Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 177




CHƯƠNG 177

Đương nhiên, lập tức hai người giống như trẻ dính liền, dán chặt lấy nhau.

Đột nhiên Tiêu Mộng cảm thấy từng trận nóng rực truyền từ bên người Trần Tư Khải tới, không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy lòng dạ rối bời, mặt cũng bất giác đỏ lên.

Nhưng miệng lại không buông tha, lầu bầu: “Thật là, ngồi đâu không được mà cứ phải bắt nạt nhau…”

Làm ơn, bên dưới của cô vẫn còn đau, đều tại anh ta! Anh ta vẫn còn bắt nạt cô thế này nữa!

Trần Tư Khải ngửi mùi thơm thanh mát trên người Tiêu Mộng, dường như là mùi hoa quả tươi mới, thấm đẫm mùi hương mát lạnh mê người.

Vô thức, anh ta duỗi cánh tay ôm lấy eo Tiêu Mông, cô nhíu mày lại, cầm lấy tay anh ta, hất mạnh ra.

“Đừng có trêu chọc tôi! Buông tay anh ra! Bẩn chết mất!”

Trần Tư Khải hơi ngạc nhiên, nhìn tay mình, đưa cho cô xem: “Bẩn chỗ nào? Em nhìn xem, tay tôi rất sạch.”

Tiêu Mộng bĩu môi khinh thường, há miệng nói: “Sạch cục cứt ý! Không phải vừa rồi anh sờ cô gái ngoại quốc kia sao? Hừ, thật là bẩn!”

“À?” Trần Tư Khải nhìn tay mình, rồi lại nhìn Tiêu Mộng đang nhăn mũi, đột nhiên bật cười: “Hahaha… Vậy gọi là bẩn sao? Chẳng qua là chạm vào cô ta mà thôi.”

Ánh mắt Trần Tư Khải sáng lên, tâm tình đột nhiên cực kỳ tốt.

Xem ra… Cô nhóc này vẫn có chút để ý tới anh ta… Ít nhất, cô nhìn thấy anh ta thân mật với Anna thì sẽ phản cảm.

Tâm tình Trần Tư Khải tốt lên, lập tức lòng bàn tay ngứa ngáy, vui sướng ngập trời khi ăn cô nhóc này vào tối qua lại ùa về!

Hương vị vùi vào trong cơ thể cô… thật sảng khoái!

Trần Tư Khải ôm vai Tiêu Mộng, khuôn mặt anh tuấn của anh ta sáp tới, cười haha nói: “Ôi, có phải hôm nay em thoa kem chống nắng lên mặt không? Để tôi ngửi xem nào, để tôi ngửi xem mùi gì nào…”

Tiêu Mộng hoảng hốt, lấy tay che mặt mình lại, nghiêng người ra ngoài: “Không thoa! Thật sự là không có thoa kem chống nắng! Thật sự không có!”

“Haha, tôi không tin, tôi ngửi xem mới có thể biết là có thoa hay không, nào, để tôi ngửi xem, kiểm tra xem.”

Cái gọi là kiểm tra của Trần Tư Khải, là dán môi anh ta lên gò má Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng quay mặt tránh đi, thế nên đôi môi nóng ấm của Trần Tư Khải liền rơi bên môi cô, trên má cô, bên tai cô, cọ đi cọ lại liên hồi.

Khang Tử ở đối diện hận không thể móc hai mắt ra, giờ thì hay rồi, không biết nên nhìn đi đâu mới tốt.

Nhìn đối diện… hai người này ám muội nồng nhiệt như thế, nhìn mà anh ta lòng dạ rối bời.

Không nhìn, cũng không thể cứ nhìn mãi hai bên bờ như kẻ ngốc chứ?

Cuối cùng, Khang tử nhớ ra, anh ta có thể nhìn màn hình máy tính bảng của anh ta, tiếp đó, anh ta lấy máy tính bảng ra, tùy tiện mở một trang web, bắt ép bản thân nhìn chằm chằm lên màn hình.

Thế nhưng, tai anh ta lại dựng đứng lên, anh ta nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của cậu chủ, anh ta còn nghe thấy tiếng hổn hển như thú con của Tiêu Mộng, dịu dàng, mềm mại.

Khang Tử cảm thấy chấn động vì cậu chủ xa lạ như này!

Anh ta chưa từng thấy cậu chủ bộc lộ tình cảm ra ngoài như này!

Vốn dĩ có phụ nữ tặng cho cậu chủ, cậu chủ cũng giống như tảng băng, đối diện với một cơ thể hoạt sắc sinh hương, cậu chủ cũng có thể bình tĩnh thờ ơ giống như đối diện với một bức tượng điêu khắc.

Vì sao… cứ ở cùng cái cô Tiêu Mộng này, cậu chủ liền trở nên khác lạ chứ?

Dường như thoáng cái từ một tảng băng biến thành một ngọn lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.