Chương 30: Cô cầm đi ăn đi
“Làm người yêu của tôi khiến cô khó chịu như vậy sao? Cô đừng có quên, lúc ban đầu, cô là người cầu xin tôi chấp nhận cô! Bây giờ, cô lại bài xích tôi! Tiêu Mộng, cô có biết bao nhiêu người muốn được làm người yêu của tôi không? Bây giờ cô hãy bỏ cái gọi là cố gắng và vất vả đó đi,
chỉ cần nghe lời tôi tôi thôi, cô muốn gì cũng có thể có! Cả đời này không cần lo đến tiền bạc nữa!
Cô sẽ có căn nhà xa hoa nhất! Còn có vài chiếc xe sang cho cô lái bừa! Vô số trang sức ngọc ngà, quần áo xinh đẹp thời thượng nhất! Cô là đồ ngốc ư? Tại sao cô lại lựa chọn con đường vất vả và nhiều chông gai nhất kia chứ?"
Anh ta rống đễn nỗi Tiêu Mộng ngẩn người, khiến cho người qua kẻ lại lần lượt ngoái đầu lại nhìn bọn họ. Đến nỗi Trần Tư Khải cũng kinh ngạc. Anh... lại... mất không chế như thế à: "Đường này là do chính cô lựa chọn, cô tự xem mà làm đi!" Trần Tư Khải vội vàng nói hết câu, để Tiêu Mộng ở đó một mình, tự đi trước.
Tiêu Mộng vẫn luôn ngây ngẩn, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Trần Tư Khải đâu nữa, cô mới thì thầm: "Bởi, bởi vì... bởi vì tôi muốn sống cuộc sống của chính mình mà."
Trở thành người tình của anh ta, trở thành món đồ chơi của anh ta, có nghĩa là, cuộc đời cô đã bị thay đổi hoàn toàn rồi. Cô không thể tự do yêu đương như những cô gái khác, không thể vui vẻ kết bạn trong trường đại học. Tình yêu, bán thân, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cô rất nghèo, nhưng cô không thể bán thân của mình được.
Hơn nữa, đến với cái tên hung dữ, nghiêm khắc như Trần Tư Khải, tạm thời cô chưa có đủ dũng khí.
"Ôi, mì cay của mình, còn chưa ăn hết nữa, tiếc ghê." Tiêu Mộng gãi đầu, rồi cúi gằm mặt xuống đi về phía công ti. Đến tầng thứ 29, gặp chị Tố Trân trước.
"Mộng hả, ăn xong rồi đó hả em? Khi nãy chị gọi em, nói hôm nay chị mời khác, nào ngờ em chạy nhanh dữ vậy."Chị Tố Trân cười khẽ, vừa uống nước chanh vừa cười với Tiêu Mộng,
khi nãy, cô đã len lén nói chuyện Tiêu Mộng để tiết kiệm tiền cho Mễ Tô biết, mà Mễ Tô lại len lén nói với Tiểu Bối, chắc hẳn Tiểu Bối lại... Bây giờ, cả phòng thư ký đều đã biết rồi, Tiêu Mộng là một người nghèo rớt mùng tơi. Đến suất ăn công nghiệp mà còn không đủ tiền ăn...
"Dạ, cũng được." Tiêu Mộng cúi đầu uể oải đi vào phòng.
"Em ăn gì đó?"
"Mì cay."
Cô vừa nói mì cay xong, tất thảy mọi người đều ăn ý nhìn nhau.
Xem đi, đã nói là cô ấy nghèo rớt mùng tơi mà, không ngờ món mà cô ấy ăn lại là...mì cay!
Ôi trời, mất mặt quá đi mất.
Chị Tố Trân thấy hơi hối hận, sao khi nãy tại thân thiện với cô nhóc này đến thế. Làm bạn với người nghèo, cũng mất mặt lắm đấy.
Tiêu Mộng ngồi vào bàn làm việc của mình, đến trò chơi trong máy tính cũng lười mở, nằm gục trên bàn, buồn bã.
Bởi vì chưa ăn no, nên buồn bã.
Cũng vì bị Trần Tư Khải rống vào mặt, nên buồn bã.
Còn Trần Tư Khải lại về phòng làm việc của mình,
Nhấc chân đi qua đi lại trong phòng giống như điên như cuồng. Cà vạt cũng bị ném đi rồi, Tay áo sơ mi cũng bị xắn lên, trông bộ dạng như muốn tìm người đánh lộn vậy.