trần Tư Khải cắn răng: "Ngày mai tôi sẽ bảo người quản lý thành phố cho người tới sửa đường."

"Hả? Anh á? Ha ha, anh bảo người ta sửa là là người ta sẽ sửa luôn à? Chuyện sửa đường này cũng không phải là chuyện của công ty anh, Tổng giám đốc Trần ạ, không phải chuyện gì người ta cũng nghe anh chỉ huy đâu. Nhưng anh đã có lòng như vậy tôi cũng rất cảm ơn. Hắc hắc, Tổng giám đốc Trần, đêm nay cám ơn anh, không ngờ anh đang chui trong ổ chăn đi ngủ rồi mà còn có thể tới cứu tôi. Thật ra con người anh cũng không xấu tính lắm đâu, chỉ xấu tính bình thường thôi."

Sắc mặt Trần Tư Khải bị Tiêu Mộng làm cho đen lại.

Tiêu Mộng nói xong, mở cửa xe ra, nhảy xuống khỏi ô tô.

Sau đó đứng ở ngoài xe, hướng Trần Tư Khải ở bên trong khoát tay: "Trở về đi đường cẩn thận một chút, đừng đi quá nhanh, ngủ ngon nha."

Trần Tư Khải xụ mặt ngồi trên ghế lái, gắt gao nhìn chằm chằm tay lái.

Cắn răng!

Cạch, anh cũng mở cửa xe ô tô ra nhảy xuống, sau đó đi vòng qua phía Tiêu Mộng.

(⊙_⊙)

Anh, anh, anh làm gì mà lại cũng xuống xe vậy...

Tiêu Mộng nhìn Trần Tư Khải càng ngày càng đi tới gần, đáy lòng cũng bắt đầu sợ hãi.

"Anh, anh, anh xuống đây làm gì vậy... Quá khách sao rồi, không cần tiễn tôi như thế này đâu..."

Trần Tư Khải không nói câu nào đem Tiêu Mộng đẩy vào xe một lần nữa, sau đó hai cánh tay anh chống lên, giam cô lại trong lòng của anh.

Hồng hộc hồng hộc... Tiêu Mộng nghe được tiếng thở dốc dồn dập của anh.

Cô dám đoán chắc, tiếng thở dốc kia tuyệt đối không phải là bởi vì anh đang vội.

Mà là bởi vì... Cảm xúc của anh đang kích động!

"Anh, anh, anh còn muốn nói gì nữa sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, hai con ngươi sâu như vậy, u ám như vậy, gắt gao nhìn cô chằm chằm...

Tiêu Mộng bị nhìn chằm chằm như vậy khiến toàn thân nối hết da gà, dọa cho muốn run run.

"Tiêu Mộng..."

"Ừm? Cái gì vậy?"

"Hơn nửa đêm tôi vẫn tới cứu cô, giúp cô, khổ cực như vậy mà cô không đền ơn tôi sao?"

"Đền, đền ơn? Anh muốn bao nhiêu tiền?"

"Tôi thiếu tiền sao?"

"Được rồi, có vẻ như anh không thiếu..."

Không thiếu tiền, vậy mà còn lừa gạt của tôi ba mươi tỷ! Ô ô...

"Hôn tôi."

Anh lạnh lùng nói.

"Hả? Cái gì? Anh nói cái gì?" Tiêu Mộng cho là cô nghe lầm.

"Hôn tôi. Biểu thị sự cảm ơn của cô đối với tôi."

Lúc lặp lại lần nữa, đôi mắt Trần Tư Khải càng thêm tĩnh mịch, hơi híp híp lại.

"Không, không phải chứ... Nhất định phải dùng loại phương thức này để cảm ơn sao? Có thể..."

"Vậy tôi hôn cô cũng giống như vậy."

Trần Tư Khải nói xong, trực tiếp cúi người, vững vàng dán môi mình lên trên môi cô.

Lưng Tiêu Mộng đang dán ở trên ô tô, đôi mắt còn đang trừng lớn, bị anh hôn vô cùng mãnh liệt.

Người này... Có phải bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nụ hôn không vậy!

Vì sao luôn luôn thay đổi biện pháp để tìm cớ hôn cô?

Vì cái lông gì vậy?

Lúc một cái tay của Trần Tư Khải không tự giác liền trượt đến ngực của cô, Tiêu Mộng mới giống như giật điện, lập tức giật mình tỉnh lại.

"Ối..." Tiêu Mộng giật bàn tay heo ăn mặn của Trần Tư Khải rồi đẩy anh ra, chạy thẳng vào trong ngõ hẻm.

Trời ạ, trời ạ, có ai tới cứu cô không?

Trái tim của cô có vẻ như muốn nghỉ việc rồi, đập thật nhanh mà!

Bịch bịch bịch... Đập muốn chết cô rồi.

Xin mày trái tim nhỏ à, đừng có đập mạnh như vậy nữa, cô không chịu được nữa rồi.

"Tiêu Mộng!" Trần Tư Khải cất giọng hô.

Ở trong đêm yên tĩnh, tiếng gọi này của anh lộ ra thanh thúy mà vang dội.

Tiêu Mộng lập tức rụt cổ lại nhìn quanh bốn phía một chút, lúc đó mới nghiêm mặt, xoay người lại nhìn về phía Trần Tư Khải dùng sức "Xuỵt!"

"Nói nhỏ chút đi, đánh thức hàng xóm sẽ bị ăn mắng đấy! Anh gọi tôi còn có chuyện gì à?"

Trời ạ, cái tên Trần gấu xấu xa này khó đuổi vậy!

Cảm ơn cũng cám ơn rồi, ngay cả hôn anh cũng hôn đủ rồi, sao anh vẫn còn chưa xong vậy?

Đi theo mười mấy mét, hai người xa xa nhìn nhau.

Dưới ánh đèn đường mờ vàng, dáng người tráng kiện cao lớn của Trần Tư Khải lộ ra càng thêm đồ sộ.

Gió đêm nhè nhẹ thổi qua làm mấy sợi tóc của Trần Tư Khải bay lên khiến cho khuôn mặt anh càng thêm rõ nét.

Trần Tư Khải cứ nhìn cô nhóc Tiêu Mộng như vậy, sau đó đột nhiên nhẹ nhàng cong môi hé ra hàm răng trắng: "Kỹ thuật hôn của cô hơi kém."

"Mẹ kiếp... Anh cút đi!" Tiêu Mộng mặt đỏ hồng, cắn răng mắng.

Trần Tư Khải tiếp tục cười, khóe mắt đều tràn đầy tà mị: "Mặc dù kỹ thuật hôn rất dở nhưng bù lại hương vị coi như không tệ."

Tiêu Mộng sửng sốt một chút, mặt càng đỏ.

"Anh còn không đi đi? Cũng sắp một giờ rồi đấy! Anh không muốn đi nhưng tôi thì muốn về nhà đi ngủ rồi đây."

Trần Tư Khải nhân lúc Tiêu Mộng quay người lại bổ sung một câu: "Vậy sáng mai tôi tới đón cô."

Cạch! Tiêu Mộng bị dọa đến mức suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Cái tên tổ tông này vừa mới nói cái gì?

Sáng mai anh tới đón mình?

Cô lập tức trợn tròn mắt, dồn khí đan điền, rống to: "Trần Tư Khải! Không cho phép anh tới đón tôi! Không cho phép!"

"Vì sao lại không cho phép? Hai chúng ta, đến cùng ai là lãnh đạo? Người đó có quyền định đoạt?"

"Chuyện này, chuyện này. . . Chuyện này đương nhiên anh là lãnh đạo, anh nói là được, nhưng ngày mai..."

"Bảy giờ rưỡi nha, tôi sẽ chờ ở chỗ này. Không được phép dậy trễ!"

"Hả? Bảy giờ rưỡi? Sớm như vậy làm gì chứ? Không phải tám giờ ba mươi mới đến giờ làm việc sao?"

Trần Tư Khải đen mặt lại: "Đi sớm một chút còn đi ăn sáng! Chẳng lẽ cô muốn nhịn đói đi làm à? Cô có biết tính toán chút nào không vậy!"

"Ôi dào, thật là phiền phức, đã bảo anh không cần tới đón tôi rồi mà anh lại cứ cố chấp như vậy làm gì, đón cái gì mà đón chứ, tôi có thể tự đi làm được, cam đoan không đến muộn!"

"Tiêu Mộng, nếu cô cứ tiếp tục quanh co không chịu phối hợp thì tôi sẽ tìm ba cô nói chuyện, đem chuyện cô cùng tôi thuê phòng cộng thêm chuyện một đêm kia nói cho ba cô biết!"

"Hả? Trần Tư Khải! Anh không ác đến mức như vậy chứ? Hả?"

"Chưa nghe nói qua sao, không độc ác thì không phải là trượng phu." Trần Tư Khải khẽ nhếch lông mày lên cười xấu xa.

Mắt thấy như vậy khuôn mặt nhỏ của Tiêu Mộng chậm rãi sụp đổ, gào thét: "Hu hu hu, được rồi, ngày mai bảy giờ rưỡi."

Lúc này, rốt cục trên lầu có một chiếc đèn bật sáng, sau đó một cái bác gái kêu lên: "Mấy giờ rồi? Biết mấy giờ rồi không hả! Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ chứ!

Cãi nhau thì đi về nhà mà cãi nhau đi! Khuya khoắt rồi không ngủ đi, bệnh tâm thần à!"

Tiêu Mộng toét miệng co rụt cổ lại, nhìn Trần Tư Khải thè lưỡi, làm cái mặt quỷ sau đó lập tức liền chạy về nhà.

Trần Tư Khải lại đứng ở trong đêm một hồi nữa sau đó mới chậm rãi lên xe, khởi động xe...

"Ha ha ha... Thật biết điều..." Trần Tư Khải lái xe, nhịn không được liền cười khẽ.

Thời gian ở chung cùng con nhóc Tiêu Mộng kia... cũng cảm thấy khá thú vị đấy.

Chuẩn xác mà nói, cũng không phải là thú vị, mà là... Giống như chè trôi nước nhỏ làm bằng gạo nếp bao khỏa nhân bánh đường phèn... Ngọt ngào, béo ngậy, miệng đầy hương thơm.

Một thân một mình lái xe giống như là hỏa tiễn, lướt đi vô cùng nhanh chóng.

Đợi lúc trở lại biệt thự đã một giờ rưỡi.

Phòng khách tự nhiên đèn vẫn còn sáng, vẫn có người giúp việc tẫn chức tẫn trách chờ anh trở về.

Trần Tư Khải vừa đi vào trong phòng vừa nhìn bộ quần áo này của mình một chút, lại không nhịn được cười lên.

"Vậy mà mình lại hoảng đến mức mặc như thế này ra cửa sao..."

Dép lê, quần áo ở nhà... tự cảm thấy tức giận, bộ dạng này vậy mà mình cũng dám đi ra ngoài.

Vừa vào nhà, Trần Tư Khải liền thấy Phương Ý Hàm đang ngồi trên ghế sofa.

Nhìn thấy Trần Tư Khải về nhà, Phương Ý Hàm lập tức nhảy dựng lên, mỉm cười nói: "Đã trễ như vậy rồi anh còn đi đâu đấy? Anh mặc quần áo ở nhà và dép lê đi ra ngoài sao? Đây là đi nơi nào chứ, mau đi tắm rửa đi, thay một bộ quần áo khác đi."

Sự nhiệt tình và quan tâm của Phương Ý Hàm không chỉ không đổi lại được khuôn mặt tươi cười của Trần Tư Khải mà ngược con khiến sắc mặt của anh càng thêm âm trầm.

Trần Tư Khải một thanh hất tay Phương Ý Hàm đang đặt ở trên cánh tay anh ra, lạnh lùng chế nhạo: "Phương Ý Hàm, ai cho phép cô đợi tôi trở về? Ai cho phép cô quản lý sinh hoạt của tôi? Cô là ai chứ? Cô nghĩ mình là cái gì! Cô cho rằng cô là bà chủ của cái nhà này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.