Style Vợ Đáng Yêu

Chương 47: Hôn nhân đại sự




Editor: Serena Nguyen

Ngày hôm sau, 10’ trước giờ tan sở, Đa Bảo đứng trong phòng trà nước nhòm ngó xuống dưới qua cửa sổ.

"Nhìn trai đẹp chắc?" Lúc Nhị hotgirl cầm cốc chạy ra phòng trà nước thì thấy bộ dạng lấp ló như trộm của Đa Bảo.

"Đúng rồi, xem trai đẹp, miễn phí xem không?" Đa Bảo nhìn thấy chiếc xe cô đang mong ngóng ở dưới cổng công ty, xoay người cười đến là hạnh phúc với Nhị hotgirl.

"Aizzzz, cười giả tạo vậy, đẹp trai thế nào, chị đây cũng muốn xem, đẹp trai hơn quản lý không?" Nhị hotgirl kêu gào, cũng đi qua thật, nhìn thấy mỗi một con xe BMW. 

"Tình nguyện ngồi trên xe BMW khóc cũng không thèm ngồi xe đạp cười, chủ xe là Cọc Gỗ nhà bà, Boss của chúng ta đúng không?" Nhị hotgirl cảm thán, thuận tiện hỏi Đa Bảo.

"Suỵt suỵt, bé mồm bé mồm." Đa Bảo nhìn Nhị hotgirl chỉ muốn đánh cho một trận.

"Ánh mắt các anh trai đẹp giỏi giang đều cmn mù hết rồi, haizzzz, huhu~ bà nói coi có phải thẩm mỹ của bọn họ đều không bình thường không? Chị đây thật sự là nghĩ mãi không xong!" Nhị hotgirl lại cố tình chọc Đa Bảo.

Đa Bảo lập tức dùng ánh mắt bắn chết cô ấy.

"Trăm mối không được này tỷ, nhưng cầu không thẹn với huynh, mắt Cọc Gỗ nhà tôi như Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không, Đa Bảo tôi đây là chiêu tài tiến bảo hiểu chưa, hiểu chưa, ông đây có tướng vượng phu!" Nói xong bóp cổ Nhị hotgirl bắt đầu "hành hung". Di-en-dan-le-qu-yd-on.

"Đa Bảo, đồ bạo lực, chồng bà không có bà cũng giàu rồi, đừng có tự kỉ!" Hai người đang đùa giỡn, Yêu Nghiệt đột nhiên đi vào phòng trà nước, phía sau còn có Yêu Tinh đang ra vẻ nung nịu.

Đa Bảo và Nhị hotgirl dừng hình ngay tức khắc, bốn con mắt nhìn nhau, lúc thấy Yêu Nghiệt và Yêu Tinh cùng đi tới, mắt sáng như đèn pha.

Có biến! Có gian tình!

Hai người nhìn nhau, tư tưởng xấu xa không mưu mà hợp.

Đa Bảo oán thầm trong lòng, "Em trai của Cọc Gỗ phẩm hạnh quá kém, cặn bã! Có quan hệ bất chính với cấp dưới đúng là cặn bã hết mức!"

"Đang trong thời gian làm việc mà trốn ra phòng trà nước chơi?" Doãn Kha Cẩn chất vấn hai người trước mặt, thái độ kiêu ngạo hách dịch.

Mẹ! Đã sắp tan làm rồi! Không phải anh cũng thế à, chúng tôi không làm việc đàng hoàng tốt hơn anh mấy trăm lần! Hừ!

Đa Bảo hét lên từ đáy lòng, khinh bỉ đôi "cẩu nam nữ" đứng trước mặt.

Đúng là nhà vô phúc, một gia đình mà được tận hai người không ra gì, ông bố quan hệ bừa bãi của Cọc Gỗ là một, con trai bảo bối của ông ta là một nữa, đúng là cha nào con nấy! Ồ, không, trừ Cọc Gỗ, Cọc Gỗ là ngoại lệ!

Liên tưởng tới mẹ Cọc Gỗ, Đa Bảo cảm thấy chắc tính cách Cọc Gỗ nhà cô giống mẹ, mẹ của Cọc Gỗ lúc còn trẻ cũng là người thông minh tốt bụng, may mà không giống bố anh ấy, may không giống! Thế có phải Hứa Đa Bảo cô được hời quá không?

"Quản lý, công việc của chúng tôi đã xong, quản lý có thể kiểm tra bất cứ lúc nào, quản lý còn có việc bận rộn, bọn tôi xin phép không làm phiền." Đa Bảo trả lời, kéo Nhị hotgirl chạy đi.

Doãn Kha Cẩn hơi hơi nhíu mày, nhìn biểu cảm của các cô lúc rời đi, lại nhìn Yêu Tinh bên cạnh, cũng hiểu ra.

"Về sau bàn bạc công việc có thể vào văn phòng chờ tôi, không cần đi theo..." Anh nghiêm mặt nói với Yêu Tinh.

Hóa ra hình tượng của anh ở công ty đã bị hủy hết, buồn cười, trong đầu Hứa Đa Bảo chứa cái gì vậy!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

"Giang Mộ Hi, Doãn Kha Cẩn quan hệ nam nữ bừa bãi trong công ty!" Lúc tan việc, chui vào xe Giang Mộ Hi, Đa Bảo bắt đầu mách.

Cọc Gỗ nhà cô dù sao cũng là con lớn, là anh cả, em trai mắc sai lầm, cô thấy Cọc Gỗ cần biết, cô cũng rất vui được cống hiến sức lực, theo dõi giùm anh!

Giang Mộ Hi đang lái xe, nghe thế liền nhíu mày lại.

"Thế nào? Nói nghe một chút."

Anh biết chống đối Doãn Kha Cẩn từ nhỏ, mặc dù không công nhận cậu là Giang cháu trai nhà họ Giang với người ngoài, nhưng cũng phải tuân theo nề nếp của nhà họ Giang, năm đó bố đã vi phạm nề nếp, Di_en-dan-le-qu_yd_on làm ra sai lầm lớn, anh không muốn hai anh em lại tiếp tục giẫm lên vết xe đổ, chỉ sợ lúc chưa có bạn gái, chưa kết hôn thỏa sức mà làm loạn, đến khi muốn kết hôn tính tình đã biến đổi. 

Từ nhỏ Doãn Kha Cẩn không được lòng ông nội, giống như từ nhỏ anh không được lòng bố, sau khi bố mất, ông nội rất khắt khe với Doãn Kha Cẩn, quản thúc càng nhiều. Lúc trước cậu ấy tốt nghiệp từ nước Mỹ, mặc dù thành tích ưu tú nhưng ông nội cũng không cho cậu vào Giang thị. Anh biết ông nội vẫn thiên vị mình, nhưng ông nội cố chấp phớt lờ Doãn Kha Cẩn như vậy cũng không công bằng. 

Vì không muốn em trai mình vất vả như vậy, anh thu mua công ty quảng cáo lớn nhất, cũng là công ty Đa Bảo, để cậu dần dần học hỏi ở một nơi cách xa ông nội nhất, tuy nhiên, cậu chưa bao giờ biết ý tốt của anh, cho tới bây giờ cũng không biết anh luôn luôn làm điều tốt cho cậu.

Sau khi bố mất vì tai nạn giao thông, địa vị của cậu càng bé nhỏ, ông nội không quản, mẹ của cậu năm đó bị ông nội đưa ra nước ngoài, bố lấy anh ra uy hiếp ông nội để ở lại nhà họ Giang, ông nội lại âm thầm đuổi người phụ nữ ấy ra nước ngoài, lấy việc để Doãn Kha Cẩn ở lại nhà họ Giang làm lợi thế.

Tranh đấu tới tận giờ, sau khi lớn lên, Giang Mộ Hi biết chuyện cũng vô cùng thương tiếc, nhưng anh lại chẳng làm gì được, những gì anh có thể làm chỉ là quan tâm em trai, em trai giống như con ngựa mất cương, mà hiện tại ngoài anh, không ai có thể làm người cầm cương.

Giang Mộ Hi đã hỏi, Đa Bảo liền nói rõ ràng cho anh, dù sao Yêu Tinh cũng không phải người tốt, trước kia Doãn Kha Cẩn làm gì cũng chả liên quan, nhưng vì cậu ta là em trai của Cọc Gỗ, cô sẽ lưu ý một chút, bởi vì cô biết Cọc Gỗ quan tâm cậu ta, được rồi, chỉ cần Cọc Gỗ quan tâm, cô sẽ cố gắng không ghét cậu ta.

Giang Mộ Hi nghe Đa Bảo kể tin đồn trong công ty cũng không có phản ứng gì nhiều, cũng không buồn rầu như trong tưởng tượng của Đa Bảo, chỉ yên lặng chút.

Lúc Đa Bảo nắm tay anh về nhà mình, quả nhiên như cô đã nghĩ, bởi vì không nói trước cho mẹ biết, khiến bọn họ không biết làm thế nào.

"Con bé này, Mộ Hi tới mà không báo cho bố mẹ, thật là không hiểu chuyện!" Mẹ trách cứ Đa Bảo, trong nhà chẳng có cái gì, cơm canh đạm bạc, chỉ có cơm và một khay thịt nướng, mất mặt như vậy bà làm sau có thể lôi ra tiếp đãi Giang Mộ Hi, nhất là sau khi ở biết rõ thân phận của anh, đã quen với sơn hào hải vị rồi, mấy thứ cơm canh đạm bạc thế này sao anh nuốt nổi.

"Không sao ạ, thưa cô, cô chú đừng coi cháu là khách, đều là người một nhà." Giang Mộ Hi nắm tay Đa Bảo, nói với mẹ Đa Bảo.

Ấm áp trái tim cả ba người nhà họ Hứa.

Trong lòng ba người lập tức thoáng hiện - -

Đa Bảo: haizzz ~ show tình cảm lộ liễu như thế, người ta sẽ ngượng đó!

Bố: Không sai không sai, cậu Giang này không có tính thiếu gia gì hết, ánh mắt con gái quá chuẩn!

Mẹ: Người một nhà? Ý là muốn kết hôn với con gái mình sao? Con bé chết tiệt kia, ngây ngây ngô ngô mà bắt được cậu cả nhà họ Giang!

Ba người đều tự nghĩ, vẫn là Đa Bảo lôi Giang đại nhân nhà mình tới bàn cơm.

"Giang Mộ Hi, con xem, khó lắm mới tới một lần, mang bao nhiêu đồ cho cô, mà cô lại không có gì ngon chiêu đãi. Lần này tạm chấp nhận cơm rau dưa nha, lần sau đến nhất định các con phải nói trước cho cô chú." Mẹ nhìn các loại thực phẩm bảo vệ sức khỏe nhập khẩu Giang Mộ Hi mang đến, nói với anh.

"Cô à, thật sự không sao đâu ạ, cô chú không cần khách khí, kỳ thực cháu rất dễ ăn" Giang Mộ Hi cười trả lời bà.

"Vâng vâng, Giang Mộ Hi dễ tính lắm, ẩm thực sinh hoạt thường ngày cũng giống người bình thường thôi ạ!" Đa Bảo chưa suy nghĩ đã nói, nói xong mới cảm thấy nhanh mồm nhanh miệng lộ chuyện ở chung rồi thì phải.

Trời đất ơi! Cô luôn miệng nói là ở kí túc công ty, lần này bị chính sự ngu ngốc của mình làm lộ rồi!

Móe, cô muốn tìm miếng đậu hủ đâm đầu chết.

Mẹ với bố nghe cô nói như vậy cũng nghi hoặc nhìn bọn họ, vẫn là Giang Mộ Hi phản ứng nhanh nhất, mở miệng giải thích.

"Vâng, bình thường con ít ra ngoài ăn, trừ phi là xã giao quan trọng, Đa Bảo cũng biết, con cũng là người bình thường."

Bố mẹ nghe xong tán thưởng gật đầu, hiện giờ đám con trai trong các nhà giàu sống an nhàn sung sướng, đến đâu cũng sĩ diện ra vẻ giàu có, khiêm tốn như Giang Mộ Hi là rất ít. Di~en~da-n~le-qu-yd-on

Cảm tình với anh lại tăng lên vài phần, hơn nữa con gái cũng chưa từng chê anh không tốt, mỗi lần trở về đều vui tươi hớn hở, chắc là anh tốt với cô lắm, có tình yêu, cứ thế, kết hôn cũng không phải không thể, cũng không biết bên nhà họ Giang có ngăn cản không.

Mẹ âm thầm lo lắng, nhưng vẫn tươi cười đón chào, nhiệt tình gặp thịt cho Giang Mộ Hi.

"Đa Bảo nói con rất thích ăn thịt nướng, hôm nay vừa vặn làm, Giang Mộ Hi, con ăn nhiều một chút đi." Cười nói với anh, ít nhất anh thật lòng với con gái mình, chỉ cần thật lòng là bà an tâm...

Giang Mộ Hi vừa cảm ơn mẹ Đa Bảo vừa nghiêng đầu nhìn Đa Bảo ngồi ở bên cạnh anh.

Đa Bảo không biết anh đang nhìn cô, cúi đầu ăn cơm, ăn đến là vui vẻ, Giang Mộ Hi mỉm cười, cũng cúi đầu ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi ở nhà Đa Bảo, lại đánh ván cờ với bố Đa Bảo mới đi về.

"Tài đánh cờ rất cao, cách đi thật độc đáo, nếu không phải con cố ý nhường chú, chú đã thua lâu rồi." Lúc Giang Mộ Hi ra về, bố còn chưa hết cảm thán, không hổ là con cháu nhà họ Giang, học thức uyên bác, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nếu ngày sau thành con rể nhà mình thật thì gene cháu ngoại quá tốt!

"Chú chê cười rồi, ông nội con thích chơi cờ, lúc rảnh rỗi con sẽ đánh cờ với ông, học được một ít, chỉ là nhìn trái bầu vẽ cái gáo mà thôi, tài đánh cờ của chú tinh xảo thắng nhờ thực lực, Mộ Hi mặc cảm." Giang Mộ Hi khiêm tốn nói.

Đa Bảo nghe anh nói chuyện cảm thấy đúng là con nhà quý tộc, nói chuyện cũng có trình độ hơn nhiều mấy đứa quê mùa như cô! Chậc chậc chậc! Hãnh diện quá!

Đa Bảo đắc ý. Đàn ông là của mình, mình có quyền kiêu ngạo!

Chờ Giang Mộ Hi chào bố mẹ xong Đa Bảo mới tiễn anh xuống, aizz, sai quá sai quá, hôm nay về nhà không thể tới nhà anh được, buổi tối cô phải ngủ một mình rồi, Đa Bảo có chút buồn rầu.

Đi xuống lầu, Giang Mộ Hi dẫn cô vào trong xe, không mở đèn, trực tiếp nhào tới môi cô.

Đa Bảo ôm lấy anh, nóng bỏng đáp lại, nghĩ đến đêm nay hai người phải xa nhau, chẳng ai muốn ngừng.

Tay Giang Mộ Hi không đứng đắn bắt đầu chui vào áo Đa Bảo, đầu ngón tay chui vào nội y của cô, lưu luyến vuốt ve trước ngực cô.

Đa Bảo rên lên, may là lúc này trong sân khu trung cư không có ai, nếu không kể cả không bật đèn cô cũng sẽ ngượng chết.

"Bảo Bảo... Gọi tên anh..." Giang Mộ Hi thổi khí nóng rực bên tai cô, dục vọng bên dưới dần dần ngóc đầu lên.

"Mộ Hi..." Bị anh âu yếm chỗ no đủ, giọng Đa Bảo mềm nhũn, tê dại trái tim Giang Mộ Hi, suýt chút không kiềm chế được trực tiếp ăn cô.

Chỉ là đang trong khu trung cư, dưới lầu nhà cô, muốn chơi rung xe rất cần dũng khí.

Trong buồng xe nhỏ hẹp đầy âm thanh triền miên âu yếm của hai người, Giang Mộ Hi không muốn cô về nhà cô, anh muốn thấy cô luôn luôn xuất hiện trong nhà mình.

"Mộ Hi, không thể lâu quá, mẹ em sẽ nghi ngờ..." Bỗng dưng Đa Bảo cảm thấy mình xuống đây quá lâu, nếu mẹ và bố lại rình coi như lần trước, lỡ đâu nhìn thấy gì trở về cô sẽ bị chém chết.

Giang Mộ Hi dùng đầu lưỡi liếm tiểu anh đào trước ngực Đa Bảo, vừa ngậm vào trong miệng, còn chưa ăn đủ đã bị Đa Bảo thúc giục rồi.

Kềm chế khô nóng trong cơ thể, kéo lại nội y cho Đa Bảo, chỉnh lại quần áo cho cô xong, đột nhiên anh cảm thấy bọn họ như là thiếu niên vụng trộm ăn trái cấm vậy nhỉ?

Đa Bảo vội vàng chỉnh lại quần áo gọn gàng, sau đó ôm cổ anh đau lòng hôn một cái.

"Buổi tối đừng làm việc muộn quá, ngủ sớm một chút." Hôm nay không thể ở cùng anh, cảm thấy trong lòng không vui.

"Ừm." Giang Mộ Hi gật đầu."Trước khi ngủ gọi điện thoại cho anh." Vẫn còn không quên nhắc nhở cô một chút.

"Ok, đi thôi, lái xe cẩn thận." Đa Bảo đáp lời, tự mình xuống xe.

Hai người đúng là đôi tình nhân vụng trộm gặp mặt để giải nỗi khổ tương tư.

Đa Bảo nghĩ, nhịn không được nở nụ cười, sau đó nhảy nhót về nhà.

Giang Mộ Hi nhìn bóng lưng dần chìm vào bóng đêm của cô, ánh mắt dần dần sáng ngời.

Tới lúc nên cân nhắc đưa cô vào nhà họ Giang rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.