Editor: Serena Nguyen
Đa Bảo không yêu đương nhiều năm rồi, yêu một lần nữa, cô cũng không ngờ sẽ là sẽ yêu người có cấp bậc như Cọc Gỗ, bình thường Đa Bảo bị mấy cô gái kì hoa ở kí túc xá tẩy não, giờ cũng bắt đầu chú trọng hình tượng, cô không sợ mất mặt không thể gặp người, nhưng cô không thể để Cọc Gỗ nhà cô mất mặt được!
Ở chung một chỗ với Cọc Gỗ, Đa Bảo làm việc có sức lực hẳn lên. Tình yêu thúc đẩy con người hăm hở tiến lên, lời này đúng là chân lý!
Mỗi ngày, vừa đến giờ ăn cơm trưa đã không kịp chờ đợi đến cửa thang máy chờ Cọc Gỗ, bây giờ Đa Bảo cảm thấy điểm tốt duy nhất khi ở Giang thị đó là có thể thấy Cọc Gỗ mỗi ngày, hi hi.
Không biết từ lúc nào, phòng ăn đã không phân cấp bậc nữa rồi, khu cao tầng chuyển thành khu bình thường, nhân viên bình thường cũng có thể ngồi tự do, nhân viên cao tầng cũng không được đối xử đặc biệt nữa.
“Ôi chao~ tự dưng đứa cháu kia trở nên có nhân tính vậy? Thế mà cải tà quy chính rồi.” Đa Bảo cảm thấy kỳ quái, mặc dù mỗi lần cô và Cọc Gỗ ăn cơm, trừ bọn họ ra, phòng ăn cũng không có những người khác, nhưng mà cô như có thể nhìn thấy hình ảnh mọi người vui vẻ hòa thuận ngồi chung một chỗ ăn cơm, lãnh đạo nhân viên thân thiết, thật tốt.
“Thời gian dài...... Chắc chắn sẽ có giác ngộ.” Cọc Gỗ ngồi ở đối diện nói.
“Dù thế nào cũng vẫn là nhà tư bản.” Đa Bảo nghĩ đến mình là bị đứa cháu trai kia áp bức là sẽ không nhịn được mắng mấy câu, lần này cũng không ngoại lệ.
“Vốn ở chỗ cao, hành động việc làm như vậy đều có thể lý giải được.” Cọc Gỗ nói xong, gắp cho Đa Bảo mấy miếng thịt trong khay thức ăn của mình.
“Người xấu chính là người xấu, anh ta áp bức chúng ta!” Nghe thấy Cọc Gỗ nói đỡ cho ‘anh ta’, Đa Bảo cũng không vui vẻ.
“Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường*...... Cho nên chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ......” Mỗi lần Cọc Gỗ nói chuyện đều có thể đánh vào trọng điểm, anh giống như đặc biệt thích tư duy ngược chiều.
* Tái ông thất mã, an tri họa phúc: ông lão ở biên giới mất ngựa, chẳng biết là họa hay là phúc.
Ý câu này là họa phúc khôn lường, không đoán trước được. (Se)
Câu này bắt nguồn từ câu chuyện sau:
“Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão rất bình tỉnh nói: Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Quả nhiên con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết, quen người nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.”
Đa Bảo cắn chiếc đũa, cảm thấy hình như thực sự là như vậy, nói như vậy đống cặn bã là bà mối của cô và Cọc Gỗ? Bà mối thì sao, cô vẫn ghét là được.
“Mộc Hi, anh nhất định phải kiếm nhiều tiền một chút, ép càng nhiều càng tốt! Ép khô anh ta!” Đa Bảo lại phát tác chứng độc mồm độc miệng.
Giang Mộ Hi vốn muốn nói gì đó với Đa Bảo, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tức giận của cô lại không mở miệng, chuyện này, xem ra vẫn phải là suy tính kỹ hơn......
“Chừng nào thì anh đi gặp bạn cùng phòng của em?” Tan việc, Đa Bảo ngồi trong xe của Cọc Gỗ ở dưới hầm để xe, kéo tay anh làm nũng hỏi.
Gần đây mấy tên ở ký túc xá cực kì chăm chỉ thúc giục, đều la hét muốn gặp trai đẹp, Đa Bảo cảm thấy kéo dài nữa cũng không được, nói thế nào thì Cọc Gỗ nhà cô đến cha mẹ vợ cũng gặp rồi, gặp bạn cùng phòng chỉ là chuyện nhỏ.
Hình như Cọc Gỗ nhìn bộ dạng hờn dỗi của cô thì tâm tình rất tốt, “Em xếp thời gian đi.” Lần này cũng không nghĩ nhiều đã sảng khoái đồng ý.
“Hoan hô!” Đa Bảo vô cùng vui vẻ như hoàn thành nhiệm vụ khó khăn nhất, bám ở cổ của Cọc Gỗ hôn một cái lên mặt anh.
Hậu quả của cái gọi là ‘chủ động hiến thân’ chính là ‘dẫn lửa lên thân’, phúc lợi nhỏ như vậy, làm sao Giang đại nhân có thể dễ dàng thỏa mãn đây.
Cô chưa kịp rời đi thì anh thuận thế giữ chặt cô, sau đó không đợi cô có phản ứng, trực tiếp dán lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Đầu lưỡi ướt mềm liếm lên đôi môi cô, mang tới cảm giác ấm áp lan truyền đến toàn thân trong nháy mắt, tiếp xúc với hàm răng, lưỡi Đa Bảo cũng bất giác bị anh quyến rũ, mặc dù rất không thành thạo nhưng cũng không quá không lưu loát, Đa Bảo xấu hổ thử đáp lại anh, cẩn thận từng li từng tí thăm dò, nhưng không biết trêu đùa như vậy sẽ làm anh hưng phấn.
Kết quả là kịch liệt dây dưa hơn, đầu lưỡi nóng bỏng càn quét mỗi một chỗ trong miệng cô, hô hấp nóng rực, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, tay Đa Bảo vẫn vòng ở thắt lưng anh, hai người dính sát nhau, một vật cản cũng không có. Bạn đang đọc truyện ở , Serena Nguyen.
Đa Bảo càng cảm thấy không khí chung quanh đang bốc cháy, nhưng bị Cọc Gỗ hôn như vậy lại mơ màng, đại não trống rỗng.
Giang đại nhân vẫn luôn có thể kiềm chế, triền miên như vậy cũng không phải là lần đầu, chỉ là lần này Đa Bảo dựa chặt vào anh, bộ phận mềm mại trước ngực cô vô ý thức dính sát, Giang đại nhân cảm thấy một cách rõ ràng rằng thân thể mình có phản ứng.
Khuôn mặt bé nhỏ của Đa Bảo đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn vì bị anh trêu trọc cũng càng thêm hấp dẫn, ánh mắt có chút mơ màng, cô không biết bây giờ cô mê người thế nào.
Giang đại nhân không bình tĩnh được, từ từ tách ra, tiện tay mở cửa sổ xe.
Có gió thổi vào bên trong xe, không khí mập mờ dần dần biến mất, Đa Bảo cũng dần dần hồi hồn lại.
Ai nha, tại sao mình lại bị Cọc Gỗ quyến rũ chứ? Thật không có tiền đồ! Mỗi lần thậm chí quên cả dè dặt!
Mặt Đa Bảo còn chưa tan đỏ ửng, đang hóng gió, đột nhiên nổi lên nghi ngờ.
Kỹ thuật hôn của Cọc Gỗ tốt đến mức có chút không khoa học, trực tiếp quay đầu nhìn anh chằm chằm.
Cọc Gỗ vốn đang nghiêng đầu hóng gió, cảm thấy cô nhìn chăm chú, nhẹ nhàng quay đầu lại, lại chống lại ánh mắt có chút không vui của cô.
Nhướng mày bày tỏ không hiểu.
“Anh từng hôn rất nhiều người?” Đa Bảo mở miệng hỏi, vẻ mặt u oán nói cho anh biết cô ghen.
Giang Mộ Hi suýt bị sét đánh, cô nghĩ anh là ai?
“Không có.” Cô cho là ai cũng cũng đần như cô sao, chỉ là nhìn cô ghen anh rất hưởng thụ.
“Nói dối!” Đa Bảo thật sự không tin, nhìn bộ dạng này của anh, cô mới không tin anh thuần khiết không tì vết.
Giang Mộ Hi nhìn cô dẩu miệng không vui không nói lời nào, sau đó thừa dịp cô chưa chuẩn bị khởi động xe.
Kể từ sau khi hai người ở chung một chỗ, anh thường đưa cô về nhà, bởi vì tiện đường, lúc anh đi làm có thể đi ngang qua nhà Đa Bảo, Đa Bảo có thể ngồi xe thoải mái, không đi Rùa con nữa, có bạn trai thật là tốt, có một bạn trai cùng công ty càng tốt!
Nhưng lúc này Đa Bảo không sung sướng như lúc bình thường, cô còn đang ghen.
Bởi vì cửa sổ xe không được đóng lại, lúc lái xe, khuỷu tay trái của Giang Mộ Hi chống lên bệ cửa sổ, tay trái lười biếng sờ sờ cái cằm kiên nghị của mình, dưới ánh trời chiều, là một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ, Đa Bảo thiếu chút nữa bị sắc dụ rồi.
Quay đầu không nhìn anh, Đa Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ thưởng thức trời chiều đẹp vô hạn.
Khi về đến nhà, Đa Bảo vẫn còn hờn dỗi, mặc dù bình thường cô tuỳ tiện, thật ra cô còn rất nhỏ mọn, dù sao Cọc Gỗ chọc giận cô, cô thật không vui vẻ.
Chào cũng không chào, trực tiếp xuống xe, Đa Bảo đến nhà cửa mới phát hiện hôm nay không mang chìa khóa nhà.
Gọi điện thoại cho mẹ cô và lão già, thế mà hai người đó lại đang ở quê, nói là bà ngoại ở quê đột nhiên không thoải mái, bọn họ về thăm, nên muốn nghỉ ngơi chừng mấy ngày.
Đa Bảo khóc, mấy ngày trước gọi điện thoại cho Bát Bảo, Bát Bảo còn nói tuần này công ty tổ chức đi chơi xuân, hiện tại nhà không vào được, ký túc xá không thể quay về, cô phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi sao?
Moi túi xách của mình ra, thật vất vả moi ra 10 đồng tiền, ăn cơm ở Giang thị đều dùng thẻ nhân viên, cô rất ít khi mang nhiều tiền mặt ra cửa, trên người đến cả tiền thuê phòng cũng cmn không có.
Cả nhà bác cả đã di dân, nhà bác hai ở Thượng Hải, họ hàng nhà ngoại đều ở quê, bạn bè thì hoặc là đến thành phố khác làm việc, hoặc là bây giờ đang đi du lịch hưởng thụ cảnh xuân của tổ quốc. Bạn đang đọc truyện ở , Serena Nguyen. Đa Bảo thật lòng không có nơi để đi, ngồi thật lâu ở trước cửa nhà mình, mới không tình nguyện gọi điện thoại cho Cọc Gỗ trong khi đang dỗi anh.
“Alo?”
“Cho em mượn ít tiền...... Em muốn đi thuê phòng......”
“......”
......
Cuối cùng, dĩ nhiên Cọc Gỗ không cho cô đi thuê phòng mà là dẫn cô trở về nhà mình, mới đầu Đa Bảo còn không đồng ý, cũng không phải không tin Cọc Gỗ nhà cô không phải là chính nhân quân tử, mà là cô cảm thấy không có chuẩn bị gì lại đường đột đến nhà anh thì có hơi ba chấm, có thể lưu lại ấn tượng xấu cho anh cha mẹ hay không? Cho đến thấp thỏm đi theo Cọc Gỗ về đến nhà cô mới phát hiện anh và cô không giống nhau, anh ở một mình, nhất thời nhẹ nhõm không ít.
Nhưng mà điều khiến Đa Bảo không ngờ chính là, nhà Cọc Gỗ ở là khu vực vàng, mặc dù không phải là căn nhà tốt nhất, nhưng Cọc Gỗ chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ, mua căn nhà này cũng phải phấn đấu nhiều năm, Cọc Gỗ nói nhà anh làm ăn, có thể mua được căn nhà này, xem ra không phải buôn bán nhỏ.
Nhà anh lắp đặt đơn giản nhưng không mất đi sự thanh tao, dù sao làm cho người ta nhìn rất thoải mái là được, Đa Bảo nhìn chỗ này một chút xem chỗ kia một chút như đi thăm nhà.
Bụng nhỏ đột nhiên kêu lên ọc ọc, Đa Bảo mới ý thức được mình đói bụng.
“Mộc Hi...... Em đói rồi......” Trực tiếp mặt dày mở miệng, đối với bạn trai, Đa Bảo vĩnh viễn không biết xấu hổ.
Cọc Gỗ vốn ngồi ở phòng khách kiên nhẫn nhìn cô đi Đông dạo Tây thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, nghe cô nói như thế, lông mày hơi nâng lên, “Ừ...... Anh cũng đói bụng...... Phòng bếp đi thẳng quẹo phải, anh đi tắm.” Vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, nói xong cũng đứng dậy đi tới phòng tắm.
Đa Bảo có ngu nữa cũng nghe ra hàm ý trong đó.
Cọc Gỗ không biết nấu cơm!!! Con người quả nhiên không thập toàn thập mỹ! Đa Bảo như thấy được cuộc sống khổ cực của mình sau này......
Mặc dù Đa Bảo ham ăn lại lười làm, nhưng bởi vì có một người mẹ mạnh mẽ, sau khi trưởng thành vẫn nghiêm khắc học tập dưới tấm gương của mẹ, cho dù lười nữa, hàng ngày học tập cũng chầm chậm đạt tới tiêu chuẩn cô gái tốt thế kỷ 21, Đa Bảo cũng là xuống được phòng bếp lên được phòng khách. Tủ lạnh nhà Cọc Gỗ cái gì cũng có, cho nên rất nhanh, Đa Bảo đã làm ra một bàn thức ăn ngon.
Lúc Giang Mộ Hi đi ra từ phòng tắm thì thấy một bàn đầy đồ ăn.
Dạo bước tiến vào phòng ăn, nhẹ nhàng kéo ghế trước bàn ăn ngồi xuống, xem kỹ tất cả món ăn trên bàn, khóe miệng dần dần lộ ra nụ cười.
Hứa Đa Bảo...... Thật là một bảo bối......
Lúc Đa Bảo bưng canh đi ra từ phòng bếp đã thấy Cọc Gỗ ngồi ở trước bàn ăn, mặc áo len màu đen, nhìn cực kì dịu dàng.
“Như thế nào? Hứa đầu bếp ra tay, ai dám tranh tài!” Cảm thấy mê trai gì đó hiện tại thì thật sự sát phong cảnh, Đa Bảo lập tức thu hồi ánh mắt của mình, đặt canh xuống, khoe khoang.
Giang Mộ Hi tán thưởng khẽ gật đầu, sau đó cầm lên chiếc đũa gắp lên một món ăn chậm rãi đưa vào trong miệng.
“Như thế nào?” Đa Bảo mong đợi trợn tròn mắt hỏi.
Không phải trên ti vi luôn nói muốn giữ được trái tim của đàn ông trước tiên phải giữ được cái dạ dày của anh ta sao, huống chi, bây giờ trước mặt cô là người đàn ông cô muốn cùng anh cả đời, Đa Bảo không khỏi có chút khẩn trương.
“Ừ...... Ăn ngon.” Cọc Gỗ ăn xong rất nghiêm túc đáp lại.
“Có thật không? Vậy anh ăn nhiều một chút!” Đa Bảo mừng rỡ, gắp rất nhiều món ăn vào trong chén anh.
Cọc Gỗ nhìn trong chén đột nhiên có rất nhiều món ăn ngon, tim đập mạnh và loạn nhịp, chỉ chốc lát dần dần có nụ cười, sau đó cũng gắp rất nhiều thịt vào trong chén cô.
Đa Bảo càng thêm vui vẻ, cảm xúc giận dỗi lúc trước tan thành mây khói, vui vẻ cầm chiếc đũa hưởng thụ thành quả lao động của mình.
Hai người cơm nước xong đương nhiên là Đa Bảo phụ trách rửa chén, Cọc Gỗ dọn phòng cho cô, nhà Cọc Gỗ thật là cao cấp, mỗi gian phòng đều có phòng tắm, thật tiện. Bạn đang đọc truyện ở , Serena Nguyen. Đa Bảo rửa chén xong trở về phòng tắm rửa, chỉ là tắm xong Đa Bảo mới phát rầu.
Cô không mang áo ngủ! Không mang áo ngủ sao mà ngủ?
Nhìn phòng tắm, cả cái áo choàng tắm cũng không có, Đa Bảo chỉ có thể dùng cái khăn tắm khá dài quấn quanh thân thể ướt nhẹp đi ra trước.
Trong phòng của Đa Bảo có một cái tủ quần áo thật to, Đa Bảo muốn tìm xem có gì làm áo ngủ hay không.
Cặp chân trần trắng như tuyết còn dính giọt nước, theo bước chân của cô từ từ chảy xuống ngón chân, Đa Bảo xõa tóc ướt, trên mặt còn hồng hồng do vừa tắm nước nóng, vai trần và cánh tay mảnh khảnh còn bốc ra hơi nước nóng sau khi tắm, chân nhỏ của Đa Bảo đạp lên cái thảm mềm mại, trực tiếp từ phòng tắm đi vào phòng ngủ, cảm giác thoải mái dễ chịu từ lòng bàn chân truyền đến, dần dần lan tràn đến toàn thân, xen lẫn cảm giác nhẹ nhõm sau khi tắm, toàn thân Đa Bảo thả lỏng, cảm thấy vô cùng vừa lòng.
“Két......”
Bỗng dưng, tay cầm cửa phòng nhè nhẹ chuyển động, Cọc Gỗ đứng ở ngoài cửa cầm áo choàng tắm vừa mở cửa liền thấy một màn ướt át như thế.
Một người con gái nhỏ nhắn thanh tú...... bọc khăn tắm đơn bạc...... hai gò má và da thịt hở ra ngoài không khí đều hồng hồng đứng cách anh mấy bước cạnh bên giường...... Ngày tốt cảnh đẹp, sắc đẹp thay cơm.
Đa Bảo hoàn toàn không biết cửa lại đột nhiên bị mở ra, Cọc Gỗ đột nhiên sẽ xuất hiện, lập tức bị dọa sợ, đứng tại chỗ ngây người như phỗng.
“Đây là...... Áo choàng tắm......” Một lát sau, Cọc Gỗ mở miệng trước, nhưng là giọng nói nghe là lạ hơi khác thường, sau đó thả áo choàng tắm trong tay trực tiếp khép cửa......
......
Giang Mộ Hi đóng cửa lại, Đa Bảo đứng rất lâu trong phòng, cho đến khi cảm thấy cảm giác nóng ran vừa dấy lên bị áp xuống mới cất bước trở về gian phòng của mình, chỉ là nhìn qua gương trong phòng thì mới phát hiện gò má của mình...... thế mà lại đỏ......