Đa Bảo hóa đá trong nháy mắt.
Cô thiếu chút nữa quên rằng còn có chuyện này, trong tình thế cấp bách cô nói là cô đã có đối tượng.
Thật là sóng trước chưa qua sóng sau đã ập đến, Đa Bảo thật muốn cầm miếng đậu phụ thối đập vào đầu mình.
“Hai đứa đã qua lại bao lâu, tại sao trước đó không nói ta? Còn có tên họ là gì, học hành ra sao, đang làm việc ở đâu, hoàn cảnh gia đình như nào, cha mẹ làm nghề gì, cha mẹ có bảo hiểm dưỡng lão và bảo hiểm y tế hay không, gia đình có đổ vỡ hay không, có phải con độc nhất hay không cũng phải nói rõ ràng cho mẹ!” Lúc này mẹ rất là nghiêm túc, hỏi tất tần tật mọi chuyện trong một hơi.
Thời điểm mẹ dừng lại Đa Bảo do quá kinh hãi nên miệng nhỏ thành hình chữ O.
Mẹ nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó lại ngẩng đầu tức giận nhìn Đa Bảo.
Cô ngược lại không tin cô có thể được đối thượng nào tốt, cho dù cô có phải chọn người mình không thích trước tiên vẫn phải vượt qua ải này!
Đa Bảo suy đi nghĩ lại cảm thấy hôm nay không cho mẹ một câu trả lời thì cô tuyệt đối không bước được vào trong phòng, cho nên lại ngang bướng chuẩn bị kéo thêm một cái đệm lưng nữa, dù sao lúc trước Cọc Gỗ chả bảo tự nguyện làm đồng minh của cô sao, hơn nữa kéo Cọc Gỗ làm đồng lõa bọn họ sẽ không bởi vì là thanh mai trúc nên cần phải bồi đắp tình cảm rồi sau đó mới đính hôn, Cọc Gỗ nói rằng có thể lấy lý do bồi dưỡng tình cảm chính đáng để thoát kiếp nạn này? Bình thường nam nữ qua lại thế nào ít nhất cũng phải một năm! Trong một năm chuyện sẽ xảy ra khá nhiều chuyện, đến lúc đó tuyệt đối tìm lý do dễ hơn so với An Kha!
Mặc kệ, mặc kệ, trước ngăn chặn tấn công của mẹ là thượng sách, cô bất chấp luôn.
“Cái đó...... Bọn con quen biết nhau lúc con huấn luyện ở Giang thị, cũng chính lúc sau khi xem mắt cùng An Kha, anh ấy cũng làm việc ở Giang thị, bọn con...... lâu ngày sinh tình, lâu ngày sinh tình, ha ha......” Đa Bảo từ nhỏ đã mặt dầy, lúc nói cũng không đỏ mặt, khi còn bé đã bắt đầu nói dối mẹ, bây giờ nói dối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Mẹ lại uống một ngụm trà, “Giang thị sao? Trụ sở Giang thị?”
Ở trong lòng mẹ, thật ra thì trụ sở Giang thị không phải cũng không cái gì to tát.
“Không phải trụ sở...... Chỉ là người ta ở công ty con cũng có chức vị.” Đa Bảo lập tức giải thích.
“Chức vị? Không phải trụ sở Giang thị thì có thể có chức vị gì tốt, Phó Tổng giám đốc? Quản lý?” Hôm nay thật sự mẹ muốn vắt kiệt Đa Bảo cô.
“Cũng kiểu kiểu vậy...... Tổng giám đốc tiêu thụ...... Thật ra thì mẹ cũng đã gặp đó, chính là Tổng giám đốc Mộc công ty thiết kế trang trí Thịnh Thế.” Đa Bảo cảm thấy vòng vo không bằng trực tiếp nói rõ, mẹ cũng có ấn tượng đối với Cọc Gỗ.
Nghe vậy, mẹ trầm tư chốc lát, tựa hồ đang cố gắng nghĩ lại.
“Tổng giám đốc Mộc? Con nói Tổng giám đốc Mộc lần trước?” Bỗng dưng, mẹ giống như là nhớ được cái gì đó.
“A...... Đúng vậy...... Tổng giám đốc Mộc......” Đa Bảo phụ họa.
Nhìn Đa Bảo gật đầu mẹ lại nhìn kỹ cô một lát.
Tổng giám đốc Mộc đó bà rất có ấn tượng, thằng bé tuấn tú lịch sự, con người tao nhã lại thông minh, cách xử thế cũng khiêm tốn nhã nhặn, có vẻ không tệ, xét về bề ngoài mà nói, so sánh với An Kha đứa bé kia quả thực kém một chút, bàn về công việc, Tổng giám đốc tiêu thụ của công ty thiết kế và trang trí Thịnh Thế so với An Kha IT tinh anh cũng không thể bằng, An Kha tùy tiện lập trình một chương trình nào đó Tổng giám đốc tiêu thụ phải bán bao nhiêu bồn rửa mới có thể bằng được người ta!
Chỉ là bà cũng biết, Đa Bảo nhà mình trừ mối tình đầu thời đại học sau đó không có yêu đương với chàng trai nào, lần này là lần duy nhất không bị bà cưỡng ép mà lại đi tìm hiểu bạn trai, có lẽ...... Là một hiện tượng tốt.
“Mày vừa mới chỉ trả lời hai vấn đề mẹ hỏi, vấn đề còn lại?” Nhưng mà mẹ không dễ dàng mà buông tha cô như vậy, tính toán truy đuổi ngọn nguồn không th cho cô.
“Anh ấy tên Mộc Hi...... Trình độ học vấn...... Trên con...... Còn, gia đình...... Con chưa có hỏi, không rõ lắm......” Đầu Đa Bảo bị mẹ làm cho muốn nổ tung, đây là làm gì? Tra hộ khẩu à?
“Tổng giám Mộc đó chính là người lúc trước giải quyết chuyện của chúng ta ở Công ty thiết kế?” Rốt cuộc, thời khắc mấu chốt cha già của mình cũng dũng cảm đứng ra.
Đa Bảo gật đầu.
“Cách đối nhân xử thế của cậu ta cũng không tệ lắm, mặc dù tôi không có tận mắt chứng kiến, chẳng qua con mắt nhìn người của con gái cũng không kém, người tuổi trẻ tự do yêu tôi ủng hộ, có tình có ý mới đi đến hôn nhân, leequuydonn tốt hơn nhiều so với thời đại bố mẹ an bài ông mai bà mối của chúng ta, hơn nữa Tổng giám đốc Thịnh Thế tuy nói không phải chức cao nhưng cũng không phải là nhân viên bình thường, con gái mình thích là trên hết, hôm nào có thể dẫn về cho cha mẹ gặp mặt một chút.” Nghe xong những lời sâu sắc đó của cha già, khiến Đa Bảo vô cùng cảm kích.
Mặc kệ bây giờ dùng phương pháp gì, áp chế mẹ đại nhân mới là quan trọng nhất nếu không về sau cô đừng nghĩ tới những ngày sống dễ chịu.
“Tự do yêu đương tôi cũng không phản đối, nếu lần này là chính mày chọn mẹ cũng không muốn can thiệp nhiều, hai đứa cũng đã qua lại được một thời gian, bồi đắp tình cảm rồi, cuối tuần dẫn về nhà ăn bữa cơm không có vấn đề gì chứ? Mày cứ nói là cha với mẹ muốn mời......” Đây là mẹ câu cuối cùng mẹ nói......
Lúc Đa Bảo nghe xong thiếu chút nữa bị sặc khí.
Người tính không bằng trời tính! Kẻ trí nghĩ đến nghìn điều!!!!!!!!
Cho nên, cuối cùng cô vẫn là không đấu lại mẹ sao?!!
Trái tim lần nữa tan nát dưới đất......
——— —————— —————— —————— —————— ———————
“Mộc Hi...... Yêu cầu quá đáng, anh sẽ cứu giúp bạn bè chứ?”
Thứ hai lúc ăn cơm trưa Đa Bảo than vãn cùng Cọc Gỗ, nếu tuần này không thực hiện yêu cầu của mẹ cô tuyệt đối sẽ thê thảm đến chết.
Tâm tình mong đợi nhìn Cọc Gỗ Đa Bảo lúc này càng thấp thỏm khác thường.
Giang Mộ Hi là thật không ngờ cô nói ra những lời nghiêm túc như vậy, ăn một bữa cơm thì không có gì, chỉ là...... sự việc ngày càng phát triển ra ngoài dự liệu của anh, càng lúc càng không nằm trong phạm vi khống chế của anh.
“Cọc Gỗ! Về sau cơm trưa tôi mời! Anh nhất định phải cứu tôi, mẹ tôi anh biết rồi đấy, bà ấy sẽ không bỏ qua cho tôi!” Đa Bảo chỉ sợ bị anh cự tuyệt, dưới tình thế cấp bách trực tiếp nắm lấy ống tay áo của anh, vẻ mặt vô cùng lo lắng, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Nhìn chăm chú vào vào ống tay áo của mình đang bị cô níu kéo, Giang Mộ Hi không biết tại sao tâm tình bỗng nhiên tốt lạ thường.
“Chuyện nhỏ, được thôi.” Không hề do dự, trực tiếp mở miệng đồng ý với Đa Bảo.
“Cám ơn anh nha, Cọc Gỗ! Anh thật đúng là chiến hữu tốt! Vậy thì làm phiền anh rồi!” Đa Bảo vui vẻ một hồi, kéo tay của anh rồi nắm thật chặt để bày tỏ biết ơn.
“Chỉ là chuyện nhỏ.” lúc Cọc Gỗ trả lời cô với nụ cười dịu dàng, chỉ là Đa Bảo đang quá đắm chìm trong vui sướng vì đã giải quyết được vấn đề nan giải trước mắt mà không quay đầu lại nhìn.
Cô cũng hưng phấn quá nên quên phải bỏ tay anh ra, nên là cái nắm tay này thật lâu chưa rời......
Đưa Cọc Gỗ về nhà là thứ năm, Cọc Gỗ xem ra không khẩn trương chút nào, nhưng Đa Bảo lại hết sức khẩn trương.
“Cọc Gỗ a...... Anh ngàn vạn đừng lộ ra sơ hở, lần này toàn dựa vào anh đấy!” Đa Bảo dọc theo đường đi không ngừng dặn dò anh.
Hôm nay Cọc Gỗ còn cố ý lái xe tới chỗ làm, Đa Bảo đang ngồi trên xe của anh về nhà, nhưng trên xe người nói chuyện từ đầu tới đuôi đều là Đa Bảo.
“Ừ.” Giang Mộ Hi vô cùng kiên nhẫn không ngừng đáp lại những lời dặn dò không ngừng của cô.
Cô thật sự rất hồi hộp, như là không phải anh đến cô mà là cô đến nhà anh.
Nhưng là rất thú vị.
Giang Mộ Hi tiếp tục nghe cô nói lảm nhảm bên tai khóe miệng không tự chủ phảng phất nét cười.
Lúc về đến nhà đôi tay nhỏ bé của Đa Bảo có chút run rẩy, đứng trước cửa không dám mở cửa nhà mình, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô mang người khác phái về nhà gặp cha mẹ, mặc dù cô biết tất cả đều không phải thật, nhưng cô không giấu nổi căng thẳng trong lòng.
Cọc Gỗ tiến đến phía trước vẫn bình tĩnh thư thái, thấy cô vẫn ngây ngô đứng trước cửa bàn tay nhỏ bé vẫn còn run rẩy đột nhiên bàn tay thon dài anh đưa bàn tay thon dài không tự chủ ôm trọn bàn tay nhỏ bé của Đa Bảo, sau đó nhẹ nhàng ấn chuông cửa.
Tất cả động tác liên tiếp một mạch, Đa Bảo còn chưa kịp phàn ứng lại động tác của anh thì đã nhìn thấy cửa nhà mình mở ra rồi, người mở cửa là mẹ.
“Chào dì, dì vẫn khỏe chứ ạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Mang theo nụ cười mê người, Cọc Gỗ vừa mở miệng đã hết sức khiêm tốn lễ độ.
“Chào cháu...... Chào cháu...... Vào đi.”
Có lẽ là Cọc Gỗ cười rất có năng lực sát thương khiến mẹ mở miệng cũng rất ôn hòa, giống như gặp gia đình An Kha ngày đó không có gì khác nhau.
Quả nhiên trai đẹp ăn cả già lẫn trẻ!
Đa Bảo vẫn còn đang cảm thán trong lòng đã bị mang Cọc Gỗ kéo vào bên trong.
Lúc này cha già của cô cũng từ trong phòng bếp đi ra, lúc thấy Cọc Gỗ lại không tự chủ nhìn nhiều thêm mấy lần.
Bạn trai của con gái thật đúng là có khí thế, phong thái bất phàm.
Nhưng là ông đã trải qua sự đời sành sỏi phong phú hơn nhiều so với người trẻ tuổi, nlze.qu;ydo/nn cách nói năng cử chỉ của người đang xuất hiện trước mắt ông khiến cha của Đa Bảo cảm thấy có một loại khí chất bẩm sinh...... cao quý, cái đó phải được tu dưỡng từ khi còn bé, trực giác nói cho ông biết, không phải xuất thân trong một gia đình bình thường.
Đặt món quà trong tay xuống, Giang Mộ Hi được mời đến phòng khách.
Mặc dù hiện tại nhà Đa Bảo đã không còn mới nhưng nội thất được lắp đặt rất trang nhã, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái.
“Cái đứa bé này thất thần đó làm gì, người ta lần đầu tới nhà cũng không biết rót ly trà cho người ta!” Mẹ nhìn Đa Bảo thoải mái cùng ngồi xuống liền bắt đứng lên.
“Vầng......” dù sao Đa Bảo cũng trúng đạn, đang định ngồi dậy lại bị Cọc Gỗ cầm tay kéo trở về.
“Thưa dì, cám ơn ạ, nhưng không cần đâu, cháu không khát.” Cọc Gỗ mang theo nụ cười ấm áp nói như vậy, sau đó nghiêng đầu nhìn Đa Bảo trìu mến một cái.
Trái tim nhỏ của Đa Bảo trong một khắc tưởng như ngừng đập, cái nhìn kia...... Quả thật bất cứ lúc nào anh cười cũng có thể giết người trong nháy mắt, thật là!
Thấy hai đứa “Thâm tình nhìn thẳng vào mắt nhau”, lại thấy hai đứa tay trong tay mẹ cô dĩ nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Tuổi trẻ bây giờ, thời điểm tình chàng ý thiếp nồng nàn đều chẳng để ý đến người khác sao? Huống chi bà còn là trưởng bối! Trưởng bối!
“Khụ khụ......” Cố ý ho khan một tiếng.
Ánh mắt của hai người lúc này mới rời nhau ra.
Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Bảo, đột nhiên ửng hồng.
“Con...... Con đi pha trà đây......” Đa Bảo lúc này cảm thấy hơi nóng, rút khỏi tay Cọc Gỗ liền chuồn đi pha trà.
Cô đang làm sao vậy làm sao vậy? Hormone phụ nữ lại đang tiết ra sao! Này này này, cái này không khoa học!
Lúc Đa Bảo đang đi pha trà mẹ bắt đầu nhập cuộc.
“Gọi Mộ Hi đúng không?”
“Phải.....” Cọc Gỗ gật đầu.
“Ha ha, Mộ Hi, đây cũng không phải lần đầu tiên cháu gặp dì, dì nói thẳng, nhiều lời có thể quá đáng, nếu chút nữa nói sai thì ngàn vạn lần cháu đừng để trong lòng.” Jesse- Annn Lần này mẹ lâm trận có sự chuẩn bị, cho nên tiêm cho anh liều dự phòng trước.
Lúc Đa Bảo nghe được những lời này của mẹ đôi tay đang cầm bình trà tay khẽ run một cái, dự cảm chẳng lành......
“Không có vấn đề gì ạ.” Cọc Gỗ vẫn lễ phép như cũ.
“À...... Người trong nhà cháu làm gì vậy?” Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đa Bảo, vừa đến mẹ đã bắt đầu điều tra hộ khẩu.
“Nhà cháu...... Kinh doanh ạ.” Cọc Gỗ hồi đáp rất tự nhiên.
Đa Bảo cầm bình nước nóng trong tay tai chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Ồ, kinh doanh, gia đình thương nhân rất tốt, ha ha...... Mộ Hi năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Mẹ hỏi không ngừng nghỉ.
“28 ạ.” Cọc Gỗ trả lời tự nhiên nhưng Đa Bảo nghe lại rất mất tự nhiên.
Cọc Gỗ 28 hả? Cọc Gỗ 28 rồi hả? Không nhìn ra đó. Cô vẫn cho là bọn họ không chênh nhau nhều lắm.
Mặc dù lớn hơn Đa Bảo bốn tuổi, mẹ cũng cảm thấy phải là cách biệt thế hệ, đàn ông lớn tuôi một chút cũng được, lớn một chút mới biết thương vợ.
“28 à, nhìn rất trẻ, ha ha......” Mẹ cười xong lại hỏi tiếp, “Mộ Hi, lương tháng Tổng giám đốc các cháu...... Là bao nhiêu?”
“Choang......”
“Á......”
Lời nói của mẹ như sét đánh ngang tai Đa Bảo, thiếu chút nữa khiến cô cao huyết áp, đang pha trà Đa Bảo tay bị chệch đi khiến nước nóng dội lên ta cô, tay thả mạnh khiến bình nước rơi xuống đất, bàn tay nhỏ bé của Đa Bảo trong khoảnh khắc bị phỏng trở nên đỏ bừng, lớp da bị phỏng như bị bong ra khiến Đa Bảo đau đến rơi nước mắt.
“Bảo Bảo......” Tay của mình một giây sau liền bị một bàn tay thon dài êm ái cầm lấy, giọng nói dịu dàng truyền tới bên tai.
Vốn vẫn còn đang đau đến chết đi sống lại trong nháy mắt cả người Đa Bảo bị câu nói nhỏ này làm cho tan chảy......